Lưỡng thế nhân

Chương 3 : Bước vào tu hành

Thừa Dụ làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong đầu cậu đang chạy những luồng suy nghĩ Liên Không hắn ta đang làm gì ở đây? Tại sao hắn lại được lão gia và phu nhân coi trọng như vậy? Còn bắt các công tử trong nhà xếp một hàng dài! Hắn muốn chơi trò gì vậy? Không phải hắn muốn giúp mình sao?... Thừa Dụ đi đến gần bặc thềm, hắn dừng lại vì hắn trung quy là người ngoài cũng không hẳn là nô tài nhà họ Lý nên không được bước lên nhà trên. Hắn đứng một lúc thì thấy Liên Không nói gì đó với lão gia -" Là người này sao?" Liên Không thảm nhiên nói -" Đúng vậy! Mời" Lão gia kính cẩn mời Liên Không đi ra hiên trước. Lúc này Thiên Nhiên đứng nhìn nấp sau cột nhà ở phía xa xa vui vẻ nói nhỏ -" Cố lên! Thừa Dụ!" đáp lại là nụ cười ngượng ngạo vì Thừa Dụ không biết Liên Không hắn định làm gì. Đứng trước Thừa Dụ bây giờ không phải là Liên Không một con người phóng đãng tùy tiện (theo cách nhìn nhận của Thừa Dụ) mà là một người mang khí phách thẳng thắn, đững đạc và chừng mực. -"Bái kiến lão giao! Lão gia cho gọi!" Thừa Dụ nói, lão gia chỉ cười rồi gật đầu nói -" Ngài thấy thế nào?" Liên Không nhìn Thừa Dụ một hồi, rồi hắn nói -" Phong thái, khí chất của người này không tệ chỉ là không biết ngươi có đồng ý theo ta hay không?". Câu nói này làm Thừa Dụ có chút ngạc nhiên Đi theo hay không? Hắn lại nói thẳng như vậy... cắt đứt luồng suy nghĩ của Thừa Dụ là phu nhân -" Thừa Dụ! Đây là tiên nhân trên núi Cửu Tiên, người muốn nhận ngươi đi theo hầu! Ta thấy ngươi tuy có khí phách hơn người nhưng nếu không được học hành cẩn thân có tiên sư chỉ dạy thì sẽ mãi mãi chỉ là người thường!" Nghe xong câu này hắn nghĩ người thường, ta đầu tiên được người khác công nhận là người thường -" Thừa Dụ! Trong lần này đi không chỉ có mình ngươi cả bốn vị công tử nhà ta và rất nhiều các công tử nhà khác cũng đi tới núi Cửu Tiên, vì ta đây trong lòng thiết nghĩ tiên nhân muốn có người hầu hạ cũng muốn để một trong những vị công tử nhà ta hầu hạ tiên nhân đây! Nhưng mặt khác lại sợ từ bé tới giờ vì chúng được nuông chiều nên khi hầu hạ tiên nhân sẽ không tránh khỏi sơ xuất! Vì vậy ta thấy ngươi cũng trạc tuổi các vị công tử thôi thì cho ngươi đi theo tiên nhân cũng coi như ân phúc của nhà họ Lý dành cho ngươi rồi!" Nghe đến đây thì Thừa Dụ chỉ cần thuận nước đẩy thuyền -" Đa tạ lão gia! Ta xin tuân theo lão gia giao phó!" -" Vậy được từ nay ngươi sẽ là người đi theo hầu cận ta, nhưng ngươi cũng nên biết ta là người thưởng phạt rõ ràng!" Giọng nói lạnh lùng của Liên Không làm cho lão gia và phu nhân kiêng dè -" Vậy xin mời