Mộ Bắc Yên nói: "Cảnh Từ thật là người ngu ngốc! Trời nóng như vậy, mời nàng ăn vải hay ăn dưa hấu đều tốt, lại uống trà vừa nấu chẳng phải là càng nóng đến đầu đầy mồ hôi hay sao? Đương nhiên, hắn vốn ngu ngốc, bằng không thì cũng sẽ không để tiện nghi lại cho ta!" Hắn cười đến thật đắc ý, thuận tiện nhéo trên mặt nàng một cái, "Ta càng nhìn huynh trưởng kia của ta càng muốn đánh người, nhưng nhìn thấy nàng càng cảm thấy khoan khoái dễ chịu, quả thực so ngày hạ nóng bức ăn dưa hấu còn khoan khoái dễ chịu hơn! A Nguyên, ta bây giờ nhìn nàng, như thế nào lại còn cảm thấy yêu quý hơn so với muội muội của nàng?" A Nguyên một chưởng đẩy móng vuốt của hắn ra, nói: "Đáng tiếc, ta so với người huynh âu yếm kia hung hãn hơn nhiều, không có nửa phần ôn nhu hiền lành huynh muốn!" Mộ Bắc Yên nói: "Đáng tiếc nàng ấy không chỉ là người trong lòng ta, hơn nữa còn được rất nhiều người âu yếm......Cái chính là người nàng yêu nhất chưa bao giờ là ta, cũng không phải Tạ Nham." A Nguyên không muốn tiếp tục cái đề tài này, đứng dậy nói: "Huynh gặp Tả Ngôn Hi, ta không phải cũng nên đi gặp Trường Nhạc? Khục, bản án này, nàng tự nhiên muốn kéo Tạ Nham cùng tra án." Nàng nghĩ nghĩ, tự đi thư phòng viết thư. Mộ Bắc Yên nhìn bóng lưng nàng, lẩm bẩm nói: "Ta giống như đã quên nói, ta yêu mến nhất cũng không phải Thanh Ly......Ta giao trái tim yêu vị kia cho một người khác, vừa vặn rất tốt? " Hắn kéo ra hộp trang điểm của A Nguyên, lấy ra hôn thư đặt ở tầng dưới cùng. "Mộ gia công tử Bắc Yên, cùng Nguyên tiểu thư A Nguyên kết duyên Chu Trần, nhân duyên đế Tần Tấn, bạch đầu giai lão, ngũ thế kì xương......" Hắn từng chữ từng chữ vừa cẩn thận xem qua, đuôi lông mày khóe mắt liền đều là hoa đào ngày xuân nở rộ khoe sắc. Nghĩ tới ngày sau hắn sẽ cùng nha đầu kia kết làm vợ chồng, cả đời dây dưa, hắn lại kìm lòng không được cảm thấy cõi lòng đầy vui thích. Hắn hiện tại vô cùng may mắn khi xảy ra việc hôn nhân nửa đường xuất hiện này, —— dù là lúc ban đầu chỉ là vì để nàng không rơi vào tương lai xấu hổ, mới nhất thời trượng nghĩa thay nàng giải vây. Thấy Tiểu Lộc ở bên cạnh sững sờ theo dõi thần sắc cử chỉ của hắn có chút quái dị, liền hỏi: "Cô gia nhà ngươi cùng tiểu thư nhà ngươi rất xứng đôi, đúng hay không?" Tiểu Lộc lập tức gật đầu như gà con mổ thóc, "Xứng, xứng! Quá xứng đôi!" Mộ Bắc Yên thoả mãn cực kỳ, bỗng nhiên đem những chuyện không thoải mái do Tả Ngôn Hi mang đến ném ra sau đầu. -------------------------- Những ngày này Trường Nhạc công chúa đang tra án của trưởng công chúa, lại thông cảm A Nguyên gần đây thân thể không khỏe còn phải bề bộn nhiều việc hôn sự, rất ít đến tìm nàng. Vả lại, nàng ngày ngày cùng Tạ Nham tra án cùng nhau, thêm A Nguyên cũng khá bất tiện, cho nên A Nguyên cũng ngại, đơn giản không muốn đi quấy nhiễu nàng. Nhận