Trở về phủ, Tần Lâu hắt xì hai cái rõ to, mũi bị lạnh đến đỏ bừng, đầu càng có chút ảm đạm. Vinh Vương quan tâm hỏi: “Làm sao thế?” “Hình như ta sinh bệnh rồi. ” Tần Lâu hít hít mũi. Đúng như lời Tần Lâu nói, y sinh bệnh rồi. Vinh Vương sốt ruột, thỉnh ngự y tới xem bệnh cho Tần Lâu, chỉ là cảm nhiễm phong hàn, khai dược xong, ngự y liền rời đi. Tần Lâu sắc mặt đỏ bừng, nằm ở trên giường, thấy được bát dược Vinh Vương bưng trên tay, sắc mặt nhất thời bừng sáng: “Ăn ngon không?” Vinh Vương bật cười, ngồi xuống bên giường: “Là dược, mau ngồi lên uống đi.” Tần Lâu nhăn mày, “Đắng lắm đúng không?”. Thấy Vinh Vương gật đầu, y vội vã quay mặt ra chỗ khác:  “Ta không uống.” “Không uống thì làm sao khỏi bệnh được?” Vinh Vương thần sắc ôn nhu: “Ngoan, cầm lấy, ta mang mứt quả đến, uống dược xong liền ăn vài viên, sẽ không thấy đắng đâu.” Tần Lâu cười thành tiếng: “Dùng cả cách dỗ trẻ con a?” “Ai sợ uống thuốc đều là trẻ con hết.” Vinh Vương cố tình khích y. Tần Lâu cũng không lui bước, nâng chăn lên định chui vào, lại bị Vinh Vương giữ chặt tay. “Uống thuốc.” Thở dài, Vinh Vương có chút bất đắc dĩ. “Ngươi đừng ép ta phải dùng đến phương pháp đặc biệt. “Ép ta uống?” Tần Lâu trong mắt không hề có tí sợ hãi nào, thậm chí còn có chút đắc ý. Vinh Vương hai mắt híp lại, động tác này khiến hắn trong nháy mắt có chút tà mị, còn có vài phần nguy hiểm: “Thực sự không uống.” Tần Lâu lắc đầu. Vinh Vương cắn răng, sau đó dùng tốc độ cực nhanh, đem thuốc hàm vào trong miệng, sau đó phủ lên đôi môi của Tần Lâu. Nước thuốc đắng nhanh chóng bị đẩy vào trong miệng y, phản ứng đầu tiên của Tần Lâu chính là muốn nhổ ra, thế nhưng Vinh Vương vẫn áp trụ lấy đôi môi y, ép y nuốt xuống. Hai người ánh mắt giao nhau, gần đến mức có thể thấy được bóng hình mình phản chiếu trong ánh mắt đối phương. Cảm giác được đôi môi kia thực mềm mại vô cùng, còn mang theo chút ấm áp. Tần Lâu vươn đầu lưỡi, cuốn lấy lưỡi hắn, nhắm mắt lại. Hai người điên cuồng hôn, ngay cả nước thuốc đắng còn sót lại tựa hồ cũng hóa thành đường mật ngọt ngào. Đem bát thuốc trong tay, đặt xuống ghế nhỏ bên cạnh giường, Vinh Vương ôm lấy y. Dục vọng bị câu dẫn ra, tay hắn luồn vào trong quần áo của Tần Lâu. Da thịt nóng rực chạm vào đầu ngón tay của hắn, cũng khiến hắn tìm lại được lý trí bị đánh mất trong chớp mắt. Hạ quyết tâm dứt khỏi bờ môi người kia, Vinh Vương có chút thở dốc. Thấy Tần Lâu mở mắt, cùng với vẻ khó hiểu trong mắt y, Gương mặt hai người quá gần nhau, hô hấp đan xen, quấn quýt. Vinh Vương khẽ liếm môi, nỗ lực không cho đường nhìn của mình rơi xuống đôi mỗi khêu gợi của y: “Uống thuốc đi.” Tần Lâu trên mặt nở nụ cười xán lạn, nụ cười hàm chứa chút bướng bỉnh, rồi lại có chút thương cảm hề hề: “Nụ hôn của ngươi có thể làm ta quên hắn.” Vinh Vương ngẩn người. Tần Lâu ôm cổ hắn, đôi mắt khẽ chớp: “Làm chuyện đó với ta, ngươi sẽ sinh bệnh sao?” “Sao tự nhiên nói năng bạo miệng thế?” Ngữ khí có chút trách cứ, thế nhưng trong mắt hắn, tràn ngập ý cười. “Ngô, có ảnh hưởng gì đâu? Cũng chỉ có hai người chúng ta” Tần Lâu cười” Bất quá, trước đây ta cứ nghĩ mình sẽ không phun ra được mấy câu này đâu.” “Bởi vì ngươi không yêu ta, thế nên nói chuyện với ta mới không ngại ngần gì như thế.” Trạc trạc bờ môi của hắn, Tần Lâu cười nói: “Trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.” “Ta không biết.” Vinh Vương có chút bất đắc dĩ. “Vậy chúng ta thử xem.” Nhếch môi, y lần thứ hai hôn hắn. Buông sàng mạn xuống, Tần Lâu quên đi cơn đau đầu, quấn lên thắt lưng của hắn. Hai người bọn họ, tựa hồ là muốn quên cái gì, muốn vứt bỏ cái gì, quấn quýt giao triền, nống nhiệt không gì sánh được. Từ sau lần uống rượu say lần trước, đây là lần đầu tiên hai người họ triền miên, lúc trước chỉ là đơn thuần ngủ cùng một chỗ. Mặc dù thân thể nóng bừng như lửa, thế nhưng khi Vinh Vương tiến nhập, Tần Lâu bị đau