Lương trần mỹ cẩm

Chương 30 : La tố

Hôm sau là thôi nôi Kỷ An Thuần, thằng bé được chăm trắng trắng mập mập đã có thể gọi người rồi. Cẩm Triêu cười ôm cháu trai, thằng bé rất hiếu động, ôm cổ của nàng còn quay đầu bốn phía lại muốn giật lấy trâm cài tóc sen bạc trên đầu nàng. Nhũ mẫu vội vàng muốn ôm nó trở về: “Thuần Nhi, không được giật trâm của biểu tiểu thư!” Lưu thị sợ trêu Cẩm Triêu không thoải mái, vội vàng cười nói: “Thằng bé chắc là thích biểu cô rồi.” Cẩm Triêu bị thằng bé kéo tóc đau, cũng ôm không nổi con khỉ nhỏ này, bèn trả cậu bé lại cho nhũ mẫu rồi cũng lây cây trâm xuống cho Thuần Nhi chơi. Cười hôn mặt thằng bé: “Thuần Nhi thích thì cho Thuần Nhi chơi!” Thằng bé cầm lấy cây trâm hết sức vui vẻ, vẫy tay với Lưu thị nói: “Mẫu thân, cho… cho…” Kỷ Ngô thị nhìn đến là thú vị: “Thuần Nhi mới lớn như vậy đã biết mượn hoa hiến Phật rồi!” Nhất thời mọi người trong nội đường đều nở nụ cười. Tham gia lễ thôi nôi của thằng bé có rất nhiều người, người giàu khắp Thông Châu, Cố gia thông gia của Kỷ Gia cũng bảo quản gia mang lễ vật tới. … Phụ thân vẫn chưa tới. Cẩm Triêu liếc thấy quản gia lấy tượng phật Di Lặc bằng vàng ra. Đại án nhanh chóng được bày biện trước giường, bên trên đặt con dấu, nho phật đạo tam giáo kinh thư, bút, mực, giấy, nghiên mực, lại bỏ thêm bàn tính, tiền, sổ sách các loại, Thuần Nhi được đặt ở trước đại án, thằng bé bò lên một vòng, có vẻ như không biết phải làm sao. Thằng bé nhìn nhũ mẫu và Lưu thị, tất cả mọi người đều cảm thấy thú vị, thằng bé lại nói a a ê ê nhưng cũng không nghe rõ đang nói gì. Dường như thằng bé thấy được đồ vật mình thích, bèn bò đến chỗ đó, cây trâm bạc trong ngực rơi ra. Thuần Nhi cuối cùng cầm được đồ vật mình thích, bàn tính vang lên một tiếng, thằng bé dùng sức ôm lấy chơi rất vui vẻ. Lưu thị buông lỏng một chút, cũng nở nụ cười. Nữ quyến đều chúc mừng Kỷ Ngô thị và Lưu thị: “… Thuần Nhi về sau sẽ tính toán buôn bán, sự nghiệp thành công rực rỡ đây!” Thuần Nhi chơi với bàn tính một lúc lại ném đi rồi bò trở về nhặt cây trâm vừa nãy Cẩm Triêu cho nó. Làm sao lại nhặt cây trâm của biểu tiều thư rồi… Lưu thị có hơi bất an, hết nhìn Kỷ Ngô Thị rồi lại nhìn Cẩm Triêu, cả hai đều không có gì khác thường. Thuần Nhi lại không buông tay, hết sức vui vẻ đưa tay muốn nhũ mẫu ôm lấy. Cố Cẩm Triêu cũng rất kinh ngạc, thằng bé chọn đồ vật đoán tương lai lại lấy những đồ vật đẹp mắt. Cũng may Kỷ Ngô thị không cảm thấy gì, cười nói: “Thuần Nhi cũng muốn lấy những vật đắt giá đẹp mắt đây mà!” “Đứa trẻ này chắc là yêu thích biểu cô rồi.” Lưu thị nói khẽ, quả nhiên phát hiện nụ cười trên mặt tổ mẫu càng đậm mới nhẹ nhàng thở phào. Chọn đồ vật đoán tương lai đã xong, Thuần Nhi đã được ôm đến ngoại viện, các nữ quyến đều tụ lại một chỗ nói chuyện riêng tư, đánh mã điếu. Chỉ một lát sau một lão hầu đi đến cạnh Kỷ Ngô Thị nói mấy câu, Kỷ Ngô Thị gật đầu khẽ gọi Cẩm Triêu đi qua. “… Vân di nương về rồi, chúng ta qua xem xem.” Về nhanh vậy ư! Từ Thông Châu đến huyện Thái Hòa, đi thôi cũng mất nửa ngày chứ đừng nói tới quay trở về. Chắc là ngày