Cảnh Từ nói: "Đã là chủ ý của ta, không liên lụy đến ngươi, yên tâm." Hắn nhìn Tiêu Tiêu, "Ngươi cảm thấy Mộ Bắc Yên cùng A Nguyên xứng đôi không? " Tiêu Tiêu giật mình, cười nói: "Ta cùng với Tiểu Hạ Vương gia tương giao không sâu, không cách nào phán đoán. Bất quá, công tử chiều nay không phải đã tìm Tiểu Hạ Vương gia nói chuyện thật lâu ư? Có thích hợp hay không, công tử trong nội tâm có lẽ sớm đã có một đáp án. May mắn Tiểu Hạ Vương gia người này mặc dù có hơi phong lưu, nhưng vẫn còn hiểu biết cởi mở, không phải người ngang ngược vô lễ." Cảnh Từ nhíu mày trầm ngâm, khuôn mặt chiếu sáng bởi ánh trăng lại nổi lên vài phần không xác định. Hắn thấp giọng nói: "Ngày đó Mộ Bắc Yên vô lễ, ta từng giáo huấn hắn, hắn khả năng đã sớm ghi hận trong lòng. Hôm nay ta hỏi hắn đối đãi A Nguyên có mấy phần thật tình, hắn lại nói nửa phần cũng không, chỉ vì báo thù ngày xưa chịu nhục." Tiêu Tiêu cả kinh, "Hắn? Cùng Nguyên cô nương ở bên nhau, cũng vì trả thù?" Cảnh Từ nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái. Một chữ "cũng", quả thực nói rõ Tiêu tiêu cho rằng Cảnh Từ lúc trước đối đãi A Nguyên, vốn xuất phát từ lòng trả thù. Tiêu Tiêu tự biết nói lỡ, bề bộn cười nói: "Tiểu Hạ Vương gia không giống loại người lòng dạ hẹp hòi này." Cảnh Từ lại liếc nhìn hắn một cái. Tiêu Tiêu xấu hổ suýt chút nữa cắn lên đầu lưỡi chính mình. Hắn cũng không nói Cảnh Từ giống như loại người lòng dạ hẹp hòi này...... Có đôi khi thật sự càng giải thích lại càng không xong, tựa như có người nghĩ càng nhiều, làm càng nhiều, ngược lại sai càng nhiều. Đương nhiên, bất luận là ai, một đại nam nhân, lại ôm hận trả thù đối một nữ tử, tuyệt đối không tính là khoan dung độ lượng. Nhưng Cảnh Từ lại lòng dạ hẹp hòi thế nào, cũng là chưa từng cùng hắn so đo. Lặng im một lát sau, hỏi hắn: "Thật sự kỳ lạ, các nàng có dung mạo giống nhau, vì sao ngươi tránh Thanh Ly, lại rất thân cận với A Nguyên?" Tiêu Tiêu cười nói: "Ta làm sao lại lảng tránh Thanh Ly? Bất quá là nàng muốn học kiếm, ta phải rảnh rỗi đi Nguyên phủ dạy mấy ngày, sau đó về cung hầu hạ Hoàng Thượng như trước, không quay lại mà thôi. Bên ngoài có nhiều tin đồn ta đã nghe qua, nhưng cũng không có cách nào giải thích. Tin đồn ngoài phố của nàng ấy quá nhiều, không có việc gì cũng có thể viết ra một câu chuyện, thêm chuyện này nữa cũng chẳng quan trọng. Còn A Nguyên, một cô gái nhiệt tình hiểu biết, trong sạch đến không thể trong sạch hơn, ai lại không muốn thân cận?" Cảnh Từ trầm mặc càng lâu, thở dài: "Tiêu Tiêu, ta ngược lại cảm thấy, ngươi cùng A Nguyên càng xứng đôi hơn." Tay Tiêu Tiêu run lên, bó đuốc thiếu chút nữa rơi xuống. Hắn vội cầm ổn bó đuốc, mới lắc đầu nói: "Công tử, ta cùng với A Nguyên chẳng qua là tình bằng hữu, tuyệt không có ý muốn