được thư của A Nguyên, Trường Nhạc công chúa rất nhanh xuất cung đến dò xét. Hai người hẹn nhau tại một gian hang tơ lụa trang sức gặp mặt, có thể thuận tiện nhìn xem có loại tơ lụa mới mẻ hay ho nào không. A Nguyên đang chuẩn bị kết hôn; Trường Nhạc công chúa cũng cảm thấy xót xa bùi ngùi, nếu như nam nhân kia sớm định chuyện này, nàng đương nhiên cũng có thể chuẩn bị trước. —— tuy nói riêng phần mình trong nhà đều là đại phú đại quý, tất nhiên sẽ an bài quà lễ phong phú, nhưng mình tìm được loại đúng mốt hợp ý tự nhiên lại càng tốt. Huống chi, là theo người trong lòng cùng đi xem đồ cưới, cảm giác sung sướng này càng khó có thể nói, như nước sôi nóng bỏn muốn tràn ra ngoài. Trường Nhạc công chúa thậm chí nhìn A Nguyên đánh giá vài lần, xác định nàng chỉ dẫn theo Tiểu Lộc ngây ngốc cùng Tiểu Hoài ngây ngốc, ngạc nhiên nói: "Như thế nào lại không thấy Mộ Bắc Yên?" A Nguyên cười nói: "Nói trở về xem phòng tân hôn chuẩn bị ra sao rồi, muốn bày mấy thứ ta thích vào." Nàng nhìn Tạ Nham, "Tạ công tử gần đây coi như nhàn nhã, sớm biết như vậy ta cũng nên lười một chút, lại để cho Bắc Yên trực tiếp tìm huynh nói công việc, cũng tránh công chúa chạy đến đây dưới trời nóng này." Tạ Nham cười khổ nói: "Cũng không nhàn nhã. Lần trước gã nô bộc mưu hại trưởng công chúa kia chịu không nổi hình chết ở trong ngục, khó khăn tìm được manh mối lại đã đứt, Hoàng Thượng thúc hỏi qua nhiều lần!" A Nguyên hỏi: "Chết trong nhà giam Đại Lý Tự ư?" Tạ Nham nói: "Đúng, Hoàng Thượng tuy an bài ta cùng công chúa tra án, nhưng chưa chính thức chuyển giao cho Hình bộ, nên giam giữ tại Đại Lý Tự." A Nguyên nói: "A, vậy hắn muốn không chết cũng khó khăn!" Tạ Nham, Trường Nhạc nghe nàng nói lời kỳ quặc này, vội muốn truy vấn, khách nhân trong hàng tơ lụa lại tới, chỉ đành ngậm miệng không đề cập tới, vì vậy sau đó xem màu sắc và hoa văn tơ lụa cũng khó khăn không yên lòng. Người bước vào là nữ khách nhân mặc áo vàng còn rất trẻ, mặc dù búi tóc kiểu phu nhân đã kết hôn, nhưng lại đầy vẻ tươi mát tú lệ, giữa lông mày nét ngây thơ vẫn còn, nhiều lắm là mới mười lăm mười sáu tuổi. Nàng dẫn theo một bà tử tại bên người, đang theo bà tử kia nghị luận tơ lụa rất tệ, ngẫu nhiên lại sẽ liếc mắt nhìn về phía đám người A Nguyên. Thấy các nàng chọn vải vóc là loại tốt nhất sang quý nhất, nghĩ đến cũng đúng xuất phát từ nhà phú quý. Trường Nhạc công chúa đã lưu ý đến, thầm nói: "Đó là nữ quyến nhà ai thế? Nhìn cực kỳ quen mặt." Tạ Nham nhìn chăm chú một lát, hít vào một hơi, nói: "Ta nhớ ra rồi......" Lúc hắn đang định nói, A Nguyên đã nhìn thấy cô gái áo vàng kia lặng yên đưa tới một ánh mắt, đưa một cuộn vải đi qua, nói: "Tạ công tử mau nhìn hoa văn này, cửu khúc mười tám đoạn, trông hỗn loạn không trật tự, nhưng lại rất khác biệt." Tạ Nham giật mình, nói: "Đúng vậy. Công chúa, hoa văn này thật đẹp mắt, nàng cùng A Nguyên tiểu thư đều mua một ít mang về may xiêm y đi!" Trường Nhạc công chúa hướng đôi mắt xinh đẹp theo hướng khuôn mặt hai người vòng qua, liền có chút hậm hực. Tuy hai người này sau khi gặp mặt vẫn một mực duy trì một khoảng cách, có thể rõ ràng cũng có chút bí mật nhỏ nàng không biết..... Xem ra muốn đoạt Tạ Nham về phía mình, còn cần nàng phải kiên nhẫn, ra sức liều lĩnh, cố gắng tranh thủ...... ------------------ Chọn xong tơ lụa, A Nguyên lệnh cho Tiểu Lộc ôm vào xe ngựa trước đưa về Nguyên phủ, nàng đứng ở cửa hàng cửa ra vào cao giọng nói: "Trở về nói với phu nhân, lâu rồi ta chưa ra phố, chúng ta muốn đến Thái Bạch lâu ở phía đông tiệm tơ lụa uống rượu. Nghe nói bên đó có lầu gác rộng rãi, chính là thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ." Tiểu Lộc đáp, ngẩng đầu nhìn sắc trời, buồn bực mà nghĩ, giờ này vừa qua giờ ăn trưa không lâu, đã đến bữa tối đâu, lúc này uống rượu làm gì? Nhưng tiểu thư cùng Trường Nhạc công chúa đã lâu không gặp, uống chút rượu tựa hồ cũng không có gì...... Ba người lập tức đi đến Thái Bạch lâu, bao hết toàn bộ không gian trên lầu. A Nguyên phân phó nói: "Đi cùng chúng ta còn có nữ tử áo vàng mười lăm mười sáu tuổi, sẽ tới sau. Những người khác không cho phép ai đi lên." Lúc này còn lâu mới tới giờ cơm tối, vốn cũng không có mấy khách nhân, thấy ba người ra tay xa xỉ, chưởng quầy tự nhiên hoan nghênh cực kỳ. Không đợi rượu đi lên, Trường Nhạc công chúa liền hỏi: "Cô gái kia rốt cuộc là người nào? Ta thấy quen mắt, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi." A Nguyên cười nhẹ nói: "Cô đã quên rồi à? Lúc trước cô con gái lanh lợi của Cận Đại Đức đó." Trường Nhạc công chúa bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng, đúng! Ồ, cũng không thể trách ta nhận không ra, lần này cô ấy toàn thân có khí phái, không giống bộ dáng nhà có tang cha, cả nhà bị hủy!" A Nguyên nói: "Không có việc gì, dù sao Tạ công tử một mực làm bạn bên cạnh cô, chỉ cần Tạ công tử nhận ra là được rồi!" Trường Nhạc công chúa lập tức quét sạch cõi lòng vẻ lo lắng, cười nói: "Ừ, ta nhãn lực không tốt, tra án thật sự không thể thiếu A Nham ở bên người. Xem ra sau này đi ra ngoài lại phải để cho A Nham cùng đi mới được, không chừng trên đường gặp người hiềm nghi cũng không nhận ra?" Mặt Tạ Nham đỏ ửng, cũng là chưa từng cãi lại, chỉ ho một tiếng, hỏi: "A Nguyên, cô đặc biệt gọi công chúa ra đây, có phải có việc gấp gì hay không?" A Nguyên gật đầu, đem chuyện theo dõi Khương Tham, đêm dò xét Kiều Phủ trước sau đều nói ra hết, sau đó buông tay, nói: "Lúc trước cái vị tâm phúc của Hàn Kình dụ chúng ta đi tìm trưởng công chúa đã "sợ tội tự sát", Chỉ Qua lại chết ở trong ngục, chúng ta lại không thể nhịn xông vào bắt Dĩnh