Lương trần mỹ cẩm

Chương 69 : Ngọc bình

Tay Tống di nương giơ trên không, bà ta đành nhét lại vào trong tay áo, tươi cười đi tới. Cẩm Triêu đứng lên hành lễ nói: “Đương nhiên rồi, không chỉ có con mà cả Y Tỷ Nhi và Tịch nhi đều đã chuẩn bị quà sinh thần cho người, phụ thân, người nhất định phải xem cho kỹ đó.” Mấy người đang trò chuyện thì bên ngoài có tiếng của Thủy Oánh: “Lão gia, nhị tiểu thư tới.” Cố Lan đến, sau lưng còn có gã sai vặt cầm một bức bình phong đi đến, lại dùng một miếng vải xám che lại cho nên không biết bên trong có gì. Nàng ta mỉm cười hành lễ với mọi người, nói với Cẩm Triêu: “Trưởng tỷ và mấy vị muội muội đến thật sớm, hóa ra chỉ có mình muội ngủ lười thôi.” Cẩm Triêu chỉ cười mà không nói, Cố Y và Cố Tịch thấy Cẩm Triêu không nói gì cho nên chỉ hành lễ xong theo đó cũng không nói câu nào. Cố Đức Chiêu ngồi xuống nói: “Triêu Tỷ Nhi mang quà sinh nhật đến cho phụ thân, ta rất muốn nhìn xem là cái gì.” Cẩm Triêu bảo Thanh Bồ mở bức họa đang cuộn trong tay cho phụ thân xem. Đây chính là bức họa “Hàn sơn cổ tùng đồ” của Tào Hữu Huyền tiên sinh. Cố Đức Chiêu nhìn thấy lập tức tán thưởng: “…Bức họa cây tùng của Tào Hữu Huyền tiên sinh quả là chí thú cao xa, lúc tuổi già càng là cư sĩ ở ẩn thanh tú giản dị, phong cách thanh thuần, trang nhã.” Tào Hữu Huyền và Vô Tích Nghê Toàn cùng với Côn Sơn Cố Anh tự xưng là Giang Nam tam đại danh sĩ. Mặc dù ông ta theo con đường làm quan, tài phú vô kể nhưng thực chất lại thích thanh tĩnh, không thích ồn ào, lại vô cùng yêu thích lý học. Điều này không mưu mà hợp với Cố Đức Chiêu, bởi vậy Cố Đức Chiêu vô cùng thích tác phẩm của Tào Hữu Huyền. Cố Cẩm Triêu biết rõ phụ thân đang cố lấy lòng mình, vì thế cũng chỉ cười nhạt. Nếu đúng ý phụ thân thì là Tào tử giúp nàng, nhưng nếu nói dụng tâm, nàng muốn xem mấy vị tỷ muội ai dụng tâm nhất. Đến lượt Cố Lan tặng lễ vật, nàng ta bỏ tấm vải xám đi, mọi người đều nhìn thấy đây là một bức bình phong thêu chữ. Cẩm Triêu đọc mấy câu, biết rõ Cố Lan thêu “Đạo Đức kinh”, trong đó chính là 20 quy tắc. Cố Y cũng nhìn thấy, trong lòng không khỏi thầm than, cũng may nhờ có trưởng tỷ nhắc nhở nàng chép “Phú chim đại bàng”, nếu không thì với sức của nàng ấy làm sao có thể vượt qua bức thêu này của Cố Lan? Cố Đức Chiêu có hơi xúc động, điều này không cần phải bàn. Phần tâm ý này của nó quả nhiên là khó có được. Còn chọn “Đạo Đức Kinh” – cuốn sách mà ông ta yêu thích nhất. “Thêu rất khéo tay, làm khổ con rồi ” Cố Đức Chiêu không ngừng gật đầu với Cố Lan. Cố Lan nhẹ nhàng thở phào, lén liếc mắt với Tống Diệu Hoa. Bây giờ Cố Y đã đính hôn nên gần đây Cố Đức Chiêu cũng để ý Cố Y Tỷ Nhiều hơn, liền mỉm cười hỏi Cố Y: “Y Tỷ Nhi muốn tặng cái gì cho phụ thân vậy?” Cố Y nhẹ nhàng nói: “Con không so được với trưởng tỷ và nhị tỷ, chỉ có thể chép một bài phú tặng phụ thân.” Nói xong liền cầm tờ giấy mở ra, là nét chữ triện thanh tú nhưng vẫn mang phong cách cổ xưa: “Là “Phú chim đại bàng”, con gái rất thích bài phú này.” Cố Đức Chiêu vô cùng kinh ngạc, không khỏi tán thưởng nàng ấy: “Phụ thân cũng rất thích bài phú này, không ngờ cũng giống với tâm tư của con, con viết chữ triện rất đẹp. Lại làm con mất công sức luyện tập viết chữ triện rồi…” Đây là bài phú ông ta thích nhất. Tuy có vẻ tâm ý không bằng thêu nhưng Cố Y không am hiểu thư pháp, luyện viết chữ triện đẹp như vậy cũng coi như khổ công. Hơn nữa “Đạo Đức kinh” là Thánh điển của Đạo gia, bây giờ lại thành vật để cho con gái trong nhà mang ra thêu thùa quả thật có vẻ không xứng, nhưng dù sao cũng là con gái của mình cho nên hắn không muốn làm khó. Như bức viết của Cố Y mới có thể đường hoàng treo ra ngoài. Nhìn sắc mặt của phụ thân có thể thấy người thực sự yêu thích, Cố Lan thấy phụ thân khen không dứt miệng chữ viết của Cố Y, trong lòng không khỏi trầm xuống. Rõ ràng cái nàng ta làm mới là dụng tâm nhất, có lý nào người được tán thưởng lại là Cố Y. Phụ thân nhận quà của Cố Tịch cũng khen vài câu rồi mới mang theo tên sai vặt ra ngoài tiền viện tiếp khách. Tống di nương thấy quà của Cố Lan không được Cố Đức Chiêu yêu thích lắm, vốn định nhân dịp này xóa tan hiềm khích lúc trước với ông ta, nhưng giờ thì lại tăng thêm một phần ghét bỏ nên trong lòng bà ta vô cùng phẫn nộ. Nàng liếc nhìn Cố Y, cái gì mà “Phú chim đại bàng”? Cố Y chỉ theo tiên sinh dạy vỡ lòng vài năm, chỉ nhận biết được mấy chữ, lại còn nói thích nhất là “Phú chim đại bàng”, nàng đọc có thể hiểu hết không? Chắc chắn phải có người nói cho nàng ta biết, nếu không làm sao nàng ta có thể tự nghĩ ra? Bà ta nhìn về phía Cố Cẩm Triêu, thấy nàng không nhanh không chậm uống trà, ngẩng đầu lên đúng lúc gặp tầm mắt của Tống di nương, cười nhạt nói: “Dáng vẻ của di nương như là muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, thật khiến ta sợ hãi.” Cố Lan cũng hiểu được, ngưng cười nhìn Cố Y nói: “Bài phú của tam muội là do trưởng tỷ chọn giúp sao? Tỷ cũng rất thích bài đó.” Cẩm Triêu đặt chén trà nhỏ xuống, đè lại tay Cố Y, nhìn về phía Cố Lan nói: “Đạo Đức kinh mang ra để thêu thùa, không khỏi làm bẩn thánh hiền. Phụ thân tất nhiên là thích quà của Y Tỷ Nhi rồi!” Nàng làm vậy là muốn bảo vệ Cố Y. “Nhị phu nhân, mẫu thân còn đang đợi ta sang bên đó, ta đi trước.” Cẩm Triêu nói xong liền rời khỏi Cúc Liễu các cùng Cố Y và Cố Tịch. Sinh thần của phụ thân cho nên Ngũ gia bên tổ gia cũng tới uống rượu chúc mừng, Nhị phu nhân cũng theo đó mà sang gặp mẫu thân. Lúc Cẩm Triêu tới Tà Tiêu viện, nhị phu nhân đang cùng trò chuyện với mẫu thân. Mẫu thân thấy nàng và hai muội muội đến liền bảo các nàng hành lễ với nhị phu nhân. Nhị