Lương trần mỹ cẩm

Chương 42 : Mèo bị thương

Dùng cơm trưa xong, Ngũ bá mẫu liền cùng tới chỗ Kỷ thị với mấy vị du nương. Phụ thân thì nói chuyện với Cố Cẩm Tiêu rất vui vẻ, tuy Cố Cẩm Tiêu là thư sinh nhưng lại có hứng thú với đạo học, phụ thân hiếm khi gặp tri âm, bèn ngồi trong thư phòng nói chuyện với cậu ta, cầm điển tích đạo học phân tích mãi không thôi. Trong trí nhớ kiếp trước của Cẩm Triêu, nhà bọn họ chẳng có mấy liên hệ với tổ gia, chỉ xuất hiện mấy lần lúc nàng gả cho Trần Tam Gia mà thôi. Cẩm Triêu chỉ nhớ Cố Cẩm Tiêu vì si mê đạo học nên đến 34 tuổi mới trúng cử, trở thành một vị quan nhỏ chẳng có mấy tiếng tăm. Ngược lại Cố Cẩm Hiền lại lựa chọn cùng hơn đường với phụ thân. Năm đó sau khi Mục Tông băng hà, Trường Hưng Hầu bị các thế lực khác đánh úp, rất nhiều quan văn liên quan đến họ không bị lưu vong thì cũng bị giáng chức, Tổ gia Cố gia phải tự bảo vệ mình, không lui tới với Trường Hưng Hầu gia nữa, lúc đó Ngũ bá mẫu phải chịu bao nhiêu ghẻ lạnh ở tổ gia, cuối cùng vì không chịu nổi nhục nhã nên đã uống thuốc độc tự tử. Cố Cẩm Hiền liền tách khỏi tổ gia, cùng cấu kết với Diệp Hạn, nhiễu loạn triều chính, kế nhiệm hình bộ thượng thư, là quan nhị phẩm. Nếu như về sau Diệp Hạn là một con sói thì Cố Cẩm Hiền chính là một bộ nanh sắc bén của hắn. Vì thế sau khi Cố Cẩm Hiền quyền cao chức trọng, Tổ gia Cố gia ngày càng run sợ trong lòng, chỉ sợ y báo thù thay cho mẫu thân của y. Lúc đó Nhị gia Cố gia đã già nhưng vẫn phải nhờ vả người ta, run rẩy tới quý phủ của y kính mong y khoan dung. Cẩm Triêu từ từ về tiểu viện của mình, vừa đi vừa nghĩ đến chuyện kiếp trước. Nhưng chưa đi đến bậc thang thì lại đã thấy hai người đứng trước cửa ra vào. Đúng là Cố Cẩm Hiền và Diệp Hạn! Cố Cẩm Hiền mặc áo cà sa xanh ngọc, lại đội một chiếc mũ da dưa như người đọc sách thế tục, trông qua kỳ dị vô cùng. Diệp Hạn mặc chiếc áo rộng tay màu trắng, tay áo rũ xuống bay bay, ngũ quan hắn vốn tinh xảo vô cùng, mặt như mỹ ngọc, trông xuất trần đến lạ. Khí chất như tiên trên trời, nhưng bụng lại chứa đầy ý nghĩ xấu xa. Chẳng phải hai người này tới Từ Quang Tự xem khỉ ư, sao lại chạy tới chỗ nàng rồi! Cẩm Triêu oán thầm trong lòng. “Đại đường muội đã về rồi ư!” Cố Cẩm Hiền nhanh chóng chào đón, cười đến là ân cần, “Chúng ta đã chờ muội nửa canh giờ rồi.” Cẩm Triêu cười cười, hơi bị sự nhiệt tình của y dọa sợ. “Không phải đường ca và biểu cữu tới Từ Quang tự ư? Sao lại đến chỗ muội rồi?” “Đừng nói nữa! Ta kéo cữu cữu đi xem khỉ, ai dè Từ Quang tự kia ở trên đỉnh núi, bậc thang rõ nhiều, leo giữa chừng cậu lại bảo mệt muốn về, ngay cả lông khỉ chúng ta còn chả thấy ấy chứ!” Diệp Hạn chắp tay sau lưng đi tới, giọng điệu nhu hòa: “Nếu không phải ta thì cháu đã muốn về từ lúc ở dưới chân núi rồi.” Cố Cẩm Hiền không để ý hắn châm chọc, nói tiếp, “Chúng ta vào huyện Thích An xem gà chọi, đến giờ còn chưa ăn gì đây này!” Cẩm Triêu mời họ vào, dặn dò Thanh Bồ vào phòng bếp gọi người nấu đồ ăn cho hai cụ lớn này. Hai người ngồi lên ụ đá dưới gốc bồ đào, nhìn tiểu viện của Cố Cẩm Triêu với vẻ mới lạ. “Không giống với tính cách của đại đường muội lắm, ở đây như thể là biệt viện của một cư sĩ ở ẩn vậy.” Diệp Hạn cũng không nhìn Cố Cẩm Triêu, chỉ chăm chú uống trà của mình. Cẩm Triêu bao đám nha đầu đưa hai đĩa bánh da giòn mặn và bánh mật, một đĩa hoa quả thập cẩm lên trước. Cố Cẩm Hiền ra vẻ hứng thú, Cẩm Triêu vẫn không khỏi nhớ đến kiếp trước y đứng gác tay trong thư phòng Trần Tam Gia, vẻ mặt âm trầm. Trong lòng nàng thở dài, cũng chẳng biết sau này hắn có biến thành như vậy không nữa… Nàng nói chuyện với Cố Cẩm Hiền: “Hai người tới tìm muội chỉ vì chút thức ăn ư?” Cố Cẩm Hiền lắc đầu nói: “Đường muội quên rồi ư, ta nói ta muốn tới tìm muội lãnh giáo cách trồng hoa lan đấy thôi.” Cẩm Triêu cười khổ, kiếp trước nàng ở Thiên viện muốn tìm mấy trò giết thời gian, sao bây giờ đều có tác dụng hết vậy nhỉ. Chẳng trách Cố Cẩm Hiền thân thiết với nàng đến thế, hóa ra là nhờ phúc của hoa lan. Diệp Hạn lại hỏi nàng: “Đây là trà gì?” Cẩm Triêu nói: “Là trà Vạn Xuân Ngân Diệp năm trước.” Hắn gật đầu: “Chẳng trách uống hơi chát miệng…” Trà cuối vụ uống vẫn ngon hơn. Nào có ai như hắn chứ, đến nhà người ta làm khách lại còn ghét bỏ trà uống chát… Vạn Xuân Ngân Diệp này để mấy năm cũng chẳng có vấn đề gì! Tính tình của vị thế tử này quả thật kỳ lạ. Trong lòng Cẩm Triêu thầm nghĩ là vậy nhưng vẻ mặt lại nhu hòa: “Cửa nhỏ nhà nghèo, không có trà ngon gì, mong thế tử thứ lỗi.” Diệp Hạn nhìn nàng một cái, khẽ nói: “Cô không nên tức giận, ta cũng không nói gì cô.” Nghĩ một lát, hắn lại nói thêm một câu, “Chắc hẳn cô đã quên rồi, phải gọi ta là biểu cữu.” Hắn lại nhạy cảm với người khác đến vật. Cẩm Triêu nhất thời chẳng biết nói gì. Cố Cẩm Hiền nói với Cẩm Triêu: “Đường muội bỏ qua đi, cậu là người thích làm theo ý mình, không cần để ý lời cậu nói đâu. Nhưng ta lại muốn xem hoa lan muội trồng một chút đấy, chẳng biết ở đâu…” Dáng vẻ rất chờ mong. Cẩm Triêu lại nói: “Ở noãn phòng, cơm xong sẽ về xem lại. Cũng chẳng phải giống quý hiếm gì, đường ca xin đừng thất vọng…” “Đợi ăn cơm xong làm gì nữa, xem hoa quan trọng hơn!” Cố Cẩm Hiền lại thúc giục. Cẩm Triêu biết không lay chuyển được y, bèn hỏi Diệp Hạn: “Chẳng hay… Biểu cữu có muốn đi cùng hay không?” Diệp Hạn ngẩng đầu, đôi mắt đen thâm trầm nhìn nàng, có vẻ không mấy hứng thú: “Ta không có hứng thú gì với mấy thứ đó, muốn nghỉngơi trước một chút…” Nói xong bèn miễn cưỡng dựa vào cột đá, đầu ngón tay trắng nõn gảy hoa quả, ưu nhã như lướt trên phím đàn, lấy anh đào ra cho vào miệng. Hắn đã không muốn đi thì Cẩm Triêu cũng chẳng miễn cưỡng, bèn dẫn Cố Cẩm Hiền ra sau noãn phòng. Trong noãn phòng màu sắc rực rỡ, Cẩm Triêu thích hoa sơn trà còn hơn cả hoa Lan, trong phòng bảy tám phần mười là hoa sơn trà, lại đúng thời điểm nở rộ. Hoa lan thì được treo trên giá đỡ, chỉ có vài loại tương đối thông thường như Xuân Lan, Kiến Lan hay Huệ Lan. Sen đất xanh mới chớm nở, hương Dư Hồ Điệp thoang thoảng khắp phòng. Cố Cẩm Hiền tấm tắc khen: “Tuy chỉ là những giống thông thường nhưng cũng rất ít khi thấy nở đẹp thế này, huống chi Sen đất xanh đã qua mùa rồi, sao còn nở xum xuê đến thế?” Kỹ nghệ trồng hoa của Cẩm Triêu đều là tự học hỏi lấy, cũng chỉ là giết thời gian, bèn vô tư nói cho Cố Cẩm Hiền nghe. “Đợi lúc nó mới nhú chồi thì cắt một chút, để ở nơi râm mát trong tiết trời ấm thì thời gian nở hoa có thể đẩy lùi lại.” Cố Cẩm Hiền lại hỏi rất nhiều, đúng thật là ham học hỏi như đói khát. Y thấy mấy bồn hoa trà mà Cẩm Triêu nuôi cũng không tồi, đang nghĩ có thể xin nàng hai bồn được không thì lại nghe có tiếng mèo kêu chói tai bên ngoài. Là tiếng của Bão Phác! Cẩm Triêu liếc Cố Cẩm Hiền một cái, hai người liền đi ra. Ngoài hành lang, Thải Phù, Bạch Vân, Vũ Trúc và Vũ Đồng đều đứng bên cạnh, Diệp Hạn đang nửa ngồi, Bão Phác bị dọa nhảy ra sau cây cột, cảnh giác nhìn họ. Cẩm Triêu thấy trên gan bàn tay của Diệp Hạn có vết máu, bèn nói với Thải Phù: “Nhanh mang thuốc trị thương và băng bó tới.” Lại quay đầu hỏi Bạch Vân, “Chuyện gì đã xảy ra?” Bạch Vân gấp đến độ nghẹn ngào, người bị cào là thế thử của Trường Hưng Hầu đấy, hai nha đầu nhỏ như Vũ Trúc và Vũ Đồng có thể làm gì chứ, xảy sự ra chẳng phải do nàng gánh vác ư! “Vâng… Là… Nô tỳ cũng không rõ lắm, lúc đó nô tỳ đang sửa cành Hải Đường.” Cẩm Triêu nhìn Vũ Trúc, nàng ấy là người luôn trông coi con mèo này. Vũ Trúc cũng rất tủi thân: “Biểu cữu gia nói không cần người hầu, bảo nô tỳ và Vũ Đồng qua một bên mà bện thừng… Nô tỳ liền… liền qua bện thừng với Vũ Đồng, cũng không thấy biểu cữu gia tới bắt Bão Phác…” Cẩm Triêu đã thấy sợi dây nhỏ có màu sắc rực rỡ trong tay các nàng. “Không cần hỏi các cô ấy, ta nói cho cô nghe.” Diệp Hạn đứng lên, nhận lấy vải băng từ Thải Phù lau vết máu, lại thuận tay ném về cho nàng ấy. “Ta thấy mèo của cô