Lương trần mỹ cẩm
Chương 29 : Mùa đông thú vị
Vân di nương cũng chìm nổi trong viện hơn mười năm nên đương nhiên có thể hiểu rõ. Biểu tiểu thư và Thái phu nhân cùng đóng vai phản diện, rõ ràng là sẽ không thương lượng. Chỉ là thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi thích danh tiếng Cố gia, chạy theo như vịt đâu thiếu. Sao lại tìm cháu gái không có chút danh tiếng gì của mình…
Việc này thật kỳ lạ.
Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện mình cần suy nghĩ. Bất luận theo phương diện nào, chuyện này đối với mình cũng là lợi bất cập hại, bây giờ mình không được sủng, thời gian qua sống cũng không dễ chịu, nếu giúp Biểu tiểu thư thúc đẩy cuộc hôn nhân này, Thái phu nhân nhất định sẽ khen thưởng mình, Nhị lão gia cũng sẽ đối xử tốt với mình, về sau nếu có chuyện gì. . . Cố Gia Biểu tiểu thư nghĩ lại chuyện này cũng sẽ giúp mình một lần.
Vân di nương đứng lên, cung kính nói: “Thái phu nhân, Biểu tiểu thư yên tâm, có thể làm thiếp ở Cố Gia cũng phúc phận của đứa trẻ này, chi bằng hôm nay tôi xuất phát tới Thái Hòa huyện.”
Cũng biết nghe lời, Cố Cẩm Triêu liền âm thầm nhẹ gật đầu. Nếu như không phải nàng sợ bên mình có nha đầu là người của Tống di nương sẽ sớm trở về mật báo cho bà ta chuẩn bị thì nàng cũng muốn tự mình đi.
Nhưng có Tống ma ma cùng đi, việc này có lẽ không vấn đề gì.
Kỷ Ngô thị đi đến phòng tiếp khách của tiên lâu.
Hơn mười quản sự và chưởng quầy đã chờ ở đó rồi, từng người cầm sổ sách chắc điền sản ruộng đất địa tô thuê, Tằng tiên sinh kế toán lấy bàn tính đứng bên cạnh ngoại tổ mẫu. Nếu chưởng quầy chi bạc có vấn đề sẽ lập tức xác minh.
Nhìn thấy Cố Cẩm Triêu, Tằng tiên sinh cười thỉnh an nàng.
Cẩm Triêu ngồi ở bên cạnh nhìn, lời nói của ngoại tổ mẫu xử lý rõ ràng, những việc này cho dù vấn đề phức tạp khó giải quyết hơn nữa thì ngoại tổ mẫu cũng nhanh chóng nắm được trọng điểm, tìm ra điểm mấu chốt, các đại quản sự liền vội vàng thảo luận đưa ra ý kiến.
Nàng nhớ rõ khi còn bé, ngoại tổ mẫu xử lý công việc, mình bò trong lòng bà quấy rối, còn cào cả tiên sinh kế toán.
Tằng tiên sinh trước kia đậu tú tài, về sau thi hương mấy lần đều không qua, dứt khoát dựa vào khả năng tính toán đặc sắc vào Kỷ gia làm việc. Cũng là người ngoại tổ mẫu tin tưởng, mỗi tháng có thể cầm mấy trăm lượng tiền tiêu: theo lệ bàn tính mang theo bên người đều là vàng ròng, lại bị Cẩm Triêu khi còn bé mở ra thành hạt châu để chơi, ông cũng không giận, đợi Cẩm Triêu chơi đùa xong rồi, lại lắp về.
Các quản sự lui ra sau, Kỷ Nghiêu mang theo Kỷ Quân, Kỷ Sán và Cố Cẩm Vinh tới thỉnh an ngoại tổ mẫu.
Ngoại tổ mẫu cười hỏi Cố Cẩm Vinh tối hôm qua làm gì với mấy biểu huynh.
Cố Cẩm Vinh cười khổ nói: “… Mấy vị biểu huynh và cháu chơi cờ vây. Đáng tiếc không ai thắng được Nhị biểu ca, tài đánh cờ của huynh ấy thật lợi hại!”