Vương, —— chính là dù bắt được, cũng không có thể vì lời nói một phía của ta mà định tội Dĩnh Vương, vì vậy bản án này......Kỳ thật đã không cần tra xét, đúng hay không?" Sắc mặt của Trường Nhạc công chúa có hơi không được tốt, súp ô mai vừa đưa tới rốt cuộc nuốt không trôi, chỉ thầm nói: "Cô cô cũng hồ đồ, như thế nào lại đi tin một tùy tùng như vậy? Chỉ Qua Chỉ Qua, hợp lại không phải là chữ "võ" sao, đâu có thái bình mà bà mong muốn?"* *Chỉ Qua: 止戈, ghép hai chữ lại, thành từ 武: võ Ánh mắt Tạ Nham vẫn trong trẻo như cũ, lẳng lặng đảo qua Trường Nhạc công chúa, nói: "Kẻ sát hại trưởng công chúa đích nhiên là cao thủ, dùng năng lực của Chỉ Qua căn bản không làm được, cho nên mặc dù hắn nhận tội chúng ta vẫn phải tiếp tục truy tra. Chúng ta cũng nhận định vị tiểu giáo binh kia sau lưng có người sai khiến, Bắc Yên lại bởi vì nghi ngờ đến Hàn Kình nên bị người ta xếp đặt thiết kế, Hàn Kình cũng rất khả nghi. Nhưng Hàn Kình cùng Hạ Vương hoặc trưởng công chúa cũng không mâu thuẫn, mà lại đối Hoàng Thượng trung thành và tận tâm, hắn cũng không có lý do tham dự việc mưu hại Hạ Vương hoặc trưởng công chúa." A Nguyên cười lạnh, "Nếu như kẻ gian mà giả vờ trung thực, mới là dáng sợ nhất! Hắn bí mật liên hệ Khương Tham, sau đó Khương Tham cùng phụ thân nàng ta bí mật liên hệ với Dĩnh Vương, lại nên giải thích thế nào?" Trung hay gian cũng không ghi trên mặt, kẻ gian nhưng trông như người trung thực, tâm kế mới là đáng sợ nhất. Tạ Nham trầm ngâm, Trường Nhạc công chúa đã nói: "Có thể mâu thuẫn của Hàn Kình cùng Dĩnh Vương cũng không giả, Hàn Kình không có khả năng thay Dĩnh Vương làm việc. Lúc trước chinh chiến có chỗ tranh chấp, ta cũng không đích thân gặp, nhưng hai người họ mấy lần trước mặt Hoàng Thượng cáo trạng nhau, đều ở trước mặt ta. Kỳ thật Bắc Yên lòng nghi ngờ Hàn Kình có tham dự việc này, đơn giản là bởi vì ở Cận gia cũng xuất hiện xác đậu phộng. Nhưng mọi người đừng quên, chuyện nô tỳ Cận gia bị ngộ hại rất nhiều ngày sau chúng ta mới điều tra, ai cũng không nói được xác đậu phộng kia là ai hay lúc nào lưu lại. Khương Tham, nữ nhân này trông giống như Bạch Liên Hoa nũng nịu, lại có thói quen sẽ giả thần giả quỷ. Bí mật liên hệ Hàn Kình, bí mật liên hệ Dĩnh Vương được coi là cái gì? Ta dám khẳng định, nàng còn bí mật gặp qua Chu Hội Phi*, bí mật gặp qua Tả Ngôn Hi, không chừng còn có nam nhân khác!" *Chắc là Chu Kế Phi mới đúng nhỉ? Nàng chợt nhìn về phía Tạ Nham. Tạ Nham giật mình, vội hỏi: "Ta cũng không nhận ra nàng." - -- đề lời nói với người xa lạ--- ai đang đợi Nhạc N hamCP? Đến rồi! Lấy đi không cần cảm ơn! Mọi người ngày mai gặp! Edit: Hàn Mai Chương 217: Trường Nhạc công chúa nói: "Với án Chu Thực ngày đó nghe nói, lúc đó Khương Tham bị thẩm tra giả bệnh giả chết, là Tạ khâm sai ôm nàng ta đi đến phòng ngủ của A Nguyên, hơn nữa là Tạ khâm sai lại để cho Mộ Bắc Yên đi tìm Tả Ngôn Hi đến cứu người......Nếu như người đến không phải người nàng thân mật Tả Ngôn Hi, nàng ta sao lại có thể có cơ hội giả chết? Ồ, chẳng trách huynh đối với nàng ta đặc biệt coi trọng, đóa Bạch Liên Hoa nũng nịu này, thủ đoạn đối phó với đàn ông cũng không thua kém Nguyên Thanh Ly đâu!" Tạ Nham phản đối, chỉ cảm thấy toàn thân có nói nhiều cũng nói không rõ, buồn rầu nói: "Ngày đó một lòng cứu người, chưa từng nghĩ tới nhiều như vậy? Chính là mời Tả Ngôn Hi, cũng là bởi vì luôn cùng hắn giao hảo, biết được hắn ở Thấm Hà, mà lại y thuật cao minh......" Ngón tay của hắn dừng một chút, giương mắt nói: "Nhưng bởi vậy cũng thấy, Khương Tham tâm tư tinh tế tỉ mỉ, liệu sự như thần. Nàng ta đã tính được, tất nhiên sẽ có người cứu nàng, mà xem bệnh tình của nàng ta, tất nhiên sẽ mời đến Tả Ngôn Hi." Trường Nhạc công chúa còn muốn không thuận theo không buông tha, A Nguyên vội chuyển hướng câu chuyện: "Vì vậy, Tạ công tử cùng công chúa đều cho rằng Hàn Kình cũng không cùng Dĩnh Vương liên thủ?" Tạ Nham biết điều mà tranh thủ thời gian nói tiếp, "Ừ, công chúa vừa rồi phân tích rất có đạo lý. Khương Tham hành tung quỷ dị, không thể bởi vì nàng bí mật liên hệ Hàn kình, thì có thể nói Hàn Kình đang giúp Dĩnh Vương, tựa như không thể bởi vì nàng bí mật liên hệ Tả Ngôn Hi hoặc Chu Kế Phi, thì nhất định Tả Ngôn Hi hoặc Chu Kế Phi là người của Dĩnh Vương. Nàng bất quá là con gái của mưu sĩ thủ hạ của Dĩnh Vương mà thôi!" A Nguyên đã nhìn về phía ngoài cửa sổ, chợt nghe thấy tiếng cười nói: "Các người nói cũng đúng, không có khả năng bởi vì ai cùng người của Dĩnh Vương tiếp xúc, liền cho là hắn là người của Dĩnh Vương. Mặc dù tiếp xúc với chính Dĩnh Vương, cũng không có thể cho là hắn chính là người của Dĩnh Vương......" Trường Nhạc công chúa nghe nàng nói thật cổ quái, cũng vội nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã thấy nữ tử áo vàng lúc trước đứng bên cạnh một cỗ xe ngựa hoa lệ che rèm quý giá, cùng bà tử đi theo nói gì đó. Một lát sau, xe ngựa kia chậm rãi chạy nhanh, cô gái áo vàng kia lập tức chuyển tới bên phố son phấn phố đi dạo một lát, mới không nhanh không chậm hướng về bên này đi tới. Mà ánh mắt của đám người Trường Nhạc công chúa, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa kia, cùng tấm màn màu vàng buông thỏng cùng với tấm bảng gỗ anh đào sơn son. Phía trên rõ ràng là chữ "Dĩnh". Kiểu chữ lớn nhỏ cùng hoa văn bố cục, cùng lệnh bài Dĩnh Vương phủ bọn họ tìm được ở chỗ người thuyết thư kia cũng không khác biệt lắm. ----------------- Chính là con gái của Cận Đại Đức, ở người cả gia đình tan nát vẫn còn có thể tư duy cực kì rõ ràng mà ứng đáp quan sai, cũng hiệp trợ quan sai tìm được thi thể nô bộc bị chôn dấu, ngày đó đến Trường