Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 280 : Tìm được họa nhi (2)
Hắn vẫn luôn cho rằng những diễn viên nhí trong hội diễn văn nghệ năm đó là của thành phố H, vậy Họa Nhi chắc chắn cũng là người của thành phố H!
Thế nào hắn cũng không ngờ được lại có các đoàn từ những vùng khác được mời đến đấy biểu diễn!
Lưu Dũng kinh ngạc nhìn biểu cảm của Lãnh
Nghị, thật lâu sau mới thấp giọng nói, Thiếu gia, ngài xác định, tiểu
Họa Nhi là thiếu phu nhân sao?
Lãnh Nghị đĩnh đạc đứng đó, trả lời Lưu Dũng bằng giọng nói từ tính dễ nghe của mình, Lưu Dũng, đến thành phố G với tôi một chuyến... Tiểu Trương, nơi đây giao cho cậu, có chuyện gì lập tức báo lại với tôi! Nhớ kỹ, giờ chúng ta phải lấy tĩnh chế động!
Tiểu Trương vội đáp một tiếng "Được! sau đó lại trở lại với công việc, Lưu Dũng thì chau mày nói: Thiếu gia, lúc này đây ngài đừng lộ mặt, rất có khả năng sẽ bị đối phương phát giác... Hơn nữa, ngài cũng biết, lúc này thiếu phu nhân không có ở thành phố G, cô ấy với ba mình đang ở thôn trang nghỉ dưỡng trong núi....
Tôi nhất định phải đi một chuyến, nơi đó chắc chắn có những đồ vật lúc nhỏ của Y Y... Lãnh Nghị không nghe lời khuyên can của Lưu Dũng, hắn bước thẳng ra ngoài, lúc này đây lòng của hắn, tâm trí của hắn sớm đã bay đến căn hộ nhỏ trong khu nhà cũ kỹ ở nội thành thành phố G, hắn tin chắc ở đó nhất định có thể tìm thấy những chứng cứ thiết thực chứng minh Lâm Y là tiểu Họa Nhi...
Lưu Dũng chỉ đành cất bước đuổi theo, vừa đi vừa lấy điện thoại chỉ huy mọi người tập họp cùng bảo vệ thiếu gia đến thành phố G...
Bởi vì muốn che dấu tai mắt nên Lãnh Nghị đổi một chiếc xe khác, hắn và Lưu Dũng ngồi một chiếc xe, hai chiếc xe còn lại chỉ theo từ xa, tận lực không để người khác nhận ra ba chiếc xe là cùng một đội để tránh sự nghi ngờ không đáng có.
Mấy chiếc xe lặng lẽ rời khỏi căn biệt thự trên sườn núi thẳng hướng đường cao tốc, bon bon chạy về hướng thành phố G...
Lúc đến nơi thì đã là tối muộn, bởi vì đề phòng nên nhóm người của Lãnh
Nghị chỉ dám dừng xe ở một nơi cách khu nhà của Lâm Y rất xa sau đó mấy vệ sĩ tản ra, bố trí khắp khu nhà sau đó một chiếc xe mới chậm rãi tiến vào trong bãi đỗ xe của khu nhà, trên cửa kính xe đã có một máy theo dõi hồng ngoại lắp sẵn...
Sau khi bố trí dày đặc xong, xác nhận không bị ai theo dõi rồi Lãnh Nghị mới nương theo bóng đêm, dưới sự yểm trợ của những vệ sĩ lén lút tiến vào tòa nhà nơi có căn hộ của Lâm Y, tiến thẳng lên lầu.
Bởi vì Từ Nhất Hạo và Lâm Y đều không có ở nhà nên người làm, má Triệu cũng trở về nhà mình, vì vậy lúc này đây căn hộ của Lâm Y không có một bóng người; Lãnh Nghị dùng chìa khóa vạn năng dễ dàng mở ra cửa chính, cả căn hộ chìm trong bóng tối tĩnh lặng, Lãnh
Nghị nghe ngóng một lúc rồi nhanh nhẹn tiến vào.
Bật đèn pin trong tay lên, Lãnh Nghị quét một vòng nơi bức tường có treo bức ảnh của Lâm Y lúc còn nhỏ, rồi tập trung nơi bức ảnh đó, trong ảnh cô bé Lâm Y gương mặt tròn tròn xinh xắn cười rạng rỡ là thế... Bức ảnh này rõ ràng là được chụp sau hội diễn năm đó, cô bé trong ảnh lúc này đã lớn hơn khá nhiều, thoạt nhìn khoảng chừng mười tuổi...
Bức ảnh này, khi
Lãnh Nghị lần đầu tiên đến nhà Lâm Y đã nhìn thấy, lúc đó hắn đã lập tức có cảm giác đã từng quen biết, lúc đó Lãnh Nghị còn tự cảm thấy kỳ lạ nhưng rất nhanh lại cho qua cảm giác đó bởi hắn nghĩ các cô bé lúc còn nhỏ dáng vẻ chắc là không khác nhau mấy!