tiên nhân vào trong ta cùng nói chuyện!" -"Được!" Liên Không thừa lúc lão gia và phu nhân không để ý, hắn quay qua nháy mặt với Thừa Dụ một cái cười, Hầy! Đúng là bản chất con người vẫn không thể thay đổi được! Thừa Dụ nghĩ. Bây giờ việc lấy lý do rời đi đã giải quyết xong, Thừa Dụ quay trở về từ đường để chuẩn bị sắp xếp theo yêu cầu của quản gia dặn dò. Đi được một đoạn hắn đã thấy Thiên Nhiên đứng chờ sẵn ở cửa -" Thừa Dụ! Chúc mừng huynh, ta nghe nói huynh có thể đi cùng các đại ca tiểu ca của ta đi đến núi Cửu Tiên rồi!" cô phấn khích nói, nhưng Thừa Dụ chỉ đáp lại -"Ừ!" - "Sao vậy huynh không vui sao! Ta nghe cha nói núi Cửu Tiên là nơi tu tiên có cả phàm nhân nhưng rất ít vì người phải thực sự có duyên mới tìm được cửa để vào, còn nếu may mắn vào được rồi thì sẽ được tiên nhân nhận làm đệ tử truyền thụ đạo pháp!" -" Cha muội nói vậy thật sao?" -"Ừm!" Thừa Dụ lại càng thấy nghi ngờ Liên Không đầu óc hắn có vấn đề rồi sao? Lại đưa cả đám người lên núi tu tiên, hắn không sợ bị trời đánh à! Thôi bỏ đi chuyện đã như vậy để chờ thời cơ hỏi hắn cho rõ ràng! -" Thiên Nhiên! Ta biết là núi Cửu Tiên cách đây cả mấy tháng đường, lần này đi không biết bao giờ gặp lại nên ta có vật này muốn tặng muội!" nói rồi Thừa Dụ lấy trong áo ra miếng ngọc bội khắc hình hoa bỉ ngạn (miếng ngọc Thừa Dụ mua nhưng bắt Liên Không trả tiền imgwebtruyen ) ) trao cho cô -" Huynh tặng muội thật sao! Đẹp quá! Trên đó còn khắc cả hoa bỉ ngạn!" -" Muội thích là được rồi!" nói rồi Thừa Dụ bước đi -" Tiểu thư! Thừa Dụ có vẻ thích tiểu thư đó!" Nha hoàn Tư Duệ nói -" Ngươi đừng nói linh tinh!" -" Nô tài không có nói linh tinh! Tiểu thư coi trên miếng ngọc bội khắc hình hoa bỉ ngạn, nghe nói loài hoa này mang ý nghĩa luôn nhớ về nhau!" nghe xong thì Thiên Nhiên cười phấn khích -" Gì chứ là không còn gặp nhau nữa mới đúng!" Hương Nhã không biết từ bao giờ đã đứng phía sau nói. Nhưng Thiên Nhiên không thèm đáp lời chỉ quay sang Tư Duệ nói -" Chúng ta đi thôi!" Cũng chẳng thể dừng lại ở đấy, Hương Nhã đưa tay hẩy miếng ngọc bội trên tay Thiên Nhiên rơi xuống đất -"Tỷ!" nhanh tróng nhặt miếng ngọc bội lên phủi những hạt cát rồi tức giận bước đi, Tư Duệ cũng bực tức ra mặt. Thiên Nhiên là biết tỷ tỷ muốn gây chuyện nhưng cũng không muốn Thừa Dụ gặp phiền phức nên đành nín nhịn -" Chúng ta đi đến chỗ sư huynh, sư đệ ta thôi! Người ta được lên núi Cửu Tiên học đạo pháp chứ đâu giống như ai kia chỉ làm người hầu cận!" nói xong Hương Nhã cười lớn rồi bước đi. -" Tiểu thư sao tiểu thư lại phải chịu đựng như vậy! Rõ ràng là...!" chưa kịp để Tử Duệ nói hết lời Thiên Nhiên đã ngắt lời -" Đúng! Nhưng việc Dụ huynh đưa ngọc bội cho ta nếu cha biết được thì sẽ gây phiền phức cho huynh ấy!" -" Tiểu Thư! Người nói gì vậy! Chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà!" -" Nhưng qua lời của tỷ tỷ thì không biết nó sẽ biến thành gì nữa, khéo lại tín vật tình nhân cũng nên!". Lúc này Tử Duệ chỉ mỉm cười nói nhỏ -" Thì nô tài thấy cũng giông giống vậy!" -" Đừng nói linh tinh! Ta không có!" Thiên Nhiên ngượng ngùng nói. Chưa kịp vào đến sân, Dì Mai đã chạy ra đón Thừa Dụ -" Dụ Dụ! Lần nay may mắn ông trời có mắt cũng để con có cơ hội đi học! Nào vào đây ta đang làm bánh cho con để phòng khi dọc đường đói con có cái ăn! Thử xem có ngon không!" Nói rồi Dì Mai cầm tay kéo Thừa Dụ vào bếp rồi gắp một chiếc bánh đang còn nóng hổi cho hắn nếm thử -" Từ Từ! Cẩn thận nóng!" -" Bánh của dì lúc nào cũng ngon như vậy!" -" Bên này còn bên này nữa ta làm nhiều loại bánh khác nhau để con ăn đỡ ngán..." Dì Mai chưa nói xong thì hắn đã kéo tay dì lại nói -" Chỉ cần bánh của dì làm thì đều ngon hết!" Sững người vui mừng trước câu nói của hắn, dì chỉ xòa đầu hắn nói -" Ngoan lắm!" Ngồi sẵn đợi Liên không trên chiếc ghế tre trước sân trên bàn là một bộ ấm trà pha sẵn vẫn còn nóng, Thừa Dụ nâng một chén trà nóng làm một hụm -" Đến rồi thì ngồi đi! Từ khoảng không vô định Liên Không bước lại nâng trén trà lên ngửi -" Trà ngon!" rồi hắn làm một hụm. -" Huynh tính đưa cả đống người lên núi Cửu Tiên tu tiên luôn sao?" -" Ta còn tưởng ngươi tìm ta có chuyện gì thì ra là chuyện này!" -" Thế theo huynh nghĩ nó không bất thường sao?" -" Lo gì chứ! Ta chỉ đưa họ lên đó tu đạo bình thường thôi!" - " Huynh còn nói là bình thường! Nếu họ biết thân phận của chúng ta thì sao!" -" Ngươi yên tâm đi ta đã sắp xếp hết cả rồi!" -" Coi bộ dạng cợt nhả của huynh đi! Làm ta yên tâm được hay sao?" -" Tất nhiên rồi! Đến văn võ bá quan trong trều đình này còn tin tưởng ta giao con cái của họ cho ta, mà ngươi lại không thể tin ta sao?" -" Nói mới nhớ! Huynh làm sao lại khiến lão gia cho ta đi cùng vậy?" -" Cái này còn phải nói sao! Ta chỉ cần nghiêm khắc một chút, phạt nặng một chút, khó đoán một chút! Ngươi nghĩ xem phu nhân nhà huynh lại dám để con mình theo ta chịu khổ sao?" -" Ta hiểu rồi! Vậy nên lão gia mới không dám để con trai yêu quý của mình theo hầu một người vô pháp vô thiên như huynh!" Thừa Dụ khoái chí cười -" Ta nói ngươi! Có khi nào thôi đi không trọc ta!" Liên Không bức xúc nói - Dụ Dụ! Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi sớm nữa!" Dì Mai nói lớn từ trong nhà -" Con biết rồi!" Thừa Dụ nói xong thì Liên Không cũng biến mất. -" Vào ngủ đi! Ta xuống bếp gói bánh cho con!" -"Vâng" Dì Mai nhìn hắn cười nói nhỏ -" Thằng bé này bao giờ mới lớn lên được!" rồi dì tiến lại chỗ hắn vừa ngồi dọn bộ ấm trà. Trên bàn vẫn cò hai cốc trà đang uống dở, dì cầm cốc trà lên nhìn một hồi nhưng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau, Thừa Dụ đã dạy từ sớm để xem lại tư trang, lúc này Dì Mai đang ngồi trước gương vấn tóc thì hắn tiến lại gần nói -" Để con vấn tóc cho dì!" Dì Mai chỉ mỉm cười rồi đưa chiếc lược trên tay cho hắn. Tóc của dì đã bặc nửa mái đầu, vấn tóc xong hắn không dùng chiếc châm bằng gỗ mà dì vẫn hay dùng mà lấy trong tay áo một chiếc chân bằng ngọc trắng cài lên cho dì -" Từ nay dì dùng chiếc châm này đi! Nó rất hợp với dì!" Hắn cười nói, dì nắm lấy tay hắn vui mừng đến rung rưng nước mắt vì có lẽ dì không biết có thể gặp lại hắn nữa không. Ở cổng thành đã có những nhóm những xe ngựa lớn nhỏ đứng đều là các gia đình có con đi lên núi Cửu Tiên, Thừa Dụ cùng một phụ xe nữa đánh xe ngựa đưa bốn vị công tử và đằng sau là hai chiếc xe ngựa khác nhà họ Lý đưa tiễn. Đến nơi Thừa Dụ có thể nhìn thấy ngay Liên Không (Lúc nào cũng nổi bật trước đám đông) sau hắn là những chiếc xe ngựa cỡ lớn khác là một nhóm đến 20 người mặc đồ giống nhau. -" Dụ huynh!" Tiếng nói của Thiên Nhiên -" Thiên Nhiên! Cảm ơn muội đã đưa tiễn ta!" Thừa Dụ nói -" Cái này cho huynh!" nói rồi cô đưa ra một miếng ngọc bội trắng có khắc tên cô -" Cảm ơn muội!" -" Miếng ngọc bội này là của tiểu thư nhà ta hay mang bên mình, sợ ngươi theo hầu tiên nhân bận bựu nên tiểu thư nhà ta đã kết một dây đeo để ngươi tiện đeo bên mình! Đây là tâm ý của..." Tư Duệ chưa kịp nói xong đã bị Thiên Nhiên kéo tay ra hiệu -" Cảm ơn tâm ý của muội!" Thừa Dụ cười nói, Thiên Nhiên bây giờ đã ngượng đến đỏ cả hai má. -"Chuẩn bị xuất phát!" Tiếng la lớn của một người đứng đằng xa. -" Tạm biệt!" Thừa Dụ nói rồi bước đi. Tất cả các công tử đi lên núi Cửu Tiên đều không được đi xe ngựa riêng mà phải đi chung theo các xe ngựa cỡ lớn đã được sắp xếp sẵn. Những người đi phải xếp thành hai hàng để kiểm tra thân phận trước khi được lên xe ngựa xuất phát. Ở đằng xa xa có một chiếc xe ngựa nhỏ hơn chỉ vừa đủ cho bốn người, Thừa Dụ biết rằng Liên Không ngồi đợi sẵng. Hắn bước vào trong xe thấy Liên Không rất thư thả đang ngồi ăn lạc -" Đám người kia là sao vậy?" Thừa Dụ hỏi -" Người của Sơn Hồ Các! ( Hắn bóc thêm mộ hạt bỏ vào miệng rồi nói tiếp) Các vị thiếu gia kia sẽ tới Sơn Hồ Các trên núi Cửu Tiên học!" hắn cười nói -" Thế không phải huynh lừa bọn họ sao!" -"Không hề! Ta nói với bọn họ sẽ đưa bọn họ lên núi Cửu Tiên tu đạo chứ không nói là ta sẽ dạy bọn họ!" đến đây thì hắn nhận ra Thừa Dụ đang tròn mắt nhìn hắn - Ngươi yên tâm đi! Dù có nói như thế thì Sơn Hồ Các cũng là nơi tu đạo và có tiên nhân xuất thân từ đó! (rồi hắn ngập ngừng) Có những... (hắn dơ tay ra đém hồi lâu rồi nói) những... những... hai vị xuất thân từ đó!" Liên Không nói -" Có hai vị trong bao nhiêu năm?" -"Cũng khoảng 2000 năm!" Thừa Dụ như bị sốc dơ hai ngón tay ra -"Huynh nói là 2000 năm! Vậy tính ra là 1000 năm mới có một vị vậy mà huynh nói không lừa họ!" -" Thì đó là năng lực của mỗi người ta làm sao mà biết được!" Vừa lúc đó có giọng nói ở ngoài cửa xe -" Tiên nhân! Mọi thứ đã sắp xếp xong, có thể xuất phát rồi!" -" Được! Xuất phát!" -"Vâng!" rồi người đó hô lớn -" XUẤT PHÁT!" Một lúc sau nghe thấy tiếng xe ngựa đằng sau khởi hành, hai người đứng trước cửa xe cũng lên xe ngựa. Liên Không chỉnh chu lại quần áo, hắn ném túi lạc đang ăn vào lòng Thừa Dụ. Bước vào là một người khoảng 18 tuổi, khôi ngô tuấn tú, tóc búi lãng tử, hắn chắp tay -" Tiên nhân! Làm phiền rồi!" Liên Không chỉ không nói gì khẽ mỉm cười rồi gật đầu. Nhìn thấy cảnh ấy Thừa Dụ nghĩ cái tên Liên Không này chỉ ra vẻ là nhanh -" Xin hỏi vị này đây là..." -"À! Xin thất lễ! Ta là Doãn Thừa Dụ theo hầu tiên nhân đây! Cho hỏi quý danh của huynh? -" Thất lễ! Ta là Gia Hạo Hiên là đệ tử thứ 10 của Sơn Hồ Các!" -" Hân hạnh! Như vậy thì sau này huynh sẽ là sư huynh của ta rồi, nếu vậy xin huynh chỉ giáo nhiều thêm! Xin nhận của ta nhật lạy!" -" Được! Sau này đệ có việc gì ta sẽ sẵng lòng giúp đỡ!" -"Đa tạ! Sư huynh!" -" Nếu đã là huynh đệ thì đừng nói chuyện khách sáo như vậy! Cứ thuận theo lẽ tự nhiên là được rồi!" Đi được một ngày đường thì người ngựa cũng bắt đầu mệt họ đừng chân ở một quán trọ để nghỉ chân. Liên Không xòe tay ra đòi Thừa Dụ cái gì đó, một lúc sau thì hắn nói -" Lạc!" Thừa Dụ lấy trong áo túi lạc ra đưa cho hắn. Bên trong quán trọ đã có những bàn thức ăn đã dọn sẵn chờ, Liên Không đã đi thẳng lên trên phòng để lại Thừa Dụ ngồi cùng Hạo Hiên -" Sư huynh! Bình thường đi đến núi Cửu Tiên vất vả như vậy sao!" Thừa Dụ nói -" Đệ nói gì vậy! Nếu là bình thường thì chúng ta đã ngự kiếm bay chỉ cần mất chưa đến nửa ngày là có thể đến!" Hồ Việt Bân - đệ tử thứ 29 nói -" Việt Bân sư đệ nói đúng! Nhưng những người mới vẫn chưa thể thi pháp nên đi xe ngựa là thích hợp nhất!" Hạo Hiên nói -" Hạo Hiên sư huynh nhưng tại sao lần này sư môn lại nhận nhiều đệ tử đến như vậy chứ?" Việt Bân nói -" Vậy bình thường rất ít người được nhận sao?" Thừa Dụ hỏi -" Đúng vậy bình thưởng một năm cùng lắm sư môn chỉ nhận có một người, còn không thì