không an phận. Công tử suy nghĩ quá nhiều, chỉ sợ có hại đến thân thể." Cảnh Từ không trả lời. Lại một trận gió núi xẹt qua, cuốn theo khí lạnh ban đêm xuyên qua y phục, như cắt vào da thịt. Tiêu Tiêu đang muốn sai người lấy ngoại bào cho Cảnh Từ phủ thêm, Cảnh Từ đã giơ lên tay áo, che lại môi ho khan vài tiếng, tuy thấp nhưng kịch liệt, sau đó là một tiếng nôn mửa giống như sắp vỡ tan. Tiêu Tiêu vội ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên tay áo Cảnh Từ nhuốm một màu đỏ thẫm. Vụ án Thăng Ninh trưởng công chúa, rốt cuộc không thể liên lụy A Nguyên hoặc Mộ Bắc Yên. Sau khi Nguyên phu nhân nghe hai người nói việc này, sáng sớm ngày hôm sau liền thay quần áo vào cung, gặp mặt Lương đế. Nguyên phu nhân chưa hồi phủ, Long Hổ trong quân liền truyền ra tin tức có người uống thuốc độc tự vận. Lúc đó A Nguyên vì ngày hôm trước quá mức mệt nhọc mà có chút không khỏe, đang miễn cưỡng nằm tại trên giường tĩnh dưỡng, nghe vậy nhân tiện nói: "Bắc Yên, chỉ sợ vị "bằng hữu" thu số tiền lớn rồi truyền cho huynh tin tức kia, đã đi xuống con đường Hoàng Tuyền hưởng thụ công danh phú quý của hắn rồi!" Mộ Bắc Yên vội cho người nghe ngóng, quả nhiên người chết đúng là vị kia. Hắn cười khổ nói: "Vì thanh danh trọng tình trọng nghĩa của ta, không phải ta nên đưa đến một cái vòng hoa? Thật sự là xúi quẩy, cho một lượng vàng nhiều như vậy, còn phải đi góp một vòng hoa. A Nguyên nói: "Chính là hắn không chết, ta thậm chí còn nghĩ muốn gửi hắn một vòng hoa! Nhưng vòng hoa này tựa hồ không chỉ tiễn đưa một mình hắn." Mộ Bắc Yên nghe tiếng ve vang lên ngoài phòng, giơ lên tay áo lau mồ hôi, tựa như tự nói: "Nên tiễn đưa, sớm muộn gì đều nên tiễn đưa thôi?" Nguyên phu nhân chạng vạng tối mới quay về, tuy có thần sắc mỏi mệt, nhưng mặt mày đã nhẹ nhõm không ít. Nàng hướng hai người nói: "Các con không cần nhạy cảm, Hoàng Thượng cùng trưởng công chúa mặc dù có hiềm khích, rốt cuộc còn có tình cảm tình thân thuở nhỏ, chẳng những không có lý do hại bà ấy, hơn nữa còn thật tình muốn khích lệ bà hồi kinh gặp mặt, nhắc lại tình cảnh ngày xưa. Người đương nhiên sẽ không giết trưởng công chúa, càng sẽ không nghĩ đến giá họa cho các con. Kẻ tên Chỉ Qua ở bên người Trưởng công chúa kia đã nhận tội, trưởng công chúa tính khí táo bạo, hỉ nộ vô thường, Chỉ Qua sớm đã nhẫn nhịn không được, càng nhẫn nhịn không được chuyện đi theo công chúa ở nơi hoang sơn dã địa sống những ngày tháng dài ăn chay tịnh, cho nên trong Long Hổ quân có người bỏ ra số tiền lớn thu mua, lại để cho hắn tương trợ sát hại trưởng công chúa, hắn rất nhanh đáp ứng, cũng thương nghị tốt đưa tới người cùng trưởng công chúa có hiềm khích là Hạ Vương chịu tiếng xấu thay cho người khác." A Nguyên nói: "Số tiền lớn để thu mua hắn, tự nhiên sẽ nói là cái gã trong Long Hổ quân tham tướng đã tự sát kia? Thế còn động cơ thì sao?" Nguyên phu nhân nói: "Nói là phụ thân hắn đắc tội trưởng công chúa, bị trưởng công chúa tại trước mặt hoàng thượng kể tội, mới thật lâu không được lên chức. Hắn tựa hồ cũng bị trưởng công chúa răn dạy đánh trượng, nghe nói hoàng thượng có ý cùng trưởng công chúa thân thiện hữu hảo, hắn lo lắng ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, mới quyết định giết trưởng công chúa." A Nguyên nói: "Nguyên nhân trước sau này, mẫu thân tin tưởng sao?" Nguyên phu nhân dừng một chút, trầm thấp nói: "Ta hiểu được con đang nghĩ cái gì, Hoàng Thượng cũng không phải người hồ đồ. Các con bởi vì tra án đang tra đến Hàn Kình, cho nên đang có lòng nghi ngờ Hàn Kình. Nhưng Hàn Kình từ trước đến nay đối với Hoàng Thượng trung thành và tận tâm, mà lại với các con, cùng lão Hạ Vương ngày đó, cũng không nghe nói có thù hận khó lường nào, nếu nói là việc này là hắn làm chủ, cũng nói không được. Cũng may Hoàng Thượng cũng hiểu được điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp, đã yêu cầu Tạ Nham cùng Trường Nhạc công chúa tiếp tục tra xét việc này. Chắc hẳn lần này chắc có lẽ sẽ giải quyết được gì, chúng ta lặng chờ kết quả xem sao." Nguyên phu nhân ngồi vào trước giường, vỗ vai A Nguyên, ánh mắt càng hiền hoà, "Trước mắt không có gì so với việc điều dưỡng tốt thân thể của con quan trọng hơn. Những chuyện khác, buông xuống được thì hãy buông xuống đi. Còn nữa, chuyện của hoàng gia vốn không đơn giản, chẳng nên tham gia vào. Nghe mẫu thân nói một câu, cái gì nên hồ đồ thì cứ hồ đồ, đó mới là cách bảo vệ chính bản thân con." A Nguyên không nói. Nguyên phu nhân liền nhìn về phía Mộ Bắc Yên, mỉm cười nói: "Bắc Yên, chuyện của các con, cũng đã chuẩn bị không vấn đề gì chứ?" Mộ Bắc Yên đang cúi đầu như có điều suy nghĩ, nhất thời lại chưa nghe tới Nguyên phu nhân. Nguyên phu nhân có chút kinh ngạc, lại kêu: "Bắc Yên?" Mộ Bắc Yên bừng tỉnh đại ngộ, vội hỏi: "Phu nhân có việc phân phó?" Nguyên phu nhân nói: "Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi chuyện của các con, nên chú ý mà làm mới đúng." Bà lại ôn hòa cười nói: "Còn có, chuyện chung thân của các con đã định ra, con có phải cũng nên đổi cách xưng hô rồi hay không?" Dù là da mặt Mộ Bắc Yên cực dày, lúc này cũng không khỏi đỏ hồng, mới khom người thi lễ một cái: "Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, con bên kia đã chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai liền mời thúc bá trong tộc đến đây cùng nhạc mẫu đại nhân thương nghị chuyện sính lễ, nạp cát. Tuy nói không nên rêu rao, nhưng cũng không thể quá đơn giản, miễn cho người ta chê cười." Nguyên phu nhân nói: "Cái này tự nhiên. Bên cạnh ta cũng chỉ có một con