Lương trần mỹ cẩm

Chương 41 : Bão phác

Thấy tình trạng mẫu thân phát bệnh nhiều lần nên Cẩm Triêu liền chú ý đồ ăn của mẫu thân. Trong phòng bếp làm đồ ăn nàng đều tự mình tới xem, thức ăn bổ dưỡng nào tốt cho cơ thể mới đưa tới cho mẫu thân dùng. Tống di nương phải hầu hạ phụ thân, lại vừa hầu hạ mẫu, Cẩm Triêu cũng không nói gì. Nhưng nàng lại bí mật tìm một bà tử tới căn dặn nếu Tống di nương nói chuyện gì với mẫu thân đều phải báo cho nàng biết. Đồ ăn của mẫu thân đều có Từ mụ mụ xem giúp bà, có lẽ sẽ không gặp chuyện gì. Cẩm Triêu nhờ Liễu đại phu chỉ nàng cách nấu mấy món dược thiện để làm cho mẫu thân ăn. Tay nghề của nàng cũng tốt, thuốc rất đắng nên uống nhiều quá sẽ hơi khó chịu, nếu đổi lại làm dược thiện sẽ tốt hơn nhiều, mẫu thân đều ăn nhiều hơn trước, vài ngày sau bệnh ho cũng thuyên giảm. Lúc này Cẩm Triêu mới nhẹ nhàng thở phào. Từ mụ mụ không nỡ để nàng mỗi ngày đều đến đây nên dặn nàng về nghỉ ngơi: “…Đại tiểu thư không nên quá lo lắng, nô tỳ biết phải làm sao mà!” Kỷ thị thấy cái cằm mượt mà của cẩm Triêu đã gầy hơn trước, đôi mắt lộ vẻ yếu ớt, lại càng đau lòng cho nàng. Hai chủ tử lập tức bảo nàng trở về Thanh Đồng viện. Cẩm Triêu chỉ có thể bất đắc dĩ trở về, gọi Thanh Bồ chuyển ghế Quý phi đến hành lang vũ*để nàng ngồi trong sân hóng gió. (*)vũ: nhà nhỏ đối diện nhà chính, nằm ở hai bên. Mèo con được nuôi bằng sữa có thể đi được rồi, mèo con được đặt trong cái sọt trên nằm trên hành lang vũ. Nó nằm trong ổ lăn vài vòng, bước mấy bước ngắn ra khỏi cái sọt, run rẩy từng bước đến bên cạnh lan can, thân thể tròn vo hơi lảo đảo được ánh sáng mặt trời sưởi ấm. Vũ Đồng và Vũ Trúc đều rất thích con mèo nhỏ này, hằng ngày hai người đều thay phiên chăm sóc nó, Cẩm Triêu cũng không rảnh để ý tới nó. Nhìn nó được một lúc, Cẩm Triêu cảm thấy thú vị, con mèo nhỏ nằm kế bên cây cột hình như không còn cọ quậy nữa, thỉnh thoảng cúi đầu liếm móng vuốt của mình. Vũ Trúc thấy vậy liền lấy một miếng cá khô trong túi ra trêu chọc nó, mèo con vươn cái đầu nhỏ ra cắn, nếu nó cắn không được cũng mặc kệ, tiếp tục nằm xuống ngủ gà ngủ gật. “Tiểu thư, người thấy nó có lười không?” Vũ Trúc cười nói: “Người đặt cho nó một cái tên đi, sau này nghe thấy tên nó sẽ biết là đang gọi nó, như vậy nó sẽ không lười nữa.” Cẩm Triêu cười cười, đặt tên cho mèo con ư, những việc này chỉ có tiểu cô nương mới làm, nàng sẽ không… Nghĩ đến đó nàng liền giật mình, nàng chỉ mới mười lăm tuổi thôi mà. Cẩm Triêu đứng dậy, vươn tay trêu chọc mèo con, mèo con liền lật người để lộ ra cái bụng muốn nàng gãi cho nó. Cẩm Triêu thuận tiện nói: “Nếu không thì gọi là Bão Phác đi.” Vũ Trúc nghiêng đầu nghĩ: “Nghe kỳ lạ quá, chúng em đặt tên cho mèo đều là Đại Hoàng, Tiểu Bạch…” Lão Tử từng nói, gặp Tố Bão Phác, bớt đi chút tâm tư ham muốn. Cẩm Triêu cảm thấy tâm trạng đã thanh thản hơn trước, bệnh của mẫu thân nếu quá gấp cũng không chữa được. Không bằng giống như con mèo này, thanh thản nằm phơi nắng, chờ người tới đút nó ăn. Thải Phù đi tới ngã rẽ hành lang. “Tiểu thư! Ngũ phu nhân, đại thiếu gia, Nhị thiếu gia ở tổ gia đến phủ. Bây giờ đang ở ngoài viện.” Nàng ấy nhẹ giọng bẩm báo. Cẩm Triêu nghĩ Ngũ phu nhân thì đến đây thăm mẫu thân, vậy hai vị đường huynh kia đến đây làm gì? Thải Phù lại nói: “Ngày mai là tiết thanh minh, nghe nói hai vị thiếu gia đến quý phủ mời lão gia ngày mai tới Tây Thúy Sơn tảo mộ cúng tế ạ.” Theo quy củ tổ gia, hàng năm sau thanh minh một ngày sẽ đi tảo mộ tổ tiên, những năm gần đây mặc dù phụ thân không lui tới tổ gia, nhưng thanh minh hàng năm đều đi tảo mộ, nếu không đi thì coi như là vứt bỏ tổ tiên, chuyện này chính là đại bất hiếu. “Nô tỳ còn thăm dò được, có đệ đệ của Ngũ phu nhân: thế tử Trường Hưng hầu tới nữa.” Cẩm Triêu nghe thấy thế tử Trường Hưng hầu thì thiếu chút nữa bật dậy khỏi ghế quý phi: “Y đến đây làm gì? Bây giờ sắp tới thanh minh rồi đấy! Tại sao không ở trong nhà mình.” Thải Phù kinh ngạc không biết tại sao tiểu thư phản ứng lớn như vậy, nói: “Nô tỳ cũng không biết, những việc này nồ tỳ đều nghe tùy tùng chỗ người khác nói lại.” Tiểu Diêm Vương thế mà lại đến nhà nàng! Sau này Diệp Hạn nắm quyền cả triều, tính cách bất thường, muốn giết ai thì giết, bệnh suyễn cũng không tái phát, nếu Cố gia chọc giận tới hắn, sau này rất có thể hắn sẽ giết hết Cố gia. Cố Cẩm Triêu lại suy nghĩ, cảm thấy hơi đau đầu, kiếp trước diện mạo Diệp Hạn như thế nào nàng chưa từng thấy qua, cũng không biết tại sao kiếp này lại hay gặp hắn như vậy nữa. Nàng gọi Thanh Bồ chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng, chờ đến khi Ngũ phu nhân đến thăm mẫu thân, nàng sẽ qua đó gặp mặt. Cẩm Triêu mặc một bộ áo thuê hoa xanh màu ngọc bích bằng gấm, váy màu trắng thuần, trên mặt không trang điểm, trên đầu cài hai cây trâm đính lục bảo thạch màu trắng. Ăn mặc như vậy lộ ra vẻ trắng trong thuần khiết, nàng có dung mạo kiều diễm, quần áo lại hợp với khuôn mặt nên càng nổi bật. Trước kia Thanh Bồ đi theo ngoại tổ mẫu học tập Tống mụ, thấy tiểu thư ăn mặc như vậy liền không nói gì, nhưng trong lòng âm thầm chú ý thế tử Trường Hưng hầu. Đợi một lát thấy Mặc Ngọc cô nương đến bẩm báo, nhưng không phải mời đến Tà Tiêu viên mà lại mời đến Liễu các phòng khách. Phòng khách đã được sắp xếp bàn, dâng trà, điểm tâm hoa quả đều có. Ngũ phu nhân và La di nương đang nói chuyện, kế bên còn có Quách di nương và Đỗ di nương. Phụ thân cũng đang nói chuyện với đại đường ca Cố Cẩm Tiêu, nhưng nàng lại không thấy Cố Cẩm Hiền và Diệp Hạn đâu. “Triêu Tỷ Nhi của chúng ta đến rồi, con mau đến đây ngồi gần Ngũ bá mẫu!” Ngũ phu nhân Diệp thị cười mời Cẩm Triêu ngồi bên cạnh bà. Cẩm Triêu hành lễ với Diệp thị, thỉnh an phụ thân, lại gọi Cố Cẩm Tiêu một tiếng “Đại đường ca”. “Cuối cùng Trường Tỷ cũng đến rồi, mọi người đang nói về tỷ đó.” Cố Lan cười nắm tay nàng, ra vẻ thân mật nói: “Thế mà Trường tỷ lại ở trong phòng lười biếng ư?” Khóe miệng Cẩm Triêu nhếch lên, nàng ta lôi kéo tay nàng như vậy không cảm thấy không thoải mái à. Cẩm Triêu giả bộ nắm lại tay Cố Lan, mỉm cười nói: “Không phải tỷ làm biếng, chỉ là Nhị muội cũng biết đấy, gần đây thân thể mẫu thân không tốt, tỷ phải bận rộn hầu hạ mẫu thân nên mới đến trễ.” Nàng tới trễ, Cố Lan lại nói như vậy, Diệp thị sẽ cho rằng nàng không tôn trọng bà. … Không ngờ Cố Lan đến nhanh như vậy, Cố Tịch và Cố Y còn chưa tới. Diệp thị cũng không để ý tới chuyện đó, ân cần hỏi thăm bệnh tình của Kỷ thị: “Lúc trước, vào lễ mừng năm mới con đến tổ gia chơi, tổ mẫu liền ghi nhớ, dặn dò ta khi nào rãnh rỗi hãy đến đây, lần trước nghe nói mẹ con bệnh nặng, nên ta vội vàng chuẩn bị đồ đạc tới đây. Không biết bây giờ bệnh tình mẫu thân con đã thuyên giảm chưa?” Cẩm Triêu gật đầu đáp: “Gần đây bệnh tình mẫu thân tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày đều thanh tỉnh, khẩu vị cũng tốt hơn trước.” La Tố ngồi bên cạnh dịu dàng nói: “Đây là do đại tiểu thư mất ăn mất ngủ chăm sóc, nếu không bệnh tình của phu nhân cũng không tốt như vậy.” Sắc mặt Cố Lan nhất thời không tốt, lập tức nói tiếp: “Mỗi lần con đi thăm mẫu thân đều thấy Trường tỷ và Tống di nương cùng nhau chăm sóc mẫu thân, thực không dễ dàng gì, là do con hầu hạ không tốt, nếu không con sẽ bất kể ngày đêm phụng dưỡng mẫu thân.” Ngũ phu nhân thấy Cố Lan như vậy liền an ủi: “Con có lòng là được rồi… Lhông cần phải để ý mấy chuyện này.” Cố Lan đứng dậy nâng đĩa anh đào mới chín mời bà: “Mời Ngũ bá mẫu nếm thử, đây là anh đào được trồng ở khe núi Nam Kinh, rất ngon ngọt và mọng nước ạ.” Diệp thị cám ơn nhận lấy, Cố Lan thừa dịp ngồi bên cạnh bà, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Con nghe nói đường ca Cẩm Hiền cùng người tới đây, không biết bây giờ đang ở đâu vậy…” Diệp thị liền cười: “Nó là kiểu người không thể ngồi yên được, đi chùa Từ Quang dâng hương với cậu nó rồi.” Cẩm Triêu hơi nghi hoặc, Diệp Hạn tín Phật à? Hắn làm những việc kia, vậy mà một lòng tín Phật hay sao? Nàng