ngủ dưới hiên, chỉ tò mò muốn trêu chọc nó một chút, không ngờ nhóc con này lại táo bạo thế.” Vũ Trúc vội lắc đầu: “Tiểu thư, người cũng biết mà, Bão Phác mới bao lớn chứ, nó không làm người khác bị thương đâu…” Cẩm Triêu thấp giọng quát nàng ấy: “Em khoan hẵng nói chuyện!” Nàng bước qua chỗ Bão Phác đang đề phòng, Bão Phác lại rụt người sau cây cột, Cẩm Triêu nhanh chóng ôm nó qua, lại thấy dưới chân nó có vết máu, nhuộm đỏ hết cả lông. Nàng cẩn thận nâng chân trước của Bão Phác, Bão Phác đau đến nỗi Meow một tiếng, giơ chân muốn rụt lại, nhưng chân của nó bị thương nên không được linh hoạt, không cào nàng bị thương. Thải Phù bên cạnh vội vàng lấy chiếc giỏ của Bão Phác tới, để Cẩm Triêu thả nó vào trong đó. Cẩm Triêu có hơi tức giận, cho dù là Bão Phác cào hắn thì nó cũng chỉ là con mèo nhỏ, hắn cần gì khiến nó bị thương như thế? Nàng vững vàng lại, nhẹ giọng hỏi Diệp Hạn: “Bão Phác bị thương… Không biết biểu cữu nói sao đây?” Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn Cẩm Triêu, giải thích: “Nó làm ta bị thương, ta chỉ muốn khiển trách nó một chút.” Cố Cẩm Hiền nghe thấy không ổn, cữu cữu làm chuyện gì cũng không có cảm giác là mình sai, nhưng đó là mèo mà Cố Cẩm Triêu nuôi… Sao cữu cữu chưa nghĩ một chút mà đã nói rồi, thế này thì hay rồi, y muốn xin hoa của Cố Cẩm Triêu cũng chẳng dám xin nữa. “Cữu cữu, con mèo kia vốn không biết lý lẽ, sao phải gây khó dễ với súc sinh chứ. Có phải cữu cữu nên…” Y lại nháy mắt với Diệp Hạn, y là tiểu bối, cũng không thể nói những lời không biết nặng nhẹ như bảo trưởng bối xin lỗi được. Diệp Hạn từ từ thu cánh tay bị thương vào tay áo, nói: “Cũng chỉ là một con mèo, chờ ngày mai ta lại mua tới cho cô chục con giống Ba Tư…” Dừng một chút, hắn lại nói với con: “Nhưng nuôi những thứ này… cũng không hay.” Cẩm Triêu tuy giận nhưng cũng biết không thể đắc tội với Diệp Hạn, chỉ đành nói: “Không phải trong nhà biểu cữu cũng nuôi thú cưng ư?” Diệp Hạn lắc đầu: “Không giống thế, những con vật ta nuôi đều tự sống cuộc sống của chúng. Mèo chó gì đó lại không như thế, chúng sẽ sinh ra tình cảm với chủ nhân… Tại sao cô phải để đám súc sinh thích cô chứ?” Nói gì đấy! Cố Cẩm Hiền kéo ống tay áo Diệp Hạn, muốn hắn im miệng. Cẩm Triêu mỉm cười: “Vạn vật đều có linh hồn. Trước tiên biểu cữu cứ dùng với với nhị đường ca đi đã, tôi còn muốn tới chỗ mẫu thân một chút, cáo từ.” Lại dặn dò Bạch Vân và Vũ Trúc mang Bão Phác đi chữa thương, mình lại cùng Vũ Đồng tới Tà Tiêu Viên, chỉ để Thải Phù ở lại hầu hạ hai vị đại gia này. Diệp Hạn nhìn nàng bỏ đi, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói ra.