đêm đi gấp, về trước báo tin… Nếu về sớm vậy, cuộc nói chuyện này hơn nửa là thành công rồi! Trong lòng Cẩm Triêu nghĩ như vậy, khẽ gật đầu đi theo ngoại tổ mẫu về tiểu viện̉, Vân di nương chờ ở trong nhà phía Tây. Nhìn qua nàng ta có vẻ rất mệt mỏi, mắt hơi xanh đen, nâng chén trà nhấp một ngụm. Ngoại tổ mẫu bảo nàng ta không cần hành lễ, lại bảo Cẩm Triêu đến hỏi. Vân di nương cười cười: “Chúng con tới huyện Thái Hòa, tri huyện ra trước chào đón chúng con, nghe xong mục đích chúng con đến vội vàng mời La huyện thừa tới. La huyện thừa có bốn đứa con, tỷ tỷ của con được gả cho con trai La huyện thừa làm thiếp.” “Cháu gái tên La Tố, nửa năm nữa đến tuổi cập kê, dáng vẻ thanh tú dịu dàng như nước, tính tình điềm đạm, không chút khác biệt với tỷ tỷ năm đó. Vốn định gả cho một tú tài, nhưng mà về sau nghe được ý định của chúng ta, La huyện thừa tự mình tới nhà tú tài hủy hôn, mấy canh giờ sau sẽ ổn thỏa mọi việc. Cháu gái con hiện đang dọn dẹp, chạng vạng tối mới có thể đến.” Cẩm Triêu nhẹ gật đầu, hỏi nàng ta: “Vị tú tài kia bằng lòng dễ vậy sao?” Vân di nương hơi nhếch môi: “Không muốn đồng ý thì sao, hắn cũng không dám đắc tội Kỷ gia. Nhưng hắn cũng không phản đối, hắn chỉ là một tú tài còn muốn tiếp tục tham gia thi hương, chúng con cho hắn một ngàn lượng bạc, hắn cũng không nói gì.” Trong lòng Cẩm Triêu nhẹ nhõm, người chưa xuất giá thì dễ rồi. Đợi khi nàng tới tự mình xem sao, cho La Huyện thừa một khoản tiền, về sau nếu con gái ông ta có năng lực thuyết phục phụ thân thì việc phụ thân nàng ta thăng quan cũng dựa vào khả năng của nàng ta cả. Có thể gả vào Cố Gia, bao nhiêu người muốn còn không được. Ngoại tổ mẫu nói: “Đi đường cô cũng khổ cực, về trước nghỉ ngơi đi.” Vân di nương nghe lời lui xuống, ngoại tổ mẫu lại gọi một lão hầu: “Đến nhà kho lấy một cặp trâm sen vàng, trâm vàng khảm đá quý, lụa gấm Tứ Xuyên tốt nhất, một gốc nhân sâm năm mươi năm cho Vân di nương. Lại bảo Lý ma ma dọn một gian ở phòng khách.” Lão hầu lui xuống chuẩn bị. Vân di nương làm tốt chuyện này, về sau phú quý còn rất rất nhiều. Cẩm Triêu bèn nắm tay Kỷ Ngô thị nói: “Ngoại tổ mẫu, người phí tâm vì con rồi…” Kỷ Ngô thị nhìn nàng nói: “Ta nhìn con lớn lên, chỉ hận không thể cho con những gì tốt nhất, sao lại hao tâm tổn trí.” Cẩm Triêu nắm lấy đôi bàn tay hiền lành thô ráp, nhất thời không biết nói gì, nói gì cũng đều vô dụng. Đợi đến lúc chạng vạng tối, một cỗ xe ngựa xanh yên ắng tiến vào nội viện, đến Tê Đông phán, ra trước xe là tâm phúc của Thái phu nhân, Tống ma ma. Sau đó, một cô gái nhỏ bé yếu ớt mặc áo choàng hồng cánh sen bước ra. Theo xuống còn có một nha đầu mặc áo nâu đuôi ngắn, búi củ tỏi trùm khăn hai bên, xanh xao vàng vọt lại mang theo một túi đồ không hợp với dáng người. Tống ma ma dẫn hai người vào Tê Đông phán sưởi ấm. Ngoại tổ mẫu đi tiếp đãi khách rồi, Cẩm Triêu mang cho tổ mẫu vài cành Lạc Dương hồng, Tống ma ma vén rèm bước đến: “Biểu tiểu thư, đã mang người đến rồi.” Phía sau có hai người nối đuôi đi vào. Cẩm Triêu ừ một tiếng, tiếp tục cắt sửa nhánh cây Lạc Dương chứ cũng không