Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 279 : Tìm được họa nhi (1)

Bình thường cho dù Lâm Y lạnh nhạt đến mấy, cho dù Lâm Y nổi cáu đến mấy Lãnh Nghị cũng sẽ gọi điện thoại đến hỏi thăm cô, nói những chuyện không đầu không đuôi để làm cô vui! Nhưng từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào của Lãnh Nghị... Lâm Y mím môi, cố chống lại cơn buồn ngủ cầm sách lên xem tiếp... Mười giờ, vẫn chưa nhận được điện thoại! Lâm Y vẫn cầm quyển sách trên tay, đôi mắt đen láy có chút trống rỗng, Lãnh Nghị sao vậy? Chậm rãi gập sách lại đặt lên tủ đầu giường, Lâm Y đờ đẫn nằm xuống, chuẩn bị ngủ. Nhưng vừa mới đặt lưng nằm xuống, một suy nghĩ chợt xẹt qua đầu Lâm Y: Liệu có phải bởi vì bệnh của Lãnh Nghị trở nặng nên không thể gọi điện cho mình không? Suy nghĩ này lập tức khiến Lâm Y khiếp sợ không thôi! Cô vội chống tay ngồi dậy lục tìm trong túi xách định tìm điện thoại di động của mình. Nhưng lục tung cả túi xách lên Lâm Y vẫn không thấy điện thoại của mình đâu! Điện thoại đâu rồi? Mày Lâm Y bất giác chau lại, chẳng lẽ mất rồi sao? Thảo nào không nhận được cuộc gọi nào của Lãnh Nghị. Lâm Y mím môi lục lại trí nhớ xem điện thoại của mình có thể ở đâu, có thể rơi ở chỗ nào nhưng nghĩ mãi cô vẫn nghĩ không ra, cả ngày hôm nay cô vốn không dùng đến điện thoại nhưng... tối hôm qua rõ ràng điện thoại vẫn còn kia mà! Suy nghĩ một thoáng rồi Lâm Y hỏi vọng ra ngoài: Linh Nhi, em ngủ chưa? Dạ chưa! Tiếng Linh Nhi lập tức vọng đến, Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy? Linh Nhi, có nhìn thấy điện thoại của tôi đâu không? Sao tôi tìm không thấy! Lâm Y vội hỏi. Điện thoại? Thiếu phu nhân, tôi không thấy, hay là để mai tôi giúp cô tìm? Tiếng Linh Nhi vọng vào. Ừ... cũng đành thế thôi! Lâm Y thấp giọng nói, cô do dự một lát rồi lại hỏi, Linh Nhi, điện thoại của em cho chị mượn dùng một chút được không? Chị... sợ Lãnh Nghị tìm chị không được sẽ lo lắng... Dạ được! Bên ngoài phòng, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô chậm rãi lấy điện thoại dưới gối ra, thuần thục ấn phím tắt máy rồi lên tiếng, giọng có chút đáng tiếc, Haizz, xin lỗi thiếu phu nhân, điện thoại của tôi hết pin rồi, ừm, tôi lại quên mang theo cục sạc... Vậy ... vậy thôi đi... Lâm Y chau mày vẻ bất đắc dĩ, cô chỉ đành chậm rãi nằm xuống lại, tắt đèn, phòng ngủ lập tức chìm trong bóng tối nhưng đôi mắt đen láy của Lâm Y vẫn mở lóe sáng thật lâu thật lâu... Sáng hôm sau lúc Lâm Y và Linh Nhi thức dậy rời giường, Từ Nhất Hạo, Lý Mặc và tiểu Vương đã đợi sẵn dưới lầu, thấy Lâm Y bước xuống, Từ Nhất Hạo mỉm cười, YY , hôm nay chúng ta đến bờ hồ câu cá, con thấy thế nào? Ừm, câu được cá, nói rõ nhé Lý Mặc, hôm nay do cậu phụ trách nấu! Lý Mặc có thể nấu ăn sao? Lâm Y mỉm cười trêu Lý Mặc. Đương nhiên là tôi biết nấu, khụ khụ, cô không tin, tối nay cho cô với ba cô thưởng thức tay nghề của tôi, để hai người bình phẩm xem! Đôi mắt tinh anh của Lý Mặc híp lại, nhìn Lâm Y mỉm cười. Tôi chờ xem! Từ Nhất Hạo sảng khoái cười. Ba, Lâm Y nhìn Từ Nhất Hạo, Điện thoại của con bị mất rồi, từ tối qua đến giờ tìm mãi mà không được! Ồ! Đáy mắt Từ Nhất Hạo thoáng qua một tia xao động, sau đó ông cười vẻ thoải mái, Điện thoại mất rồi thì mua cái mới, ừm, đợi khi chúng ta trở về, ba mua cho con một cái! Không phải, giờ con không có điện thoại để dùng! Lâm Y chau mày, ngừng lại một chút