phu nhân mỉm cười cho các nàng đứng lên, lại tặng mỗi người một món quà dùng hộp gỗ đàn hương để đựng: “Lần trước các con đến bái kiến Thái phu nhân, ta không có tặng các con lễ gặp mặt được, hôm nay nhất định phải bổ sung cho đủ.” Cẩm Triêu cảm tạ, Cố Tịch và Cố Y cũng tạ ơn theo, nhị phu nhân liền kéo tay Cố Y nói: “Nghe nói con đã với Lục Công tử của Đỗ Gia ở Vũ Thanh, Lục công tử tuấn tú lễ nghĩa, lại là người đọc sách, sau này chắc chắn sáng lạng…” Kỷ thị cũng cười nói: “Ta cũng thấy rất tốt, Y Tỷ Nhi đã đính hôn rồi, không biết Triêu Tỷ Nhi còn muốn đợi cái gì…” Bà kéo tay Cẩm Triêu, nụ cười có phần ảm đạm. Trong lòng Cẩm Triêu lo lắng, vội vàng cầm tay mẫu thân. Từ khi không dùng đại hoàng, mẫu thân đã không còn ho khan nữa, nhưng sức khỏe vẫn không chuyển biến tốt đẹp hơn bao nhiêu. “Triêu Tỷ Nhi lớn lên như hoa như ngọc, tất nhiên không lo lắng gì.” Nhị phu nhân an ủi Kỷ th “Ta cũng sẽ để ý mấy nhà phù hợp thay Triêu Tỷ Nhi.” Cẩm Triêu cười nói: “Con lại muốn ở với mẫu thân, không muốn xuất giá đâu! ” Nói đến lập gia đình, bản thân nàng lại nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Trần Huyền Thanh. Kỷ thị thở dài nói: “Nói chuyện cứ như đứa trẻ chưa lớn vậy.” Tống di nương trầm mặt trở về Lâm Yên tạ, Xảo Vi đang đứng đợi ở hành lang liền chạy ra đón nàng: “ Di nương… Đã tìm được người!” Tống di nương kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thật sự tìm được người. Bà ta chỉ định để cho Xảo Vi đi tìm thôi, ngộ nhỡ nha đầu kia chết rồi, hay chuyển đi chỗ khác, hoặc thay đổi tên tuổi để lập gia đình thì ai mà biết được. Nhưng không ngờ lại để cho nàng ta tìm thấy. Áp chế kích động trong lòng, bà ta nhỏ giọng: “Vào nhà rồi nói tiếp.” Tiến vào trong phòng, Xảo Vi liền đóng cửa lại, kể chuyện mình tìm được Ngọc Bình với Tống di nương. “Nô tỳ có nghe ngóng được, Thuận Thiên Phủ chỉ có Tam gia bán hạt dẻ rang đường Lý Ký, đều là cửa hàng lâu năm. Nô tỳ theo đó mà tìm, tìm được nàng ta ở một nhà phụ cận gần đó. Tên của nha hoàn đều là chủ tử đặt cho, khi trở về quê hầu hết sẽ trở lại dùng tên trước kia. Nhưng nha đầu Ngọc Bình này thì khác, cha mẹ nàng ta mất sớm cho nên sau khi trở về liền bị huynh trưởng bán cho một lão già không vợ làm thê tử, vẫn dùng cái tên Ngọc Bình này.” “Lão già không vợ đó là người bán hàng rong rượu nếp than ở gần đó, khắp hang cùng ngõ hẻm ai cũng biết ông ta, về sau kết bạn với con trai huyện chủ, mới thành ra có tiền, mua Ngọc Bình về làm vợ. Ngọc Bình sinh cho ông ta một đứa con gái đầu lòng, về sau ông ta lại mua một nha đầu mười bốn tuổi về làm thiếp. Tính tình người này rất độc ác, rất hay đánh chửi Ngọc Bình và tiểu thiếp kia. Bởi vậy ai trong vùng đó cũng biết Ngọc Bình, nghe ngóng một chút liền biết. Lúc nô tỳ đến, Ngọc Bình đang bị lão già