gái là A Nguyên, chuyện này khó mà nói, chuyện cưới gả sẽ không thể ít hơn so với các cô nương nhà. Chỉ cần các con ở kiếp này sung túc hoà thuận vui vẻ, ta cũng yên lòng!" Hai người lại cùng nhau thương nghị một hồi, Mộ Bắc Yên liền cáo từ. Nguyên phu nhân đoán hắn cần hồi phủ chuẩn bị việc hôn nhân, nên cũng không hề lưu hắn lại, mỉm cười cho người tiễn ra ngoài. Ngày thứ hai, một vị thúc thúc trong tộc của Mộ Bắc Yên quả nhiên được bà mối đưa đến Nguyên phủ nghị thân. Bởi vì hài nhi trong bụng A Nguyên không đợi được, lúc này chọn một ngày lành trong mấy ngày sau hành lễ nạp cát, trao đổi phượng trát loan sách, chính thức ký kết hôn ước. A Nguyên thân thể không khỏi, liền tuân theo dặn dò của Nguyên phu nhân, không hề hỏi đến bản án của trưởng công chúa, tiếp tục ở trong phủ tĩnh dưỡng. Mà Nguyên phủ trên dưới công việc bận rộn hẳn lên, thị nữ tùy tùng lui tới đáy mắt đều đã thể hiện việc vui trong phủ đã gần đến. Vào ngày sính lễ đưa vào Nguyên phủ, Tiểu Lộc đi xem một hồi, càng vui mừng, chạy tới nói cho A Nguyên: "Tiểu thư mau sag xem, Tiểu Hạ Vương gia có thể còn xa xỉ hơn Đoan hầu nhiều, hòm xiểng đưa đến cực lớn lại nhiều, trọn vẹn gấp đôi lần trước! Danh mục quà tặng dài như vậy! Trong số sính lễ còn có Minh Châu lớn như vậy, san hô cao như vậy!" A Nguyên không đáp, chỉ yên lặng nhìn về phía hôn thư đưa tới. Thừa theo chiếu chỉ của hoàng đế, theo thiên ân mênh mông cuồn cuộn, Mộ gia công tử Bắc Yên, cùng Nguyên đại tiểu thư A Nguyên kết giao Chu Trần, nhân duyên đế Tần Tấn, bạc đầu giai lão, ngũ thế cơ xương. Kỳ thật cùng hôn thư ngày xưa thoạt nhìn không khác nhiều, ngoại trừ tên tân lang đã thay đổi. Buồn cười đến không chân thực, hết lần này tới lần khác lại chân thực đến đáng sợ. Nhưng nghĩ lại, tựa hồ cũng không có gì đáng sợ. Theo như gia thế, đến tài mạo, đến tính tình, đến thanh danh bừa bộn, bọn họ quả thực là một đôi do trời đất tạo nên. Mặc dù thật sự sau khi kết hôn không hợp, như lời Mộ Bắc Yên nói, bọn họ có chơi bời hay thương nghị hoà hợp hay chia tay cũng không phải việc khó gì. Dù sao hai người đều không cần quan tâm danh dự gì, mà lại cũng không thiếu của cải, có đầy đủ vốn liếng xem vàng bạc như cặn bã. Bất luận là phân hay hợp, bọn họ đều có thể sống tốt cuộc sống vui vẻ mỗi ngày của mình. Nhưng A Nguyên nhìn hôn thư, cảm giác đầu càng đau. Nàng hỏi Tiểu Lộc: "Hạ Vương có tới đây hay không?" Tiểu Lộc nói: "Có, chẳng qua không bao lâu đã đi. Em lặng lẽ hỏi qua người của Hạ vương phủ, nói là có chuyện đứng đắn, cũng không có đi đường hoa ngõ liễu* xằng bậy." *ý nói những chốn trăng hoa Nàng cúi đến bên tai A Nguyên, nói: "Tiểu thư, em xem tới xem lui, Tiểu Hạ Vương gia nếu như thu tâm, so với Đoan hầu tốt hơn nhiều lắm! Tính tình này thật tốt, ra tay