rồi thấp giọng nói, Ba, ba cho con mượn điện thoại của ba đi, con muốn gọi điện thoại cho Lãnh Nghị... Anh ấy không gọi được cho con chắc sẽ lo lắm... Ồ, được... Từ Nhất Hạo lại cười, sau đó cho tay vào túi tìm điện thoại, thật vất vả mới lấy được điện thoại ra, vừa mở lên xem thì ông đã chau mày nhìn Lâm Y, Y Y, điện thoại của ba hết pin rồi... Ân, tiểu Uông, có mang cục sạc của tôi đến đây không? Khụ... cái đó, thị trưởng... Tiểu Uông nhất thời không biết ý của Từ Nhất Hạo là sao, anh ta nhìn sếp mình như muốn tìm được manh mối gì trên mặt ông nhưng lại không phát hiện được gì nên chỉ đành thấp giọng nói, Tôi cũng không biết nữa... khụ, lát nữa tôi giúp ngài tìm xem, trong túi thì không có... Vậy Lý Mặc, cho tôi mượn điện thoại một chút! Lâm Y nhăn mặt, cô quay nhìn sang Lý Mặc chìa tay ra. Cái này... Mắt Lý Mặc thoáng nhướng lên, hắn lục tìm trong túi, rốt cuộc chỉ lấy ra được một bao thuốc, hắn vẩy vẩy bao thuốc trước mặt Lâm Y, nhăn mặt, Ồ... điện thoại của tôi đâu nhỉ? Sao cũng không thấy chứ? Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Y, hắn vội cười, lấp liếm nói, Ừm, điện thoại của tôi chắc là ở đâu đó thôi, chắc ở trên lầu, sáng nay vội quá tôi quên mang xuống... Lâm Y nhìn Lý Mặc như dò xét, thấy ánh mắt nghi ngờ của cô Lý Mặc mỉm môi cười, rút ra một điếu thuốc, nói vội: Tôi đi hút điếu thuốc đã... Nói chưa dứt lời thì bóng dáng cao gầy của anh ta đã mất hút. Lâm Y cắn môi, vụt quay sang tiểu Uông chìa tay về phía anh ta, Thư ký Uông, vậy cho tôi mượn điện thoại của anh một lát! Tiểu Uông vừa há miệng định nói gì thì Lâm Y đã chặn lại, Đừng nói là quên đem, hết pin gì đó, vừa nãy lúc xuống lầu tôi còn thấy anh đang gọi điện thoại! À... ồ... Tiểu Uông vội quay nhìn sang Từ Nhất Hạo như cầu cứu, Từ Nhất Hạo quay sang hướng khác mặc kệ anh ta. Tiểu Uông nuốt nuốt nước bọt, chỉ đành cho tay vào túi, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra cho Lâm Y, con không quên lén nhìn sắc mặt của Từ Nhất Hạo. Lâm Y nghi hoặc đón lấy điện thoại từ tay tiểu Uông, bắt đầu ấn phím nhưng đầu kia rất nhanh truyền đến một giọng nói máy móc: "Số máy bạn gọi hiện không liên lạc được..." Không liên lạc được? Lâm Y ngẩn người, lúc này sao Lãnh Nghị lại tắt máy nhỉ? Hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên, đứng ngây người hồi lâu; thấy dáng vẻ cô như vậy, Từ Nhất Hạo cười nói: Y Y, sao vậy? Không gọi được sao? Ba, sao giờ này Lãnh Nghị lại tắt máy chứ? Lâm Y chau mày, như nói với Từ Nhất Hạo lại như đang tự lẩm bẩm, Anh ấy... sẽ không xảy ra chuyện gì chứ! Chắc là không đâu, Từ Nhất Hạo đưa tay khoác lên vai Lâm Y, trầm giọng nói, Yên tâm, ba bảo đảm với con Lãnh Nghị sẽ không sao ... Ừm, ngày hôm qua tiểu Uông còn chạy về thành phố H một chuyến thăm nó kia mà, phải không tiểu Uông? Phải phải phải... Tiểu Uông vội cười đáp, Lâm tiểu thư, hôm qua đúng là tôi đã đến thành phố H, còn chạy đến bệnh viện thăm Lãnh tiên sinh nữa! Thật sao? Lâm Y vội nhìn sang tiểu Uông rồi rất nhanh thu hồi tầm mắt, giọng nhẹ như gió thoảng, Vậy ... vì sao anh ấy lại tắt máy? Khụ khụ... chuyện này hả, có lẽ là có một cuộc họp quan trọng! Từ Nhất Hạo cố làm ra vẻ thoải mái, Y Y, con cũng biết đó, lúc ba có những cuộc họp quan trọng cũng sẽ tắt điện thoại mà! Lâm Y lúc này mới hơi thả lỏng, rồi cô nghe tiếng Từ Nhất Hạo vang lên bên tai, Haizz, tiểu Uông, gọi Lý Mặc