Lương trần mỹ cẩm
Chương 70 : Mật báo
Tiệc rượu tàn, Cố Đức Chiêu tiễn đồng liêu ra về.
Sinh thần lần này Mục Niệm An cũng tới, lôi kéo ông uống rất nhiều rượu, về sau cao hứng còn gọi ông là thông gia. Cố Đức Chiêu không hài lòng, nếu không phải thanh danh của Lan Tỷ Nhi bị tổn hại thì ai lại muốn thành thân với Mục Tri Địch nhà hắn chứ!
Đáng tiếc ông sợ về sau Lan Tỷ Nhi không có người đến cầu hôn, chỉ có thể nói qua loa: “… Chuyện này đợi mấy tháng nữa rồi tính tiếp cũng được.”
Mục Niệm An ợ một cái, phả ra đầy mùi rượu, nhỏ giọng nói với ông: “Huynh có biết không, hôm nay Trần Tam gia và Trương đại nhân tiến cung hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, sau khi trở ra còn đến bàn chuyện với thái tử rất lâu nữa. Lúc trở về ta thấy sắc mặt của ngài ấy không được tốt, ta đoán chắc thời gian còn lại của hoàng thượng không còn nhiều… Nếu hoàng thượng băng hà, Trần Tam gia chắc sẽ bị Trương đại nhân tiến cử vào nội các đấy, đến lúc đó ta sẽ là Chiêm sự tinh rồi. Ta đã nói cho huynh biết rồi đấy, chúng ta trở thành thông gia, thật sự là vô cùng có lợi.”
Cố Đức Chiêu vội vàng lấy tay che miệng hắn, người còn chưa đi hết mà hắn dám nói mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy, thật sự là uống say nên hồ đồ mất rồi!
Sau đó liền gọi sai dịch của Mục phủ đến đỡ lão gia nhà hắn trở về phủ.
Nếu muốn nói lung tung điều gì thì trở về Mục phủ của hắn mà nói, đừng ăn nói bậy bạ ở phủ của ông rồi gây phền phức cho Cố Đức Chiêu ông.
Người đến người đi, thoáng chốc trời đã ngả tối.
Cố Đức Chiêu vuốt mi tâm, do uống quá nhiều rượu mà bây giờ cả người đều cảm thấy không thoải mái. Lúc sai dịch phủ đỡ hắn về nội viện, mấy cơn gió lạnh thổi thoảng qua mới khiến đầu óc hắn tỉnh táo một chút. Trong lúc vô tình, Mục Niệm An đã cho hắn biết rất nhiều chuyện quan trọng. Người như hắn chỉ làm được chức quan hàm ngũ phẩm, chỉ có thể giống như người hầu ở lục bộ, mấy tháng trời có khi cũng không được diện thánh một lần, đối với tin tức ở trong cung cũng không biết nhiều. Thế nhưng một câu nói của Mục Niệm An thôi cũng đã tiết lộ rất nhiều tin tức cơ mật.
Nếu hoàng thượng băng hà, ân sư của ông ta là Lâm Trọng Hiền có thể không được trọng dụng nữa, cho nên cũng ảnh hưởng rất nhiều tới con đường làm quan của ông ta.
Cố Đức Chiêu thở dài, trở về Cúc Liễu Các
Tống Diệu Hoa đã đợi ở trong phòng rất lâu, thấy Cố Đức Chiêu trở về liền vội vàng lấy nước cho ông rửa mặt, lại nâng trà giải rượu dâng lên.
Cố Đức Chiêu ngồi trên ghế thái sư, tâm tình thoải mái đi rất nhiều. Chợt nghe Tống Diệu Hoa nói: “Lão gia, thiếp thân có chuyện muốn nói với người.”
Cố Đức Chiêu cũng không mở mắt ra, chỉ thản nhiên nói một câu: “Có chuyện gì thì để ngày mai từ từ nói, ta buồn ngủ rồi.”
Tống Diệu Hoa mỉm cười. Đưa tay xoa bóp huyệt thái dương cho ông, nói khẽ: “Vậy lão gia nghe thiếp kể một số chuyện nhà là được rồi. Nha đầu của Nhị tiểu thư là Tử Lăng vừa xuất giá. Đúng lúc nha đầu đó gả ra ngoài lại gặp lại người đã từng hầu hạ Vân di nương ngoài phủ. Không biết lão gia còn nhớ không, nha hoàn đó tên là Ngọc Bình, nghe thấy Tử Lăng là nha hoàn của Cố Gia cho nên đã nói rất nhiều chuyện với Tử Lăng…”
Rốt cuộc Cố Đức Chiêu cũng chịu mở mắt hỏi: “Đang êm đẹp tự nhiên nói chuyện này làm gì?”
Tống Diệu Hoa lui về sau một bước quỳ xuống nói: “Lão gia, lời thiếp muốn nói bây giờ có hơi mạo phạm đến phu nhân, xin lão gia thứ tội.”
Cố Đức Chiêu nhìn bà ta hồi lâu, lúc ngẩng đầu mới thấy hôm nay Tống di nương không để Xảo Vi đi theo, mà là một vị phụ nhân tầm bốn mươi tuổi, mụ ta “bịch” một tiếng quỳ trên đất, hành lễ nói: “Chào Cố đại nhân. Dân phụ chính là nha hoàn đã từng hầu hạ Vân di nương Ngọc Bình.”
Cố Đức Chiêu chau mày, chắc chắn Tống di nương sẽ không dám liều lĩnh như vậy, dám mang một phụ nhân đến trước mặt ông ta, chắc chắn có chuyện muốn bẩm báo. Hóa ra ngừoi này là nha hoàn bên cạnh Vân Tương… Rốt cuộc mụ ta muốn nói chuyện gì?
Cố Đức Chiêu nói: “Bà có chuyện gì muốn bẩm báo thì nói đi.”
Tống Diệu Hoa nghe được lời này mới dám nói tiếp: “Người này chính là nha hoàn hầu hạ Vân di nương Ngọc Bình, cô ta nói chuyện với Tử Lăng, mới nói ra sự thật về cái chết của Vân di nương. Bà tử xuất giá với Tử Lăng nghe xong chuyện quá sợ hãi cho nên liền vội vã trở về thông báo cho thiếp thân biết. thiếp thân đã suy nghĩ rất nhiều, vốn không định nói cho lão gia biết. Nhưng nghĩ lại chuyện quan trọng như vậy, không nên giấu diếm lão gia, bởi mới sai người đi tìm Ngọc Bình đến để nói cho lão gia biết.”
Thấy nhắc đến chuyện cái chết của Vân di nương, Cố Đức Chiêu đã không thể ngồi yên, lập tức đi đến trước mặt Tống Diệu Hoa.
Rất lâu sau ông ta mới hỏi: “Năm đó Vân di nương là do khó sinh mà chết. Việc này còn có uẩn khúc gì?”
Tống Diệu Hoa vội hỏi: “Lời thiếp nói có thể lão gia không tin, thế nhưng năm đó Ngọc Bình đã tận mắt nhìn thấy, không tin lão gia có thể hỏi nàng ấy.”
Ngọc Bình đã sớm bị khí thế của Cố Đức Chiêu hù dọa, dập đầu lắp bắp nói: “Năm đó, Vân di nương sinh non, lão gia biết là do uống nhầm thuốc trợ sản. Nhưng khi đó thuốc dưỡng thai và thuốc trợ sản được phân ra hai tủ riêng biệt, Thúy Bình không thể nào lấy nhầm được.”
“Năm đó ngoại trừ dân phụ và Thúy Bình hay đến phòng bếp thì chỉ có phu nhân hay đi vào. Phu nhân quan tâm việc ăn uống của Vân di nương, thường hay đến xem di nương ăn uống như thế nào, có khi đi vào rất lâu mới trở ra…Huynh trưởng Thúy Bình ở ngoài bị bệnh nặng, Vân di nương đã cho tiền để chữa trị, Thúy Bình vô cùng trung thành và tận tâm với Vân di nương, nhất định sẽ không hại Vân di nương…”
Nói đến đó, Thúy Bình cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt Cố Đức Chiêu vô cùng khó coi, bàn tay đã nắm chặt thành quyền.
Trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn nói những gì Tống di nương dặn dò: “Chén thuốc kia bị sai, không phải là do Thúy Bình nhầm lẫn…Cái đó, rất có thể là do phu nhân đổi thuốc… Lúc Thúy Bình chết có lớn tiếng kêu oan nhưng khi đó không có ai chịu nghe nàng ấy. Nàng ấy nhất định sẽ không lấy nhầm thuốc, chắc chắn có người đã thay đổi thuốc ở hai ngăn tủ …”
Đầu Cố Đức Chiêu lập túc trống rỗng.
Hai nha đầu chăm sóc Vân di nương đều là do Kỷ thị phái tới, nha đầu lấy nhầm thuốc, ông ta đã nghi ngờ Kỷ thị. Nhưng chỉ là nghi ngờ, ông ta thấy với tính tình của bà nhất định sẽ không làm ra những chuyện như vậy, bởi vậy không truy xét đến tận cùng
Khi đó ông ta sủng ái Vân Tương, sủng ái đến mức không muốn bất kỳ ai khác. Vân Tương đã rất nhiều lần nói với ông ta phải đến chỗ Kỷ thị nhiều hơn, nhưng mặc dù ông ta ở chỗ Kỷ thị thì tâm tư vẫn ở chỗ Vân Tương. Kỷ thị nhìn thấy điều đó cho nên vô cùng không vui.
Trước đây ông ta thích Kỷ thị, là toàn tâm toàn ý yêu thích. Về sau lúc bà gả cho ông, lúc nào cũng dẫn theo nha đầu Vân Tương. Cố Đức Chiêu ở chung với Vân Tương, lại thấy thích tính dịu dàng trầm lặng của nàng ấy. Không giống với sự dịu dàng của Kỷ thị, thực chất tính tình của bà lại vô cùng cao ngạo
Trước kia Vân Tương hầu hạ Kỷ thị vô cùng chu đáo, Kỷ thị mang thai sinh ra Cẩm Triêu, nửa đêm con bé khóc, đều là nàng ấy vội vã ôm lấy dỗ dành. Bất kỳ lúc nào Kỷ thị không khỏe, nàng ấy lo lắng hơn bất kỳ ai khác. Lúc Cẩm Triêu bị đưa đến Thông Châu, nàng ấy lại là người đau long nhất.
Cuối cùng chính là hình ảnh nàng ấy nằm trong lòng mình từ từ chết đi. Mặt của nàng ấy trắng bệch đến đáng sợ, dưới thân, áo ngủ bằng gấm ướt đẫm máu.
Ông biết Kỷ thị không thích ông và Vân Tương ở bên nhau, nhưng thật không ngờ Kỷ thị lại ra tay hại nàng ấy.
Cố Đức Chiêu nghĩ đến điều này, phẫn nộ đến mức khiến tay ông run lên.
Ông hít một hơi thật sâu mới hỏi: “Ban đầu vì sao ngươi lại không nói chuyện này?”
Ngọc Bình nghĩ đến chuyện năm đó, bất luận nàng ta có kêu khóc như thế nào, cầu xin tha thứ thế nào, những cây gậy đó vẫn không ngừng đánh vào người Thúy Bình, nàng ta không thể nào giãy dụa, chỉ có thể run rẩy cuộn mình lại, để cố gắng giảm đi đâu đớn trên người, nhưng lại chẳng có chút tác dụng gì.
“Năm đó phu nhân đối xử với chũng nô tỳ rất tốt, chúng ta không thể nào khai ra phu nhân.”
Cố Đức Chiêu nghe xong, nhắm mắt lại.
Tất cả trở nên yên tĩnh, trong Cúc Liễu Các không có một tiếng động nào. Đêm đã khuya, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng trúc.
Ông ta đột nhiên gạt mạnh bộ đồ uống trà Thanh hoa trên bàn xuống đất.
Cho dù là Tống Diệu Hoa cũng phải hoảng sợ. Nhưng bà ta cũng phát hiện, chuyện này nói ra giống như là đâm vào tử huyệt của Cố Đức Chiêu.
“Được, được…” Ông ta liên tục nói ra hai chữ được, trên môi treo nụ cười ác liệt: “Ta thật sự không thể ngờ nàng ta lại dám làm chuyện như vậy!”