Nhạc công chúa cũng đều kinh ngạc không thôi, vì vậy đều nhớ rõ nàng gọi là Cận Tiểu Hàm. Hôm nay nàng ăn mặc khí độ khác lạ, tiểu nhị sớm không dám xem nhẹ, cung kính dẫn lên lầu, rồi cẩn thận lui xuống. Cận Tiểu Hàm thấy đám người A Nguyên, vành mắt có chút phiếm hồng, nhưng vẫn thong dong tiến lên chào. Tiếng nói của nàng thanh thúy, có vẻ trẻ con của độ tuổi nàng. Trường Nhạc công chúa bảo nàng ngồi, đánh giá nàng, kinh dị nói: "Cô tiến vào Dĩnh Vương phủ?" Cận Tiểu Hàm tự nhiên hào phóng mà đáp: "Đúng." "Cô bây giờ......Là thị thiếp của Dĩnh Vương?" "Đúng." Cận Tiểu Hàm hướng A Nguyên cười cười, "Nguyên đại tiểu thư từng nói, ta có lẽ có thể làm nữ bộ khoái. Đáng tiếc, ta có làm nữ bộ khoái, cũng tra không được án của cha ta. Không bằng làm tiểu thiếp của Dĩnh Vương, từ trên xuống dưới tìm cách, ngược lại thuận tiện mau lẹ." "Cô......từ lúc nào nghi ngờ Dĩnh Vương phủ?" "Không phải ta nghi ngờ, là các người nghi ngờ, chẳng qua là ngại thân phận địa vị của Dĩnh Vương, không tiện tra rõ mà thôi!" Trường Nhạc công chúa buồn bực, "Cô làm sao biết chúng ta đã nghi ngờ Dĩnh Vương?" Cận Tiểu Hàm nhìn A Nguyên cười cười, "Nguyên đại tiểu thư lúc tra án có hỏi qua công chúa, có thể hay không đi thăm dò xe ngựa của Dĩnh Vương phủ không. Công chúa không nói vấn đề nguyên nhân, ngược lại nói với Nguyên đại tiểu thư, hy vọng Nguyên đại tiểu thư vào Dĩnh Vương phủ tra. Có thể thấy được nhất định đã có manh mối chỉ hướng Dĩnh Vương phủ, chỉ là các cô không dám xác định, cũng sợ chạm phải phiền toái, cũng không thể tự mình tra được." A Nguyên hoảng hốt nhớ rõ lúc tra án tại Cận gia, từng vui đùa cùng Trường Nhạc công chúa đề cập qua việc này, vạn không ngờ cận Tiểu Hàm còn nhỏ mà tâm lớn, không ngờ nhớ kỹ trong lòng. Nàng thở dài, "Vì vậy, cô liền vì một câu nói chúng ta thuận miệng nói với nhau, liền nghĩ cách trở thành thị thiếp của Dĩnh Vương?" Cận Tiểu Hàm nói: "Ta bởi vì này manh mối, đặc biệt đi cầu xin một người cô cô làm việc tại Dĩnh Vương phủ, nhờ bà ấy đưa ta vào, phụ giúp dưới bếp, không quá hai ngày liền đã tìm được chiếc xe ngựa bắt cóc chúng ta. Thực ra đó là một chiếc xe bò dùng để mua đồ dùng cho phủ. Hôm chúng ta bị bắt cóc, họ dùng ngựa kéo xe. Nhưng ở trong xe ta tìm được một tấm thảm da hổ cũ có mùi giấm như ngày đó. Sau đó ta đã hỏi, tấm thảm da hổ đã được làm từ năm xưa, rồi bị vứt bỏ. Thợ may cho để tấm thảm trong xe bò. Nó dày và mềm hơn những loại thảm bình thường. Trường Nhạc công chúa đã nhịn không được thở dài: "Xe bò! Lại là xe bò! Tiểu muội tử, cô nói chúng ta không tra cũng thực oan uổng, cô không hiểu được A Nguyên trông thấy người ta phá chiếc xe ngựa cũ nát liền ngăn lại xem xét, thiếu chút nữa lại chọc vào một khoản nợ phong lưu!" Rồi lại có thể nào nghĩ đến, bộ mặt thật của xe ngựa lại là