nhìn các nàng. Nàng sửa cành hoa lại cho đẹp rồi nói với Tống ma ma: “Lạc Dương hồng hợp mừng hôn lễ, bà dặn dò hạ nhân coi sóc, đến cuối mùa xuân nhất định nở trăm đóa hoa, chuỗi ngọc đầy người.” Tống ma ma cười đồng ý. Cẩm Triêu được Thanh Bồ lấy khăn lau khô tay, ngồi trên ghế bành nhìn hai người trước mặt. Đứng ở phía trước là cô gái mềm yếu như liễu, gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt như ngọc. Tóc đen chỉ cột một phần, cài trâm bạc vân gợn sóng. Nàng ấy cúi đầu nhìn đôi giày lụa, mặc trên mình bộ váy xanh như nước, nhìn qua là biết mới may, dường như không hợp càng làm lộ vẻ gầy yếu của nàng. Cẩm Triêu thản nhiên nói: “Không biết gọi thế nào, trước tiên báo gia môn đi.” Trong lòng bàn tay cô gái ra mồ hôi, nắm chặt ống tay áo hành lễ, nhỏ giọng nói: “Cố đại tiểu thư, tôi họ La tên Tố, gia gia là huyện thừa huyện Thái Hòa.” Nha đầu phía sau nàng quỳ phịch xuống: “Nô tỳ Nhị Nha, năm nay mười ba tuổi, là người họ Triệu trong huyện Thái hòa, ngày hôm qua được Tống ma ma mua làm nha đầu cho La tiểu thư.” Tiểu nha đầu này ngược lại gan cũng lớn, không hổ là người do Tống ma ma tuyển chọn. Cẩm Triêu gật đầu nói: “Đã thành nha đầu của La tiểu thư rồi thì cũng nên đổi tên, về sau gọi là Tinh Y đi.” Tiểu nha đầu không hề kháng cự, nhẹ giọng: “Tạ ơn đại tiểu thư ban tên.” Cẩm Triêu bảo Thanh Bồ mang Tinh Y đi thu dọn hành lý, cho nàng ta giặt rửa tắm nước nóng, mặc áo bông giữ ấm rồi tới hầu hạ. Cẩm Triêu cảm thấy nàng ấy hoảng sợ mới cười nói với La Tố: “Ngồi xuống trước nói sau, cô cũng đừng sợ ta.” Dù sao La Tố cũng là cô bé mới mười lăm tuổi, vừa mới đến Kỷ gia đã bị uy hiếp bởi sự hào hoa xa xỉ cùng với dàn người hầu ở đây, nhìn thấy Cẩm Triêu nhàn nhã quả không hổ là tiểu thư, rất có khí phái… Nàng ấy không nén nổi sợ hãi. La Tố nói: “… Tiểu nữ cũng không phải là sợ, chỉ cảm thấy đại tiểu thư xinh đẹp quý giá hơn người nên sinh kính sợ.” Cẩm Triêu cười khổ, người khác có thể xem những lời này như khen thưởng, nhưng nàng thì không. Mời La Tố ngồi xuống, Cẩm Triêu bảo Thải Phù dâng trà, lại hỏi nàng ấy: “Cô có biết trở về Cố gia với ta để làm gì không?” La Tố gật đầu nói: “Gia phụ nói là đi hầu hạ Cố lão gia.” Trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện một lớp đỏ ửng, giọng nói khẽ đi. Xem ra đã giảng rõ ràng rồi. Cẩm Triêu tiếp tục hỏi nàng ấy: “Cô sẽ hầu hạ ra sao? Có học mấy thứ rồi?” La Tố đáp: “Tôi học nữ công, việc bếp núc… Còn theo di nương học tỳ bà, di nương đã từng là ca kỹ… Trước khi đến đây đã dạy tôi làm thế nào hầu hạ người khác…” Lời nói lắp ba lắp bắp, chữ hầu hạ này hiển nhiên không giống chữ hầu hạ trước. Chỉ cần có thể khiến phụ thân lưu luyến nàng ấy, nàng ấy biết cái gì Cẩm Triêu cũng không có ý kiến. Cẩm Triêu rất hài lòng người này, ngoại trừ ưu điểm về ngoại hình thì tính tình nàng ấy cũng dịu dàng ngoan ngoãn, mặc dù có hơi nhát gan nhu nhược nhưng cũng có thể dùng được. Chỉ là không biết sau này có thể sinh tâm tư khác hay không… Cố Cẩm Triêu nâng chung trà lên uống trà. La Tố này, nàng nhất định phải nắm trong tay.