Nhìn bức ảnh, đáy mắt
Lãnh Nghị không dấu được một tia vui sướng, khóe môi cũng nhẹ câu lên một nụ cười, hắn tiến đến một bước, ngón tay thuôn dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt sáng lạn của cô gái, không tự chủ được bật lên một tiếng nỉ non; Họa Nhi...
Rời phòng khách Lãnh Nghị nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Lâm Y đi vào, chậm rãi quét đèn pin một vòng quanh căn phòng nhỏ rồi dừng lại nơi một quyển album cũ nằm trên giá sách, mắt hắn sáng lên, khóe môi cũng nhẹ câu lên, bước đến rút quyển album ra; mỗi lần hắn đến đây đều rất vội vàng, không có thời gian xem những quyển album cũ của Y Y, không biết trong đó có thứ mà hắn muốn tìm không...
Những ngón tay thuôn dài của Lãnh Nghị chậm rãi lật từng trang ảnh đã ố vàng, kỹ lưỡng nhìn xem gương mặt thanh thuần xinh xắn của Lâm Y lúc nhỏ cùng nụ cười sáng lạn như một đóa hoa mới nở của cô; càng xem, tim Lãnh Nghị càng không tự chủ được thình thịch đập loạn...
Bên trong vốn không có nhiều ảnh, cũng không nhìn thấy bức ảnh nào có liên quan đến buổi biểu diễn ở thành phố H nhưng Lãnh Nghị vẫn xem thật cẩn thận, thật chậm rãi, đột nhiên mắt hắn dính cứng nơi một bức ảnh, trong ảnh, Lâm Y mặc một chiếc váy trắng, trên hai cổ tay tròn trịa là hai sợi lắc tay bằng bạc trông thật quen mắt...
Lắc tay! Mắt Lãnh Nghị trong chớp mắt lòe lòe sáng, khóe môi ý cười càng sâu, hắn nhìn chằm chằm hai sợi lắc tay trên tay cô bé Lâm Y! Quả nhiên, Y Y chính là tiểu Họa Nhi! Tim
Lãnh Nghị vì hồi hộp và hưng phấn mà gần như sắp vọt ra khỏi cổ họng...
Xem ra Lâm Y có hai chiếc lắc tay giống nhau, một chiếc là hắn nhặt được, vậy còn một chiếc nữa đâu? Cô ấy sẽ cất nó ở đâu? Lãnh Nghị vụt ngẩng đầu lên nhìn quanh rồi hắn run run đặt quyển album trở lại giá sách sau đó quét đèn pin một lần nữa khắp căn phòng, ánh mắt sắc bén tìm kiếm khắp nơi, lật từng ngăn tủ sau cùng, một chiếc hộp bằng thiết trong một ngăn tủ đầu giường đập vào mắt Lãnh Nghị, mắt hắn sáng lến, hắn nhớ lần trước lúc trở về đây cũng không nhìn thấy chiếc hộp này.
Lãnh
Nghị sải bước đến gần, nhấc chiếc hộp thiếc lên xem, chiếc hộp đã cũ kỹ lắm rồi, bốn góc hộp đã có hiện tượng rỉ sét, bàn tay bởi vì hồi hộp mà run run của Lãnh Nghị chậm rãi bật nắp chiếc hộp thiếc ra.
Dưới
ánh sáng đèn pin, Lãnh Nghị vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những món đồ chơi nhỏ xíu đủ màu sắc thường thấy của các cô bé, nhưng ánh mắt hắn rất nhanh dừng lại ở một chiếc lắc tay thô sơ bằng bạc nằm lẫn trong đó, đôi mắt thâm thúy lập tức lòe lòe sáng, hắn hưng phấn run tay nhẹ nhàng nhặt sợi lắc ra.
Nương theo ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin,
Lãnh Nghị tỉ mỉ xem xét sợi lắc tay, rõ ràng nó giống hệt với sợi lắc mà Lãnh Nghị đã nhặt được năm đó, cùng một kiểu lắc tay được làm từ những vòng tròn nhỏ xâu lại với nhau, trên sợi lắc tay cũng có hai trái tim cũng bằng bạc được chế tạo thô sơ dùng để trang trí, phía sau hai trái tim đều có thể nhìn thấy rõ ràng chữ "X" được khắc trên đó.
Lúc này Lãnh Nghị đã hoàn toàn hiểu rõ, chữ "X" này là chữ đầu tiên của họ "Từ" chứ không phải họ "Hạ"!