đến hai ba năm cũng không có đệ tử mới!" Việt Bân giải thích -" Thực ra chuyện này ta cũng không rõ lắm! Để khi về đến sư môn đại sư huynh sẽ nói rõ cho chúng ta biết!" Hạo Hiên nói -" Sao lại là đại sư huynh không phải sư phụ sẽ nói sao?" Thừa Dụ băn khoăn -" À! Là do trước khi ta đi sư phụ đã bế quan nói là lần này bế quan phải đến 10 năm, nên giao mọi việc cho đại sư huynh giải quyết! Để đề phong bất trắc nên sư phụ đã mời tiên nhân đến ở trên Sơn Hồ Các!" Hạo Hiên nói -" Vậy tính ra đây là lần đầu tiên huynh gặp tiên nhân sao?" Thừa Dụ nói -" Đúng vậy! Sư phụ có dặn tiên nhân là người rất kỹ tính không thích bị bó buộc, nên chỉ cần sắp xếp cho tiên nhân một căn nhà nhỏ đằng sau núi để tiên nhân nghỉ ngơi còn những chuyện khác thì để tùy ý tiên nhân quyết định!" Hạo Hiên nói Phải mất đến bốn tháng mới đến được núi Cửu Tiên, nơi đây phải nói là nơi phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc. Xe ngựa dừng lại ở giữa sườn núi nơi có một khoảng đất trống, mọi người được yêu cầu tập hợp lại. Lúc này Liên Không bước xuống xe tiến lại khu đất trống, hắn ngắt một bông cúc họa mi dưới đất lên nhìn ngắm một lúc, phẩy tay một cái luồng sáng xanh trên tay hắn tích lại rồi bay vào khoảng không vô định. Ánh sáng ấy va vào một cái gì đó rồi bao trùm lấy, từ từ hiện ra là một cánh cổng lớn màu trắng bên trên có khắc chữ Sơn Hồ Các -" Đi thôi!" Hắn nói. Mọi người xếp thành ba hàng dài đi theo ngay theo hắn, được một đoạn thì tiến vào một khoảng sân lớn bằng đá nơi đây là cửa Sơn Hồ Các. Đứng trước là có bốn người lính canh và có năm người đang đứng chờ sẵn. Người đứng đầu kính cẩn nói -" Tiên nhân đi đường vất vả xin mời ngài vào trong nghỉ ngơi trước!" -"Được!" Khi Liên Không đã đi khuất, thì người đó nói tiếp -" Ta là Bác Vĩ Thành là đệ tử thứ nhất của Sơn Hồ Các! Hôm nay các ngươi đã nhọc lòng đến đây bái sư thì từ nay ta sẽ là đại sư huynh của các ngươi! Các ngươi nên nhớ khi đã bước chân vào Sơn Hồ Các thì các ngươi phải tuân theo quy tắc của Sơn Hồ Các! Các ngươi đã rõ cả chưa!" -"Thưa đại sư huynh rõ!" tất cả đồng thanh nói Lúc này Hạo Hiên mới tiến lại nói -" Đại sư huynh! Lần này có tất cả hai mươi người tới bái sư!" -"Được! Đệ làm tốt lắm!" -" Bây giờ sẽ tuân theo nguyên tắc của Sơn Hồ Các! Tất cả hành lý của các ngươi sẽ được kiểm tra! Tất cả những đồ Sơn Hồ Các không cho phép sử dụng sẽ bị hủy bỏ, nếu ai lén lút sử dụng sẽ bị trục xuất khỏi sư môn! Các ngươi nghe rõ chưa!" -" Rõ!" -"Còn nữa! Vì các ngươi được đưa đến đây bái sư nên không thể tự ý ra vào sư môn vì vậy nếu các ngươi muốn đi ra khỏi sư môn sẽ phải có các sư huynh khác