thật xa xỉ, đối xử với kẻ dưới chúng em cũng hoà khí bao nhiêu! Người nhìn gương mặt Đoan hầu đó! Ngày thường cho dù trông đẹp mắt, ai lại muốn mỗi ngày đối mặt với gương mặt đăm đăm như quan tài như thế? Nhất là đôi mắt kia, lạnh như băng, mỗi ngày chỉ nhìn lên, có để ai vào mắt?" Edit Hàn Mai - ----------------- Chương 206: Mắt Cảnh Từ chỉ nhìn lên ư? Nhưng A Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nhớ rõ đôi mắt hắn từ trên cao nhìn xuống soi vào ánh mắt của mình. Không thể nói nên lời đó là ánh mắt như thế nào. Như nước từ dòng suối lạnh giá, nhìn không ra nửa điểm sóng gió xoay vần, nhưng cũng không đơn giản như ba chữ lạnh như băng có hình dung. Mà nàng rốt cuộc làm sao lại trầm luân vào ánh mắt khó lường của hắn, chính nàng cũng không rõ lắm. Có lẽ thật sự chỉ cùng Phong Miên Vãn có quan hệ? Dù là nàng cố gắng tự nói với mình ra sao, nàng không nhớ ra được chuyện cũ, chẳng qua là A Nguyên, cũng không phải Phong Miên Vãn nào cả...... Nhưng Nguyên phu nhân thấy nhiều biết rộng đối với việc hôn sự của nữ nhi này rất xem trọng, đối với con rể mới cũng hết sức hài lòng. Cách một ngày, bà đã chuẩn bị ng tờ đơn ghi đồ cưới đưa cho A Nguyên xem, lại còn suýt nhiều hơn tờ đơn ghi sính lễ của Hạ vương phủ. Bà nói: "Bắc Yên là một người có ý chí, tuy vội vàng, sính lễ cũng chuẩn bị phong phú. Cái gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, đồ đạc nhà chúng ta cũng không thể thiếu. Ta theo như danh sách của nó đưa, liền chuẩn bị gấp đôi của hồi môn đưa qua. Mặt khác còn có hai điền trang rất phì nhiêu, cũng sẽ coi như hồi môn mang theo. Về phần những quần áo bốn mùa, châu báu trang sức kia, trước kia đã có chuẩn bị, gần đây vẫn còn lần lượt vội bổ sung, tuyệt sẽ không so với công hầu tiểu thư nhà khác chênh lệch nửa phần." A Nguyên liếc nhìn, cười khổ nói: "Mẫu thân, đây cũng quá nhiều rồi? Người có ý định đem một nửa Nguyên phủ cho con làm của hồi môn ư?" Nguyên phu nhân không cho là đúng, "Cho trên nửa Nguyên phủ thì như thế nào? Ta cả đời cẩn thận chặt chẽ, kiếm được gia sản to như vậy, không để lại cho các con, chẳng lẽ lưu cho cháu trai cháu gái Nguyên gia ư? Thanh Ly bỏ đi, lại rời đi xa như vậy, ta muốn cho nó nhiều đồ cưới hơn, cũng rất có hạn. Nếu không phải Hạ Vương tang phụ không lâu, không nên rêu rao, ta nhất định chuẩn bị thêm nữa.... Bất quá cũng không ngại, sau hôn lễ ta bình thường có thể cho con thêm nhiều đồ vật, tuyệt không để con cùng tiểu ngoại tôn của ta ủy khuất, cũng không để Bắc Yên ủy khuất. Hai mẹ con các con, ngày sau dù là chỉ dựa vào đồ cưới của con, cũng có thể sung túc cả đời, không cần xem sắc mặt người khác, cũng không cần cảm thấy chiếm được tiện nghi ở Hạ Vương phủ, trong nội tâm không được tự nhiên." A Nguyên sẽ không liệu