Kỷ Nghiêu cười nói: “May mắn mà thôi.”
Có một đại quản sự liền cười nói: “Đừng nhìn Nhị thiếu gia chúng ta xử sự ôn hòa, tâm tư mưu lược cũng rất nhiều. Nếu ai lén chọc Nhị thiếu gia thì cũng là muốn chịu thiệt đấy!”
Ông ta kể việc trước kia Kỷ Nghiêu quản lý cửa hàng lụa: “… Lúc Nhị thiếu gia quản lý cửa hàng lụa Hương Sông, đối diện là một cửa hàng chuyên cung cấp gấm Tứ Xuyên. Chưởng quỹ kia thấy Nhị thiếu gia chúng ta còn trẻ dễ bắt nạt, nhiều lần bảo tiểu nhị đến trước cửa hàng chúng ta kéo khách… Nhị thiếu gia lại không giận, trở về bảo tiểu nhị trong cửa hàng đi mua toàn bộ Tùng lam thảo để nhuộm màu…, trữ trong nhà kho… Chúng tôi thấy lạ, mấy tháng sau Tùng lam thảo tăng giá gấp bội, Nhị thiếu gia lại không có ý định bán ra.”
Cố Cẩm Vinh cảm thấy lạ: “Tùng lam thảo dùng để làm gì? Vì sao phải tích trữ?”
Kỷ Nghiêu liền cười cười, giải thích nói: “Tùng lam thảo là một loại thuốc nhuộm xanh da trời, gấm Tứ Xuyên có một loại gấm xanh dịu quý giá nhất định phải dùng Tùng lam thảo nhuộm màu. Lúc ấy đúng lúc gấm Tứ Xuyên được mang đến Thông Châu buôn bán hằng năm, Tứ Xuyên không có Tùng lam thảo, cho nên những thương nhân bán gấm Tứ Xuyên đến Thương Châu nhất định phải mua đúng loại nguyên liệu này.”
Đại quản sự tiếp tục nói: “Đúng là như thế, người tới đây buôn bán gấm Tứ Xuyên không tìm được Tùng lam, lại nghe nói Nhị thiếu gia giữ lượng hàng lớn trong tay, liền đến hỏi mua… Nhị thiếu gia đồng ý bán cho bọn họ. Nhưng phải lại đổi bằng gấm Tứ Xuyên. Những thương nhân bán gấm Tứ Xuyên kia chỉ có thể giao tất cả gấm họ có cho Nhị thiếu gia… Về sau chưởng quần cửa hàng gấm Tứ Xuyên đối diện không tìm được nguồn hàng, cả ngày lo lắng, cuối cùng còn mặt dày tới chịu tội với Nhị thiếu gia, mong Nhị thiếu gia bán gấm Tứ Xuyên cho y.”
Kỷ Sán liền đập tay Kỷ Nghiêu cười nói: “Đệ lại cảm thấy phiền quá, gấm Tứ Xuyên muốn đưa đến Thông Châu phải dùng thương thuyền của Kỷ gia chúng ta! Nhị ca chỉ cần lệnh cho quản sự thuyền một tiếng, bọn họ liền vui lòng giao gấm Tứ Xuyên, việc gì phải phiền như vậy.”
Kỷ Nghiêu nghĩ ngợi: “Cũng là cách tốt!” Trong nhất thời tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Ngoại tổ mẫu cười nói: “Tâm tư của Nghiêu Nhi thích hợp với những việc này. Ngày mai là ngày cháu của con chọn lễ vật đoán tương lai, không bằng hôm nay con và biểu muội biểu đệ đi mua chút đồ chơi đi.”
Cố Cẩm Triêu thấy nụ cười trên mặt Kỷ Nghiêu nhẹ dần, mắt cũng rũ xuống.