đó đánh chửi vì một chuyện cỏn con, nô tỳ phải cho ông ta hai mươi lượng bạc thì ông ta mới đồng ý để cho nô tỳ dẫn Ngọc Bình đi.” Tống di nương nghe xong liên tục gật đầu: “Việc này ngươi làm tốt lắm, vậy hiện giờ nàng ta đang ở đâu?” Xảo Vi cười nói: “Nô tỳ để cho nàng ta đi rửa mặt chải đầu lại, sau đó Ngọc Hương sẽ dẫn nàng ta tới gặp di nương, có lẽ giờ này đang trên đường đến đây.” Ngọc Hương nhanh chóng dẫn Ngọc Bình đến, năm nay Ngọc Bình chưa đến ba mươi nhưng nhìn dáng vẻ già nua như người đã ngoài bốn mươi. Nhìn thấy Tống di nương, nàng ta vội vàng hành lễ cảm tạ nàng ta đã cứu mình, nói năng lúc này có hơi lộn xộn. Tống di nương thả chén trà nhỏ trong tay xuống, đứng lên cẩn thận nhìn nàng, quả thật thấy có hơi quen mắt. Chỉ là bà ta không còn nhớ rõ bộ dạng của Ngọc Bình, liền mở miệng hỏi: “Năm đó ngươi phục vụ Vân di nương, còn nhớ rõ nàng ấy thích ăn cái gì nhất chứ?” Ngọc Bình vội vàng gật đầu, lau nước mắt nói: “Nô tỳ nhớ rõ, Vân di nương thích ăn kẹo xốp giòn hoa quế và vú trâu phục linh cao nhất.” Tống Diệu Hoa nghe xong liền chắc chắn người này thật sự đã từng hầu hạ Vân di nương. Bà ta tiếp tục hỏi: “Lúc ngươi tới, Xảo Vi chắc chắn đã nói mọi chuyện rõ cho ngươi rồi, ngươi có đồng ý đứng ra vạch trần Kỷ phu nhân không?” Ngọc Bình liền do dự trong chốc lát. Tống Diệu Hoa lập tức chau mày. Xảo Vi nhìn, mở miệng nói: “Không phải trên đường trở về chúng ta đã bàn bạc kỹ lắm rồi sao, nếu cô vạch trần phu nhân, chúng ta sẽ giúp cô xin lão gia nhà cô một phong thư bỏ vợ, cô có thể mang theo con gái mình trở về nhà mẹ đẻ, không cần bị ông ta tra tấn nữa.” Ngọc Bình nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi: “Ông ta… ông ta thật sự sẽ cho sao? Ông ta có quen con trai của huyện chủ…” Xảo Vi cười nói: “Chúng ta là người của Cố gia, chẳng qua lão gia nhà cô chỉ quen con trai của một huyện chủ nho nhỏ, làm sao dám không nghe chúng ta. Đến lúc đó cho cô thêm mười lượng bạc để cô trở về quê mua ít ruộng đất, về sau cuộc sống chắc chắn không phải lo nghĩ gì.” Ngọc Bình ngập ngừng nói nhỏ: “Thật ra chuyện năm đó cũng là do ta suy đoán thôi, dù sao ngoại trừ phu nhân, người khác cũng không thể đi vào tiểu viện. Lúc ta nói chuyện với Trương bà tử cũng là suy nghĩ của mình ta thôi, ai ngờ bà ta lại nói thành phu nhân muốn hại di nương…” Tống Diệu Hoa ngồi xuống cười nói: “Nói thì là nói như vậy, ngươi nghĩ cũng như vậy. Trước kia ngươi là nha hoàn của Vân di nương, phải giải oan cho nàng mới đúng. Nếu không, không phải nàng và đứa con trong bụng phải chết thảm rồi sao? Nửa đêm ngươi có nằm mơ thấy Vân di nương ôm hài tử trở về tìm ngươi không?” Người Ngọc Bình đột nhiên co rúm lại, Tống Diệu Hoa không nói thêm gì nữa, tiếp tục cầm tách trà lên uống. Chắc chắn nàng ta sẽ nghĩ thông suốt thôi.