mẫu thân lại nghĩ sâu xa như vậy, trong lòng ngũ vị cuồn cuộn lên, không khỏi cầm tay mẫu thân, đè xuống tiếng nói đang nghẹn ngào trong cổ, mỉm cười nói: "Đồ mang theo có phong phú, cũng không hơn tâm ý vạn nhất của mẫu thân. Có thể A Nguyên cũng chưa từng hiếu thuận thật nhiều với mẫu thân, có tài đức gì được mẫu thân yêu thương như thế?" Nguyên phu nhân cũng không khỏi rơi nước mắt, thân mật ôm vai nàng, ôn nhu cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, trên đời này làm sao có mẫu thân bởi vì mong nữ nhi hồi báo mà yêu quý con mình? Đơn giản xuất phát từ mẹ con thiên tính mà thôi! Huống chi ta sinh ra con lại không thể che chở con, để con lưu lạc nơi khác, không biết chịu bao nhiêu khổ......Hôm nay khó khăn lắm mẹ con ta mới đoàn tụ, tự nhiên nên đền bù tổn thất cho con." A Nguyên cười nói: "Con không có cảm thấy chịu khổ. Hôm nay có mẫu thân cùng Bắc Yên thật tình đối đãi con rất tốt, con rất thoải mái. Những chuyện khiến con không thoải mái, người khiến con không thoải mái, tự nhiên nên bỏ đi không quan tâm nữa, tuyệt không tự tìm phiền não." Nguyên phu nhân nói: "Con không phải loại nữ tử không phóng khoáng lại sĩ diện, mọi thứ có thể nghĩ rõ ràng, lại có chủ kiến của mình, ta cũng yên tâm rất. Ừ, cuộc đời ta đây không được, nữ nhi của ta nhất định có thể đạt được, nhất định có thể cả đời vui sướng." Trong ánh mắt của bà phủ sương mù, lại đặc biệt đích trong trẻo óng ánh, hiển nhiên đó là một đôi mắt đang hết sức vui mừng. A Nguyên cũng cười to, nói: "Đúng, người bên ngoài càng không muốn chúng ta vui vẻ, chúng ta càng nên sống thật vui sướng, mới là sự trả thù lớn nhất đối những kẻ rắp tâm hiểm ác kia!" Nguyên phu nhân rất thoả mãn, cảm khái nói: "Nữ nhi của ta, quả nhiên có chí khí hơn ta!" Nàng đương nhiên coi như là có chí khí. Mặc dù ngay cả chính bà đều không nói rõ, cứ như vậy sống qua nửa đời phản nghịch, rốt cuộc là đúng hay là sai. Vào lúc Nguyên phu nhân rời đi, A Nguyên trầm ngâm một lát, hỏi Tiểu Lộc, "Hạ Vương mấy ngày nay cũng không tới đây?" Tiểu Lộc nói: "Đã tới hai lần ạ! Hoặc buổi sáng, hoặc buổi tối, bất quá giống như có việc gấp, đến đều rất vội vàng, cũng chưa đi đến nội viện, liền gọi em ra ngoài hỏi một chút tình trạng của tiểu thư, sau đó đã đi." A Nguyên nói thầm, "Có việc gấp?" Tiểu Lộc khẳng định nói: "Có lẽ ạ, đang vội vàng chuẩn bị hôn sự của hai người? Tiểu thư bên này có phu nhân lo lắng an bài, bên phía ngài ấy mọi chuyện đều tự thân tự lực mà? Vả lại, tiểu thư mấy ngày nay tinh thần không được tốt, ngài ấy không đến quấy nhiễu, cũng có thể thấy ngài ấy đối tiểu thư thật không phải là ôn nhu săn sóc bình thường nha!" Nếu là thấy thuận mắt, quả nhiên lúc nào cũng khắp nơi đều thuận mắt. Qua cửa mà không gặp, đều có thể thay phỏng