Cho đến mùa đông Kiến An năm thứ mười ba, toàn bộ Giang Đông, chỉ có hai người kiên định cho rằng chúng tôi có thể thắng. Một người là Chu Du, một người là tôi. Bao gồm cả Tôn Quyền, cho dù hắn tỏ ra cuồng nhiệt, cho dù hắn lắng nghe ý kiến của Chu Du, nhưng tôi vẫn nhìn thấy trong mắt hắn một tia do dự. Chu Du xin ba vạn binh, hắn liền chỉ cho chàng ba vạn. Ai cũng biết, Tôn Quyền có điều muốn giữ lại. Vì sao lại muốn giữ lại binh lực ? Là vì để hỗ trợ, hay là để tự bảo vệ mình nếu chiến bại, hay là vì… ? Tôi không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ sâu, tôi càng không rét mà run. Nhưng Chu Du lại không để ý điều đó. Chàng gần như cuồng nhiệt lao vào chuẩn bị cho cuộc chiến. Tôi thực hoài nghi một người làm sao có thể có nhiều tinh lực như vậy, cả ngày đều có thể nhìn thấy chàng ở gần quân trướng an bài mọi sự lớn nhỏ, nhưng lúc nào nhìn thấy chàng cũng là thần thái thanh tỉnh sáng láng. Chàng cười đối mặt với tướng quân được chàng an bài, chàng cười bình tĩnh bố trí trận doanh ở bờ sông, thậm chí chàng còn cười nhận hết mọi chuyện, bao gồm lời khiển trách cùng khắc nghiệt của Trình Phổ. Chàng đem toàn bộ quân đội xây dựng thành một cỗ máy tinh vi chuẩn xác nhất. Lúc quần anh hội tụ, tôi không tham gia. Nhưng sau này nghe tiểu binh dùng một giọng điệu còn hơn cả sùng bái nói lại, một đêm đó đô đốc nói cười tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều là thần thái phấn khởi. Một ngày nọ chàng gọi tôi đến tuần quân, người chèo thuyền chèo một chiếc thuyền nhỏ, chàng ngồi ở đầu thuyền bày đàn ra vừa đàn vừa hát. Gió thổi qua chiếc áo choàng màu đỏ của chàng, giá lạnh làm hai gò má chàng nhiễm một tia đỏ ửng. Tướng sĩ trên thuyền cùng dân chúng ven sông đều đến xem, ánh mắt họ nhìn chàng kinh ngạc như nhìn thiên nhân. Một khắc đó, tôi rốt cuộc hiểu ra, mọi phán đoán về Chu Du trên sách vở đều không xác thực. Trận chiến này, không liên quan đến tôn nghiêm, không liên quan đến sinh tử tồn vong, thậm chí cũng không liên quan đến cái gọi là lời hứa, trận chiến này chính là vũ đài để chàng trình diễn, là trò chơi của chàng, thiêu đốt sinh mệnh chàng. Cho dù nhìn không đến chiến thuyền phía Giang Bắc nhưng nó giống như mây đen nặng nề lúc nào cũng đè nặng lên tâm trạng mọi người, cho dù mọi ngờ vực vô căn cứ cùng nỗi bàng hoàng vẫn đang âm thầm nảy sinh, thì cuộc chiến tranh phải đến này, vẫn đang từng bước một đến gần. Một buổi tối nọ đến gần doanh trại Chu Du, tôi bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện trầm thấp. Tôi do dự đứng ở cửa, không biết nên đi vào hay không. “Ngoài cửa là ai?” Người ở bên trong hỏi ra, là thanh âm của Hoàng Cái. Sau đó gặp Chu Du vén mành trướng đi ra. Tôi nói: “Không biết nhị vị tướng quân đang thương nghị sự tình, đã quấy rầy rồi.” Sau đó xoay người muốn rời đi. Nhưng Chu Du lại nói: “Ảnh phu nhân cũng vào nghe một chút đi. Việc này rất thú vị.” Tôi đi vào, ngồi xuống, sau đó nghe Hoàng Cái nói: “Hoàng Cái chịu trọng ân của Tôn thị, cho dù máu chảy đầu rơi cũng không oán không hối. Chuyện trá hàng*, cứ giao cho Cái.” *Giả đầu hàng Tôi thế nhưng lại có thể chứng kiến chuyện xưa lưu truyền ngàn năm “Chu Du đánh Hoàng Cái”*, trong lòng tôi vô cùng kích động. Lại thấy Chu Du thần sắc trang trọng, nói với Hoàng Cái : “Tướng quân thâm minh đại nghĩa như thế, là vạn hạnh cho Giang Đông.” *Trong Tam Quốc diễn nghĩa : Chu Du đánh Hoàng Cái 50 roi để Tào Tháo tin hai người thật sự bất hoà, tin Hoàng Cái đến hàng là thật. Hoàng Cái khoát tay, nhíu mày nói: “Chính là, việc này cần một người đắc lực đi đưa