qua đi, chúng ta xuất phát thôi, đi câu cá... Lúc này nơi tòa trang viên biệt thự ở sườn núi ngoài ngoại ô thành phố H, Lãnh Nghị đang ngả người nơi sofa, ánh mắt sắc bén lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt là vẻ lạnh mạc và cao ngạo thường thấy, trước mặt hắn là Lưu Dũng và tiểu Trương, trên bàn trà trước mặt tiểu Trương là đủ loại máy móc, anh ta đang đeo tai nghe, chăm chú nghe ngóng gì đó... Lát sau tiểu Trương quay sang báo cáo với Lãnh Nghị, Thiếu gia, bên phía tổng bộ của LS quốc tế ở Paris thạm thời chưa có động tĩnh gì, Lãnh tiên sinh vẫn đang rất an toàn ... nhưng hình như vài vị chủ quản cấp cao đã bắt đầu hành động, điện thoại liên lạc với Lãnh Thành khá thường xuyên... Lãnh Nghị khẽ gật đầu, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên: Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi! Tôi phỏng đoán họ sẽ hành động trong một hai ngày tới thôi, sẽ không kéo dài quá lâu đâu. Báo với Lý Tân, không được hành động lỗ mãng, nhất định phải đợi họ ra tay trước, đợi người của họ toàn bộ lộ diện thì hai phía chúng ta mới được thu lưới... Hiểu rõ! Tiểu Trương vội gật đầu rồi tiếp tục quay về với công việc. Khoảng hơn hai giờ chiều hôm đó, Lãnh Nghị vẫn còn ngồi ở trước máy nghe lén, lúc này điện thoại của Lưu Dũng chợt đổ chuông, anh ta lấy ra nhìn, trên màn hình là một dãy số xa lạ, thoáng do sự một chút rồi Lưu Dũng bước ra khỏi phòng đón nghe, Lãnh Nghị vẫn bình thản ngồi nơi sofa. Không lâu sau Lưu Dũng đã trở lại, anh ta thoáng nhìn về phía Lãnh Nghị, bước nhanh đến rồi thấp giọng nói bên tai hắn, Vừa nãy cô giáo Triệu Hà gọi điện đến... Mày Lãnh Nghị lập tức nhướng cao lên, nhìn Lưu Dũng chằm chằm chờ câu sau của hắn, Cô Triệu nói bà tìm không được ngài, gọi đến số của ngài vẫn luôn khóa máy, lại bởi vì lần trước tôi cũng có lưu lại số điện thoại cho bà nên mới gọi cho tôi! Mắt Lãnh Nghị híp lại, trầm giọng nói, Nói trọng điểm! Dạ, thiếu gia! Giọng Lưu Dũng vẫn trầm thấp, mắt lòe lòe sáng nhìn Lãnh Nghị, Cô giáo Triệu Hà nói mấy ngày nay bà đã liên hệ với rất nhiều đồng nghiệp có tham gia hội diễn văn nghệ ngày một tháng sáu ấy, cuối cùng xác nhận cô bé mà ngài nhắc đến là từ thành phố G đến, là múa chính của đội múa thành phố G, cụ thể tên là gì thì bà không nhớ, nhưng bà nói nếu như ngài đi thành phố G tìm lại những giáo viên năm đó, hẳn là có thể biết được tên của cô bé đó... Múa chính của đội múa của thành phố G? Tim Lãnh Nghị bất chợt đập dồn, đôi mắt đen thẳm sắc bén nhìn Lưu Dũng, Lưu Dũng cũng nhìn hắn, nhè nhẹ gật đầu. Mắt Lãnh Nghị bừng sáng lên, hắn cắn chặt môi; không biết vì sao, hình bóng của Lâm Y trong chớp mắt đó lại lướt qua đầu hắn, hắn còn nhớ bức ảnh chụp được phóng lớn treo trên tường phòng khách nhà cô, tuy rằng năm đó tiểu Họa Nhi đã cứu hắn lớn hơn một chút nhưng nụ cười đó, gương mặt đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã cảm thấy quen thuộc là thế! Chỉ là lúc đó hắn thế nào cũng không nghĩ ra Y Y của thành phố G và tiểu Họa Nhi có liên quan gì với nhau! Rồi hắn lại nhớ đến hình ảnh Lâm Y mặc áo cưới xoay tròn trước gương, hình ảnh đó cùng hình ảnh tiểu Họa Nhi xoay tròn lúc nhỏ giống y như đúc! Là Y Y... Lãnh Nghị thì thào, hắn đứng bật dây, đáy mắt như phủ một màn sương mờ, trong mắt có kinh ngạc, có vui sướng, có bất ngờ, có khẩn trương, nhiều hơn nữa là không thể tin được...