Tống di nương nhỏ giọng hỏi: “Lão gia, chuyện này…phải giải quyết như thế nào đây? Hay là coi như không có chuyện gì đi, dù sao bây giờ thân thể phu nhân không tốt, cái chết của Vân di nương cũng đã qua nhiều năm rồi…Hơn nữa hôm nay là sinh thần của người.”
“Sinh thần năm nay của ta còn tưởng nàng ta không tặng lễ vật gì, hóa ra chuyện này đây chính là lễ vật sinh thần.” Cố Đức Chiêu cười nói
Ngoài chuyện đau lòng về cái chết của Vân di nương, ông ta cũng rất thương tiếc Kỷ thị, cớ sao nàng ấy làm sao lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay, dáng vẻ mà ông ta ghét nhất?
Nhớ năm đó lúc hắn đi cầu hôn, bà cười với ông ta vô cùng ôn hòa, khiến ông ta xấu hổ muốn chết, còn trêu trọc ông ta “Tướng công đi đâu vậy?”
Cố đức Chiêu nhịn không được thở hắt ra: “Đêm đã khuya, nàng mang Ngọc Bình về đi. Ngày mai ta sẽ đích thân đi tìm nàng ấy.”
Việc này chỉ có tự bản thân ông ta giải quyết.
Ngọc Bình, Tống di nương, tất cả đều không liên quan gì cả.
Cẩm Triêu mới từ chỗ Kỷ thị trở về. Gần đây khẩu vị của mẫu thân không được tốt, chỉ có đồ ăn nàng làm ở phòng bếp cho mẫu thân thì bà mới có thể ăn nhiều hơn một chút. Nàng trở về Thanh Đồng viện, rửa mặt chải đầu, muốn làm cho mẫu thân một đôi giày thêu hoa lan.
Thanh Bồ thắp cho nàng hai ngọn đèn, nàng cầm khung chậm rãi thêu hoa lan lên đó. Bên ngoài có tiếng của Vũ Trúc và tú nương nhỏ giọng nói chuyện
Thanh Bồ cười nói: “…Bồ đào sắp chín, ngày nào Vũ Trúc cũng kéo tú nương đi xem.”
Một lúc sau tú nương lại vén rèm lên bẩm báo: “Tiểu thư, Bích Y cô nương của Cúc Liễu Các muốn gặp người.”
Cẩm Triêu nhớ Bích Y này là người của mẫu thân, gật đầu nói: “Để cho nàng ấy vào nhanh lên.”
Bích Y đi rất vội vàng, sau khi vào hành lễ lập tức nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ là người hầu của Cúc Liễu Các, là do phu nhân cân nhắc. Chuyện này ban đầu định nói cho phu nhân biết, nhưng mà nô tỳ nghĩ đến chuyện của nô tỳ lần trước làm phu nhân tức giận. Nô tỳ do dự rất lâu… mới quyết định nói cho tiểu thư biết. Sự việc khẩn cấp, nô tỳ mới suốt đêm chạy đến đây
Cẩm Triêu nhíu mày: “Lần trước? Lần trước có chuyện gì khiến mẫu thân tức giận?”
Bích Y giải thích: “Mấy ngày trước, Tống di nương đi đưa áo choàng cho lão gia, phu nhân nói trong thuốc của mình phát hiện Đại Hoàng, cho rằng là Tống di nương làm, nên đã đi tìm di nương để chất vấn. Tống di nương nói rất oan ức cho bà ta, sau khi lão gia nghe xong liền nói phu nhân không đúng, là phu nhân thích ầm ĩ không an phận…”
Cẩm Triêu nghe xong vô cùng kinh ngạc vội vàng đứng lên, lập tức đem khung thêu đặt lên bàn trà, thanh âm lạnh như băng nói: “Bà ta lại dám nói như vậy?’’
Chuyện Đại Hoàng lần trước, nàng không có chứng cứ xác thực nên không dám nói với phụ thân, thế mà lại khiến cho Tống Diệu Hoa có cơ hội sinh sự!
Phụ thân còn trách cứ mẫu thân đúng không?
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
28 chương
99 chương
20 chương
490 chương
7 chương
75 chương