Cẩm Triêu còn đang tựa bên lò xem lửa, ánh lửa làm cho khuôn mặt nàng ấm lên, đôi mắt xanh trong vắt, tựa như hồ nước mùa xuân. Hàng lông mi dày còn có vầng sáng vàng nhàn nhạt, càng để lộ ra nét đẹp kinh người. Nàng mặc áo gấm màu trắng vân xanh da trời quấn quanh, bởi vì nghiêng đầu nên thấy được da thịt phần cổ trong suốt như ngọc hiện ra ánh sáng nhạt…
Kỷ Nghiêu vội vàng quay đầu lại, nghĩ thầm cho dù Cố Cẩm Triêu phẩm hạnh thấp kém như thế nào thì dáng vẻ bây giờ của nàng cũng rất đẹp… Trước đây vẫn không phát hiện, nhưng tại sao bây giờ lại có dáng vẻ thùy mị này…
Cẩm Triêu ngẩng đầu nhìn họ, cũng khẽ cười: “Cái này làm xong ngay đây ạ.” Nàng cúi đầu xuống tiếp tục nướng bánh, đặc biệt chuyên chú.
“. . . Chúng con để mang canh lê ngọt cho tổ mẫu.” Kỷ Nghiêu buông hộp cơm trên tay, “Vừa đi dạo cùng Cẩm Vinh tiểu đệ, con đào chút lê động lạnh trong hầm ra bảo phòng bếp làm cho người đấy.”
Kỷ Ngô thị rất vui vẻ: “Hôm nay mọi người đều muốn ta ăn cho đã rồi.”
Cẩm Triêu đã nướng bánh xong, mọi người phải từ biệt, cậu cả gọi bọn họ đi gặp một tiên sinh rất nổi tiếng ở Thông Châu cùng bàn về nghệ thuật kinh doanh. Cẩm Triêu bảo Thanh Bồ mang hộp cơm đến bỏ bánh vào cho họ mang theo trở về ăn.
Mang theo hộp cơm đi vào, lại ôm hộp cơm đi ra. Kỷ Sán không thể chờ đợi được lấy một cái bánh từ trong hộp ra ăn: “Mùi thật là thơm, không tin được là biểu muội còn biết làm cái này.”
Kỷ Quân lắc đầu ghét bỏ Kỷ Sán: “Dáng vẻ của đệ thật là tham ăn… Nhưng mà biểu muội Cố gia thật có hứng thú nướng bánh trong phòng, nha đầu già trẻ cũng đều được ăn!”
Kỷ Sán cười ha ha: “Ăn ngon là được rồi, đệ cũng không quan tâm việc này!”
Kỷ Nghiêu cười cười: “Nếu đệ dám nướng bánh ở trong phòng, tổ mẫu chắc chắn sẽ phải phạt đệ quỳ vài ngày nhà thờ tổ.”
Cố Cẩm Vinh lại im lặng không nói.
Cậu nghĩ tới bàn bánh ngọt kia.
Hôm nay đã thấy tỷ ấy tập trung nướng bánh, cậu liền nhớ tới ngày ấy, Cố Cẩm Triêu làm bánh ngọt cho mình. Mình chỉ chất vấn tỷ ấy về Thanh Bồ, lúc đó tỷ ấy có thất vọng hay không, tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn còn bị người khác chà đạp.
Cậu nhìn Cố Cẩm Triêu, có lúc cậu cảm thấy tỷ ấy không phải loại người như vậy, mà sự thật lại là như thế.
Cố Cẩm Vinh suy tư thật lâu, ngẩn người nhìn tuyết rơi trong đêm.
Thanh Tu tới gọi cậu đi ngủ, cậu hỏi: “Thanh Tu, ngươi nói xem nhìn bề ngoài có thể biết tốt xấu không.”
Thanh Tu nghĩ ngợi: “Nô tài cảm thấy người xấu cũng không viết chữ trên mặt, nói không chừng người mặt mũi hiền lành trong lòng lại vô cùng độc ác. Không phải người ta đều nói, nếu phiêu bạt giang hồ thì cần đề phòng nhất là người già, trẻ nhỏ và thầy tu sao.”
Cố Cẩm Vinh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
102 chương
10 chương
28 chương
19 chương
20 chương
109 chương