chiếc xe trâu...... A Nguyên truy vấn: "Sau đó thì sao? Cô muốn tìm cách tiếp cận Dĩnh Vương? Hắn không có tra xét thân thế của cô, cứ thế nạp cô làm thiếp à?" Nếu nói là con gái của Hạ Vương phủ Cận Đại Đức, dù có thiên hương quốc sắc thế nào, Dĩnh Vương cũng không dám có ý niệm gì trong đầu. Cận Tiểu Hàm nói: "Lúc ta tiến Dĩnh Vương phủ, ta dùng danh nghĩa chất nữ của cô cô, chỉ nói rằng phụ mẫu đều mất không chỗ nương tựa mới tìm nơi nương tựa là bà, mà bà lại là lão nhân ở Dĩnh Vương phủ, cho nên mọi người ở Dĩnh Vương phủ đều biết rõ nhà của ta nghèo hèn đáng thương lại rất trong sạch." Nàng chơi đùa móng tay, năm ngón tay nhỏ nhu hòa di chuyển đến hoa, "Lúc ta tra được chiếc xe kia, liền đã nghe nói vị Dĩnh Vương này của chúng ta rất thương tiếc ấu nữ ốm yếu, nhất là những cô gái còn vài phần ngây thơ không chỗ nương tựa, xem hắn là trời......Vì vậy, hắn thích thế nào nhất, ta liền trở thành thế ấy." Cận Tiểu Hàm hoàn toàn không giống phụ than nàng khôi ngô cường tráng, cũng không giống Khương Tham bệnh tật yếu ớt, mà trông thanh tú non nớt, thực sự khiến người ta trìu mến. Nếu Dĩnh Vương quả thật ưa thích kiểu thế này, dùng tâm kế của Cận Tiểu Hàm, đập nồi dìm thuyền cá cược thử xem, nàng sẽ nhanh chóng thượng vị trở thành ái thiếp trong tâm khảm của Dĩnh Vương cũng không phải điều gì kỳ lạ quý hiếm. Nhưng A Nguyên đã nhịn không được thở dài, "Xả thân tự hổ, đáng giá không? Huống chi hắn ưa thích còn người còn trẻ, cô còn có thể trẻ mãi không?" Cận Tiểu Hàm mỉm cười, "Có đáng giá hay không thật cũng không nghĩ tới, chỉ là phụ thân của ta bởi vì chúng ta mà bị người bức hiếp, lưng đeo tiếng xấu bêu danh mà chết, thân là con cái, ta không thể không rửa sạch tiếng xấu này cho người. Đến khi nào ta vẫn có thể sử dụng thanh xuân của mình để rửa hận cho phụ thân, thế đã đủ rồi!" Mọi người trầm mặc, nhất thời không cách nào bình phán nàng đúng hay sai. Nhìn thân phận hắn, ai cũng đều muốn tiếp cận Dĩnh Vương tìm được thời cơ báo thù, bất kể một cái giá lớn để đến bên cạnh hắn, làm người bên gối hắn không đề phòng, đích thật là một trong những cách nhanh nhất hữu dụng. Tạ Nham than thở hỏi: "Cô đi theo chúng ta tới đây, chính là vì nói cho chúng ta biết, ngày đó người bắt các cô, uy hiếp phụ thân cô hãm hại Tả Ngôn Hi, chính là Dĩnh Vương?" Cận Tiểu Hàm nâng cằm mỉm cười, "Chắc là......cũng chỉ có thể nói cho mọi người biết một chút! Ta hiểu được mọi người dù là lòng nghi ngờ cũng không cách nào đối phó với Dĩnh Vương. Nếu là đánh rắn động cỏ, mặc dù mọi người đều có thân thế bất phàm, cũng chưa chắc có thể giữ được ngày sau sống yên ổn." Trường Nhạc công chúa cười nói: "Xem ra hầu hạ hoàng tử quả nhiên có nhiều kiến thức! Không hiểu được cô còn thấy được cái gì?" Cận Tiểu Hàm nói: "Hắn và tên Đại Lý Tự khanh kia rất