đoán ra vô số thiện ý. A Nguyên châm chước một lát, đứng lên đi lấy Phá Trần kiếm, "Đi, chúng ta đi Hạ Vương phủ xem thử!" Tiểu Lộc hoan hô tung tăng như chim sẻ, "Tiểu thư muốn đi gặp cô gia? Một ngày không thấy, như cách ba thu, hai vợ chồng phải nên như thế! Phải nên như thế! Em đi gọi Lưu Ly tỷ tỷ mau tới trang điểm cho tiểu thư, tay của tỉ ấy khéo léo hơn em nhiều!" Nàng là tri kỷ áo bông của tiểu thư, rất hiểu rõ thân thể mình to lớn, đương nhiên không thể bởi vì tranh thủ tình cảm mà làm lỡ đại sự của tiểu thư. Ừm, một nữ nhân làm hài lòng chính mình, đúng là chuyện lớn trên đời. Nhưng A Nguyên cũng không gọi Lưu Ly trang điểm, ăn mặc, đưa tay tùy ý lấy trâm búi tóc, thay đổi quần áo được cắt may lưu loát, liền dẫn Tiểu Lộc, Tiểu Hoài, tư thế hiên ngang ra cửa. Tiểu Lộc ngồi ở trên xe ngựa suy nghĩ một đường, cuối cùng suy nghĩ minh bạch, "Đúng! Tiểu thư nên ăn mặc như vậy! Tiểu Hạ Vương gia không phải những cậu ấm chưa thấy qua các mặt của xã hội, cái kiểu tiểu mỹ nhân trang điểm xinh đẹp nào chưa thấy qua? Tiểu thư gương mặt trời sinh, vừa nhìn đã thấy thiên sinh lệ chất, không giống người bình thường! Cái này gọi là thắng vì đánh bất ngờ, đúng hay không?" A Nguyên không biết nên khóc hay cười, để nàng nói hưu nói vượn một phen, mới nói: "Như thế này Tiểu Hạ Vương gia nếu như không có trong phủ, em cứ ở lại vương phủ chơi đùa, đến chạng vạng tối theo chiếc xe ngựa này hồi phủ, không cần chờ ta, biết không?" Tiểu Lộc bối rối, "Tiểu Hạ Vương gia không có ở trong phủ? Ngài ấy......Sẽ đi ở đâu?" A Nguyên thở dài: "Hắn muốn tra án, đơn giản chính là có chút công việc. Không khó tìm lắm." Đang khi nói chuyện thì đã đến Hạ Vương phủ, người bên kia nhận ra là xe ngựa của Nguyên phủ tiểu thư, vội vàng mở cửa, dẫn xe ngựa đi vào. Như A Nguyên sở liệu, Mộ Bắc Yên thật sự không có ở Vương phủ. Vốn lấy địa vị của A Nguyên lúc này tại Hạ vương phủ, muốn hỏi hành tung của Mộ Bắc Yên hết sức dễ dàng. Sau nửa canh giờ, A Nguyên đã đã tìm được Mộ Bắc Yên tại một tiệm mì nhỏ. Mộ Bắc Yên mặc thanh y bằng vải, đang vểnh chân ngồi ở bên cửa sổ, cùng hai gã người hầu đang giả dân chúng bình thường dân nói giỡn. Thấy A Nguyên tiến đến, hắn không khỏi trừng mắt, "Nàng không ở nhà tĩnh dưỡng, chạy đến đây làm cái gì?" A Nguyên nhìn qua ấm trà trên bàn đầy mỡ, lấy cho mình một chén trà nhỏ, như không có việc gì cười nói: "Không bệnh không tai nạn, chẳng lẽ lại một mực ở tại nhà thêu hoa? Không bằng đến nhìn huynh tra án thế nào......" Mộ Bắc Yên liền có chút ít cười không nổi, "Nàng biết ta đang tra án? Ai lắm mồm lại cùng nàng nói chuyện này?" A Nguyên uống hai hớp trà thấm giọng, ngước mắt hướng hắn cười cười, "Ngày đó án cướp giết của Thanh Ly xem như tra ra manh mối, nhưng án của lão Hạ Vương