vừa mới nghĩ trong lòng lại liền nghe Cố Lan hỏi: “Biểu cữu cũng ưa thích Phật pháp sao? Ở nhà ngày thường con có đọc một ít kinh thư, không chừng con có thể lĩnh giáo biểu cữu một chút.” Diệp thị cười lắc đầu: “Nó ghét nhất mấy thứ này, nó nói tất cả đều là bọn đầu trâu mặt ngựa nên không thể tin tưởng được, tảo mộ ở Liên gia thì không chịu đi, ta khuyên nó cũng không chịu nghe, lần này trở về thế nào cũng bị phụ thân giáo huấn. Là Cẩm Hiền nghe nói ở chùa Từ Quang nuôi một bầy khỉ nên tò mò liền kéo cậu nó đi xem.” Cẩm Triêu nghe vậy liền nhíu mày, thanh minh tế tổ không trở về nhà, Trường Hưng hầu chỉ giáo huấn hắn một trận ư? Hắn không sợ bị Ngự sử giám quan vạch tội sao, có thể là do Hoàng thượng bao dung Trường Hưng hầu gia, mà trong phủ Trường Hưng hầu từ trên xuống dưới đều cưng chiều hắn, nên hắn mới không coi ai ra gì, không tuân thủ lễ tiết. Cố Lan thè lưỡi: “Con chỉ thấy Phật pháp khiến lòng người yên tĩnh nên mới đọc nhiều một chút… Biểu cữu rất thích khỉ ạ?” “Không phải do nó thích. Đối với động vật thì… nó thích nuôi dưỡng mấy con vật không có lông. Trong nhà, nó nuôi hai con rùa lớn trong cái vạc sứ, một bầy cá chép, nếu không phải ta ngăn cản, chỉ e nó đã ra chợ mua mấy con trúc diệp thanh rồi.” Cố Lan nghi hoặc hỏi: “Trúc Diệp Thanh không phải trà ư?” Diệp thị thấy dáng vẻ nghi ngờ của nàng ta hơi đáng yêu liền cười ha hả: “Trà ở đâu ra chứ, chính là mấy con rắn độc màu xanh lục đó!” Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Cẩm Triêu lại liếc mắt nhìn Cố Lan, hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo ngắn vàng nhạt thêu hoa văn bằng lụa, váy màu xanh lá như ánh trăng, gió thổi qua làm chấn động lòng người, tóc dùng trâm cài bằng vàng, vành tai đeo đôi bông tai hình thỏ ngọc rũ xuống. Làm nổi bật khuôn mặt thanh lệ lại không mất vẻ dịu dàng. Nàng ta thật để tâm cách ăn mặc của mình đấy nhỉ. Cẩm Triêu cười nhạt, nếu như giống trong suy nghĩ của nàng, vậy vui rồi đây. Diệp thị lại nói về chuyện Diệp Hạn nuôi con rùa đen: “… Nó mua từ một người buôn bán nhỏ, trên mai rùa đó có khắc chữ. Diệp Hạn rất thích con rùa đó, trở về liền hỏi ông ngoại nó chữ trên đó có nghĩa là gì, lúc nó đi dạo mát, con rùa rất thích đi theo chân nó, chậm chạp bò dọc theo con sông, chúng ta đều cảm thấy con rùa này kì lạ hiếm thấy.” Mọi người liền cười rộ lên. Cẩm Triêu nghĩ, sau này tính tình người kia gian xảo, hay đa nghi nịnh thần vậy mà bây giờ thích nuôi rùa, dường như không phải là người đáng sợ. Dù sao bây giờ Diệp Hạn mới 16 tuổi, trong nhà lại rất hưng thịnh không có biến cố gì, cho nên những chuyện sau này hắn còn chưa làm được.