Lãnh Nghị cẩn trọng rút trong túi áo vest ra một chiếc túi gấm, trút một sợi lắc tay bằng bạc từ trong túi gấm ra, ngơ ngẩn nhìn hai sợi lắc tay thô sơ bằng bạc giống hệt nhau trên hai tay mình... tim trong một giây phút đó dường như ngừng đập, thời gian cũng như đông lại. Thì ra... thì ra tiểu Họa Nhi của mình vẫn luôn ở bên cạnh mình... Vành mắt của người đàn ông cường ngạnh kia trong một khoảnh khắc dường như cũng ẩm ướt...
Y Y, tiểu Họa Nhi của anh... Lãnh Nghị run giọng thì thào, ...là anh không tốt, anh không nên né tránh kể lại cho em chuyện lúc nhỏ bị bắt cóc, anh nên kể rõ với em chuyện tuổi thơ của anh... anh vẫn luôn cho rằng Tịch Họa là Họa Nhi, cho nên anh lãng phí ngần ấy thời gian, không theo đuổi cảm giác ban đầu của mình, không nghĩ đến em mới chính là Họa
Nhi!
Rốt cuộc Lãnh Nghị đã hiểu vì sao lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Lâm Y trên sân khấu làm động tác xoay tròn kia lại có cảm giác quen thuộc là thế, thân thiết là thế; vì sao mỗi lần nhìn cô hắn đều có một ý nghĩ mãnh liệt muốn giữ cô bên cạnh hắn; vì sao mỗi lần có cô bên cạnh, lòng hắn đều trở nên an ổn là vậy, bình tĩnh là vậy; vì sao hình ảnh cô mặc áo cưới xoay tròn lại trùng lặp với hình ảnh tiểu Họa Nhi xoay tròn...
Bởi vì Y Y chính là "tiểu Họa Nhi"!
Bởi vì đơn giản là vậy!
Bởi vì Y Y chính là "tiểu Họa Nhi", Lãnh Nghị lại một lần nữa phỉ nhổ chính mình, đã từng, hắn vì một người con gái không phải Họa Nhi mà làm tổn thương cô sâu sắc đến vậy, bỏ lại cô cô độc một mình trong đêm tiệc sinh nhật đó, bỏ cô một mình trong thành phố đông đúc này, khiến cô suýt nữa bị hại chết, hại hắn suýt nữa mất đi cô! Nghĩ đến đây, một giọt nước mắt trong suốt rốt cuộc tràn ra khóe mắt hắn...
Chính ngay lúc này, điện thoại trong túi Lãnh Nghị rung lên, đây là điện thoại cùng số điện thoại mới của hắn, chỉ có một vài nhân vật quan trọng biết được số điện thoại này; Lãnh Nghị nén cảm xúc, cầm điện thoại lên xem, là Lưu
Dũng gọi, đầu bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói lo lắng của anh ta: Thiếu gia, tiểu Trương vừa mới báo tin, bên Paris, Lãnh Thành đã dẫn người tiến vào văn phòng tổng giám đốc, giam lỏng lão tổng giám đốc!
Mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn chậm rãi cho hai sợi lắc tay vào túi gấm rồi cẩn thận cất vào túi áo trong, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh, thản nhiên nói: Tốt! Chúng ta tiếp tục chờ, đợi hành động tiếp theo của bọn họ!
Lưu Dũng thoáng chau mày, không kìm được lên tiếng nhắc nhở, Ngài còn chưa quyết định thu lưới sao? Tôi sợ ông ta làm gì bất lợi với lão tổng giám đốc!
Không đâu! Giọng Lãnh Nghị lạnh mà cương ngạnh, Bước tiếp theo ông ta sẽ ép cha tôi thoái vị, đem quyền thừa kế trao đến tay
ông ta sau đó mượn danh nghĩa của cha tôi, danh chính ngôn thuận cơ cấu lại công ty, lúc đó mới chính thức nắm quyền khống chế LS quốc tế trong tay... Chúng ta phải đợi đến lúc người của bọn họ toàn bộ trồi lên mặt nước mới một lần thu trọn lưới!
Dạ, thiếu gia! Lưu Dũng thấp giọng đáp.
Còn bây giờ... Mắt Lãnh Nghị hơi híp lại, mắt lòe lòe sáng, ... chúng ta đến thôn trang nghỉ mát trong núi, tôi phải gặp Y Y...
Thiếu gia, không nên... rất có thể thiếu phu nhân đang ở dưới sự giám sát của đối phương, đi như vậy, rất dễ bị lộ! Sợ là sẽ bị tập kích... Lưu Dũng không khỏi lo lắng nhắc nhở.
Lãnh Nghị quắc mắt, giọng lạnh như băng, Hừm, tôi chờ bọn họ! Nếu như tôi đoán không nhầm, sau khi ép cha tôi nhượng quyền thừa kế, bước tiếp theo của bọn họ là đối phó đứa bé trong bụng Y Y!
Lúc này Lưu Dũng dường như mới hiểu ra, anh ta còn chưa kịp đáp lời thì Lãnh Nghị đã ngắt điện thoại...
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
54 chương
309 chương
73 chương
54 chương