vẫn còn điểm đáng ngờ. Ta có thể buông án của Thanh Ly, huynh cũng không có khả năng buông án Hạ vương. Huynh muốn tra ra chân tướng án phụ thân huynh bị ngộ hại." Mà không phải kết quả đơn giản mà uất ức được chính thức kết luận kia. Mộ Bắc Yên yên lặng một lát, thở dài: "A Nguyên, chuyện này không liên hệ gì tới nàng." A Nguyên tản mạn mà cười, nói: "Bất luận huynh lấy ta là xuất phát từ thật tình hay xuất phát từ đồng tình, ta đã vào Hạ Vương phủ, từ nay về sau với huynh chính là châu chấu trên một sợi thừng, xảy ra chuyện gì mà ai cũng trốn không thoát. Cho nên, chuyện của huynh, không có chuyện nào không liên quan gì tới ta." Mộ Bắc Yên thở dài: "Bất luận ta lấy nàng là mục đích gì, nàng đã vào Hạ Vương phủ của ta, hãy bình an làm nữ chủ nhân của Hạ Vương phủ là tốt rồi. Cứ múa đao cầm kiếm như vậy, chẳng phải là lộ ra ta quá vô năng ư?" A Nguyên mỉm cười, "Nguyên đại tiểu thư gây ra chuyện gì cũng không kỳ lạ quý hiếm, nếu như Tiểu Hạ Vương gia gây ra chuyện gì, người bên ngoài cũng sẽ không ngoài ý muốn. Ta cũng không phải lợi hại, huynh có phải vô năng hay không, chỉ sợ không ai chú ý." Mộ Bắc Yên liếc nhìn nàng, "Nàng lại thể hiện!" Hắn còn muốn nói cái gì, chợt liếc về phía ngoài cửa sổ, vội kéo A Nguyên một cái, ẩn giấu thân hình chỉ từ bên cạnh quan sát động tĩnh bên ngoài. Lúc A Nguyên lưu tâm nhìn kỹ, thấy bên trong hẻm nhỏ kia vừa nhấc một chiếc kiệu nhỏ che vải xanh đơn giản, trông cũng không gây chú ý. Nàng cúi đầu tưởng tượng, liền hiểu được, hỏi: "Hàn Kình ở chỗ này có nhà ư?" Mộ Bắc Yên gật đầu, "Có một tình nhân ở bên cạnh nơi này, hắn cách ba đến năm ngày liền tới một lần. Nhưng ta không cảm thấy là hắn tới đây chỉ vì tình nhân mà thôi." "Cái người trong kiệu nhỏ kia là......" "Không biết. Nhưng ta biết rõ hắn ở nơi này gặp người nào đó, cũng không đơn giản." Sắc mặt Mộ Bắc Yên có chút âm trầm, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt A Nguyên chăm chú rất nghiêm túc, vừa cười đứng lên, "Nếu như đã đến, chúng ta liền cùng đi nhìn thử, Hàn Kình lén lút gặp vị này, rốt cuộc là người nào......" A Nguyên chỉnh lại y quan ngay ngắn, cười nói: "Đi thôi! Bộ dạng cách ăn mặc này của huynh, có phải giả làm tùy tùng của ta dễ dàng hơn không?" Mộ Bắc Yên thở dài: "Ta cũng nguyện ý giả làm tùy tùng của nàng, đáng tiếc bộ dáng điên đảo chúng sinh của ta đây, muốn giả bộ cũng giả bộ không giống đâu?" A Nguyên bật cười. Mộ Bắc Yên hoàn toàn có vẻ xuất chúng hơn người thường, áo vải xanh bình thường khó nén một thân quý khí, ánh mắt hoa đào vui buồn lẫn lộn luôn chứa ẩn tình, làm sao giả bộ như tùy tùng được? Không chỉ có Mộ Bắc Yên, đến chính nàng trông cũng đều quá phô trương...... Nếu như bởi vậy bị đối thủ phát giác, sẽ là chuyện vạn bất đắc dĩ. Edit: Hàn Mai