đến mức mặt vặn vẹo thành đoàn, khóe mắt vương lệ. Vinh Vương dừng động tác, lo lắng nói: “Rất đau sao?” Ôm đầu của hắn, cắn lên cổ hắn một ngụm, lực đạo không lớn, Tần Lâu cắn răng nói:”Ngươi tới thử xem thì biết?” Nói xong y bỗng nhiên có chút ngây người, trừng trừng nhìn Vinh Vương: “Vì sao ta ở dưới?” Vinh Vương bật cười, đùa bỡn đôi môi y: “Vì ngươi tương đối hợp.” Phát hiện y đã có chút thích ứng, hắn bắt đầu động thân. KHi bắt đầu rất ôn nhu, thế nhưng dần dần, không nhịn được mà đẩy nhanh tốc độ. Cao trào qua đi, Vinh Vương nằm trên người y, nhìn gương mặt đỏ bưng của y: “Thực đẹp.” Tần Lâu khinh thường nhìn hắn: “Ngươi mới đẹp.” “Khen ngươi đó.” Ôm lấy y, hắn đột nhiên luyến tiếc ly khai cơ thể đối phương, thế nên hạ thể vẫn tiếp tục kề sát trong nội bích Tần Lâu. Trở mình, đem Tần Lâu ôm vào trong lòng. Hai người im lặng, nghe tiếng tim đập của đối phương. Một lúc sau, Vinh Vương mới khẽ thở dài: “Ta vốn nghĩ, Mộng Túy sớm đã đem ngươi ăn mất.” Ngực có chút đau đớn, có vật gì đó gấp rút chảy ra làm mờ mắt Tần Lâu. VInh Vương nhìn nước mắt của y, có chút không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ đành nói: “Xin lỗi, là ta nói bậy.” “Ân, ngươi lúc nào cũng nói bậy.” Tần Lâu ngữ khí thập phần thương cảm. “Chỉ là nhịn không được mới hỏi thôi, bởi vì ta biết, hắn yêu ngươi đến nhường nào.” Vinh Vương nhìn y: “Biết tại sao vận làm quan của ngươi vẫn không thuận lợi không?” Tần Lâu trừng mắt: “Là ngươi làm hại.” “Là Mộng Túy tới tìm ta nhờ giúp đỡ.” Vinh Vương nghiêm mặt: “Hắn không muốn cho ngươi tiến sâu vào quan trường.” Tần Lâu ngẩn người: “Vì sao?” “Hắn muốn bảo hộ ngươi, không cho người chịu bất cứ thương tổn nào, không để ngươi học được ngươi lừa ta gạt. Mà chốn quan trường, là nơi dễ học được mấy thứ đó nhất. Tần Lâu không nói lời nào, nghiêng đầu, lui người vào trong cái ôm của Vinh Vương. Vinh Vương khẽ gọi: “Tần Lâu.” “Vì sao nói cho ta biết những điều này?” Thanh âm của Tần Lâu vô cùng phiền muộn. “Ta không biết, ta chỉ biết, ta không muốn nói dối ngươi.” Vinh Vương cũng không rõ cảm giác của chính mình, hắn từ từ nhận ra, mình càng ngày càng thương yêu người đang nằm trong lòng hắn, hy vọng y có thể vui vẻ, hy vọng y vĩnh viễn có thể cười vô ưu vô lự. “Ta muốn quên hắn.” Tần Lâu ngẩng đầu nhìn VInh Vương” “Ta không muốn tiếp tục nhớ đến việc hắn đối ta thật là tốt, tất cả những gì liên quan đến hắn. Ta không muốn nửa đời sau của mình chìm đắm trong những hồi ức đó.” Tâm Vinh Vương khẽ động. “Ta trước đây, không biết làm thế nào mới có thể quên, nhưng ta mới tìm được biện pháp rồi.” Trái tim Vinh Vương run lên. “Ta, sau này, yêu ngươi có được không?” Y chớp mắt, trong con mắt đó, có rất nhiều rất nhiều tâm tư mà Vinh Vương không hiểu rõ. “Sau này, ta với ngươi sẽ sống với nhau cả đời, thế nên, ta sẽ nỗ lực để yêu ngươi. Có được không?” Vinh Vương không nói lời nào. “Ta không cầu ngươi yêu ta, ngươi tiếp tục yêu Thanh Tuyền của ngươi là được.” Bên môi Tần Lâu vẽ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ta không muốn tiếp tục yêu Mộng Túy, ta muốn yêu ngươi.” “Nếu như cả hai người đều không yêu ta, ta có thể chọn yêu một người mà ta có thể chạm tay vào, đúng không? ” Trong mắt y, có khát cầu cực độ. Vinh Vương biết, y vội vã muốn thoát khỏi bóng ma của Mộng Túy, thoát khỏi ảnh hưởng của Mộng Túy trong lòng y. Thế nhưng, y càng khẩn trương như thế, càng chứng minh, Liễu Mộng Túy trong lòng y, quan trọng đến nhường nào. Gượng gạo nở nụ cười, Vinh Vương nói khẽ: “Ngươi sẽ không yêu ta đâu, ngươi chỉ yêu có một mình Mộng Túy.” “Ta sẽ cố gắng! Cố gắng yêu ngươi.” Trong mắt y ngập tràn tiếu ý, Tần Lâu khẽ hôn lên bờ môi hắn. Cho dù là yêu ai cũng không có được trái tim của đối phương, thế nhưng, nếu đối tượng là Vinh Vương, chí ít, y cũng có thể ôm lấy hắn a? Đó là nói, nếu Tần Lâu có thể yêu hắn.