đi cùng nếu không lúc đó các ngươi sẽ không thể tìm được đường vào sư môn!" Bảy ngày sau là ngày tốt chức lễ nhập môn cho các đệ tử mới sau khi đã học xong môn quy, 20 người xếp thành bốn hàng trước cửa Hàn Thư Điện để lên nhận tín vật bổn môn. Vì trưởng môn đang bế quan nên Liên Không là người sẽ thực hiện nghi lẽ này. Hắn cầm trên tay một bông tuyết trắng bên dưới đeo một quả chuông bằng vàng nhỏ rồi trao cho từng người, người cuối cùng cũng là Thừa Dụ. Hắn nhìn Thừa Dụ rồi dùng phép lấy viên bi nhỏ trong quả chuông ra dấu sau lưng, hắn trao cho Thừa Dụ nói nhỏ -" Nó bất tiện! Sau giờ học tới gặp ta!" Vì lấy danh nghĩa lên Sơn Hồ Các nên Thừa Dụ vẫn phải theo học như những người khác, vừa học xong cũng là xế chiều. Thừa Dụ đi tới căn nhà nhỏ của Liên Không đằng sau núi, bấy giờ hắn đã ngồi đợi sẵng ở trước hiên nhâm nhi ly trà -" Ngươi tới rồi! Vừa hay đúng lúc!" -" Huynh có chuyện gì vậy!" -"Ngươi còn hỏi ta có chuyện gì sao tất nhiên là dẫn ngươi tới ngươi tu luyện rồi! (hắn quay sang nhìn Thừa Dụ) Không phải ngươi nghĩ chỉ cần đọc sách luyện võ công như bọn họ là tu tiên? Những thứ đó chỉ là vỏ bọc thôi!" nói rồi hắn và Thừa Dụ đi vòng qua đằng sau nhà đến một thác nước lớn. Hắn dẫn Thừa Dụ đi qua thác ở đây có một hang động dẫn đến một nơi khác, vừa đi hắn vừa nói -"À! Phải rồi ngươi chuyển đến đây ở đi!" -" Ta chuyển đến đây ở thì huynh ở đâu chứ!" Hắn dừng lại nói - Không phải ngươi nghĩ rằng ta ở căn nhà tranh đó chứ?" -"Không phải thì huynh ở đâu chứ!" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m Vừa dứt lời thì xuất hiện trước mặt Thừa Dụ là một nơi tiên cảnh khói sương mờ ảo bị ửng màu đỏ bởi hoàng hôn. Liên Không đưa cho hắn Hắc Kim -" Ngươi đặt nó ở trong người! Một là nó có thể bảo vệ ngươi, hai là nó có thể giúp ngươi đi qua cánh cổng này" vừa nói xong xuất hiện trong làm sương phía xa hiện lên một tấm màn có các hình tam giác nhỏ ánh lên nhiều màu sắc. Bước vào nơi đây mọi cảnh sắc đều thay đổi, những làn khói trắng muốt như thể ánh mặt trời cũng không thể với tới, đằng xa là các cây cầu nhỏ nối liền giữa các đình màu trắng giữa một cái hồ lớn có đầy sen trắng đang nở rộ và cá. Đi xa hơn một chút là những thảm cỏ xanh mướt, phía xa xa có một người đàn ông mặc đồ xanh nhạt đang câu cá ở trong đình -" Người muốn ta tìm ngươi đang ở phía trước!" Liên Không nói xong rồi gọi lớn -" Nhược Đông huynh!" Nghe thấy tiếng gọi hắn bỏ cần câu xuống đứng dậy mỉm cười -" Lại đây! Ta có chuẩn bị trà cho hai người!" rồi hắn ngồi xuống rót thêm hai cốc trà nữa Vừa ngồi xuống Thừa Dụ đã không cầm lòng được hỏi -" Là ông muốn tìm ta?".