thân cận, chính là cha của Kiều quý tần. Nói đến Dĩnh Vương cũng đủ hiếu thuận, nghe nói là nhìn trúng Kiều quý tần, lại chưa từng mang về phủ, trọn vẹn dạy dỗ hơn nửa năm, mới đưa cho Hoàng Thượng. Người ngoài không biết nội tình đích, cũng làm cho Kiều quý tần tự nhiên cảm kích, mới có thể ở mỗi tiếng nói cử động, nắm được tâm ý của Hoàng Thượng." Tạ Nham nói: "Kiều Lập vốn là dựa vào việc xu nịnh Dĩnh Vương mới có thể đứng vững gót chân trong triều, lại thông qua Dĩnh Vương dâng con gái cho Hoàng thượng, từ đó một bước lên mây......Quan hệ của Kiều quý tần cùng Dĩnh Vương, cũng không phải bí mật gì?" Cận Tiểu Hàm bật cười, đôi mắt dịu dàng xinh đẹp nhìn qua khuôn mặt hắn cùng A Nguyên, hơi có chút ý vị sâu xa, "Nghe nói Tạ công tử là người phong lưu, sao chợt nghe không hiểu lời nói của ta? Trước khi Kiều quý tần vào cung đã cấu kết với Dĩnh Vương, sau khi vào cung vẫn âm thầm lui tới, cũng không tính là bí mật ư? Như vậy, Kiều quý tần vào cung chính là vì trợ giúp Dĩnh Vương đoạt vị, cũng đã sớm ước định, sau khi Dĩnh Vương đăng cơ lập tức tình xưa mộng cũ đoàn tụ, phong nàng ta làm quý phi, đây được coi là được bí mật ư?" Tạ Nham bất giác ngơ ngẩn, cười khổ nói: "Cái này......nếu thật sự là ý định như vậy, cũng quá không hợp thói thường. Đây không phải*** ư?" Trường Nhạc công chúa khuấy súp ô mai, lẩm bẩm nói: "Nếu hắn mưu đoạt hoàng vị không từ thủ đoạn, làm sao có cố kỵ nhiều như vậy? Huống chi tiền triều tiền lệ cũng đâu phải chưa có, Thái Tông nạp ái thiếp của ca ca làm phi, Cao Tông phong tài nhân của phụ thân làm hoàng hậu, Minh Hoàng lại càng đòi con dâu làm quý phi......" Tạ Nham nhìn nàng, "Không có việc gì ít xem những tạp thư nói hưu nói vượn đầu đường cuối ngõ kia đi." Trường Nhạc vội theo lời hắn nói: "Ta xem chính là sách sử......dã sử mà thôi! Còn có tạp thư ghi chép những thứ này ư? Làm sao giúp ta tìm vài quyển như thế đi?" "......" Tạ Nham lập tức hối hận không nên khơi mào đề tài này, vội quay đầu hỏi Cận Tiểu Hàm, "Tính toán thời gian, vô vào Dĩnh Vương phủ cũng không bao lâu nhỉ? Làm sao lại biết rõ những thứ này?" Đôi mắt Cận Tiểu Hàm dịu dàng lưu chuyển, ngập nước như nai con, cả người đều là khí chất trẻ vô tội, "Ta làm sao biết rõ à? Bởi vì ta ngây ngốc, Dĩnh Vương nói cái gì chính là cái ấy, Dĩnh Vương bảo ta không nói với người khác, ta liền ngây ngốc nửa chữ cũng không đề cập tới! Huống chi ta thích nhất là ăn ngủ ngốc nghếch, có khi ở trong thư phòng hầu hạ hắn, không nghĩ tới liền ngủ mất, lúc hắn nói chuyện với người khác liền không có cách nào khác bảo ta lảng tránh, khó tránh khỏi để ta nghe được chút ít. Ừm, dù sao ta là nha đầu không biết chữ ở nông thôn, cái gì cũng nghe không hiểu, đương nhiên là chuyện không ngại." - -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!;"