thư. Còn không biết nên để ai đi thì tốt?” Một ý niệm đột nhiên nảy sinh trong đầu tôi rồi biến thành quyết tâm. Tôi nhìn Chu Du, chàng còn đang suy tư. Tôi liền nhịn không được nói: “Ta đi!” Bọn họ hai người cùng kinh ngạc nhìn tôi. Người thoát khỏi kinh ngạc đầu tiên vẫn là Chu Du, chàng nhẹ nhàng cười rộ lên. “Ảnh phu nhân chuyện gì cũng muốn tham dự a.” Chàng cười nói. “Chuyện này sao có thể!” Hoàng Cái lại kêu lên, “Hai tay phu nhân ngay cả người cũng chưa giết qua, đến doanh trại Tào làm sao có thể tự bảo vệ mình ?” Tôi còn chưa nói gì, Chu Du đã kỳ quái nhìn hắn, nói: “Phu nhân đi Tào doanh, không phải đi giết người.” “Giống như ta, trên người một chút sát khí cũng không có, ngược lại sẽ dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của Tào Tháo nha.” Tôi gần như dùng ngữ khí lấy lòng nói với hai người họ. “Không được, không được, ” Hoàng Cái liên tục lắc đầu, “Nếu có sơ xuất gì, tướng quân trách tội xuống thì làm thế nào đây?” “Không có sơ xuất, ta cam đoan.” Tôi nhìn Chu Du, trơ mặt nói, “Nếu tướng quân trách tội xuống, chỉ cần nói ta lén đi là được.” “Tuyệt đối không được.” Hoàng Cái vẫn còn kiên trì. Nhưng Chu Du lại lắc đầu cười rộ lên. “Việc phu nhân muốn làm, ông và ta đều không thể cản được đâu.” Chàng nói với Hoàng Cái. Hoàng Cái liền sững sờ ở đó. Tôi lại thực kích động. Tôi đến Giang Đông, từng nhìn thấy rất nhiều người chỉ có thể đoán ra từ những trang sách ố vàng, đó đã là chuyện may mắn không thể mơ đến rồi. Nhưng giờ đây,tôi lại có thể đến Giang Bắc, nhìn thấy Tào Tháo ! Hắn là một vị quân vương mà tôi tán thưởng, khí thế của hắn, sự cuồng ngạo, còn có trí tuệ mà người thường không thể với tới được. Tôi không nỡ rời Giang Đông, nhưng tôi lại rất muốn nhìn thấy hắn. Hết thảy đều tiến hành thật sự thuận lợi. Chiều tối ngày thứ hai, một chiếc thuyền nhỏ mang theo tôi đã hoá trang đến Bắc doanh, ở đó tôi nhìn thấy Tào Tháo cùng với những tướng sĩ tiếng tăm lừng lẫy bên cạnh. Hắn là một nam tử tướng mạo bình thường, nhưng ngồi ở nơi đó lại làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn hắn. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua, phảng phất bao hàm như cả thế giới. Hơn nửa ngày tôi mới có thế đè nén kích động trong lòng, từ từ thuật lại ý đồ của mình cho hắn. Hắn yên tĩnh nghe, ánh mắt như chim ưng, vẫn sắc bén nhìn chằm chằm tôi. Tôi diễn thuyết phi thường thành công, chung quanh đã có người liên tiếp gật đầu. Nhưng trên mặt Tào Tháo vẫn không có biểu tình gì. Hắn chỉ là yên tĩnh nghe tôi nói xong, sau đó tiếp tục nhìn tôi hồi lâu. Sau đó, thời gian dài phảng phất như trải qua một thế kỷ, hắn mới mở miệng, hắn nói: “Kéo ra ngoài chém.” Bốn phía đều ồ lên. Tim tôi đập nhanh đến muốn rớt ra ngoài. Nhưng tôi tự nói với mình, không được hoảng hốt, nếu hoảng hốt sẽ thật sự bị chém. Vì thế tôi mặt không đổi sắc, trấn định nói: “Thừa tướng muốn giết, tôi cũng không có gì để nói, nhưng thỉnh Thừa tướng cho biết rõ lý do.” Hắn liếc mắt nhìn một cái, nói: “Ngươi gạt ta.” Tôi nói: “Tôi lừa Thừa tướng nơi nào?” Tôi nói với mình, hắn đang thử tôi. Khẳng định là hắn chỉ đang nói bừa chuyện trá hàng này là giả, sau đó tôi có thể dùng lý lẽ để tranh biện. Ánh mắt sắc nhọn như đinh kia xẹt qua mặt tôi, hắn gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Ngươi rõ ràng là một nữ nhân.” Chung quanh lại ồ lên. Mà trong đầu tôi vang lên một âm thanh: Người này là loại người nào a? Đã quen ở Giang Đông mặc nam trang đi tới đi lui, mà chưa bao giờ có ai có thể phân biệt được dưới lốt quần áo nam nhân này là thân thể nữ nhân. Nhưng nam nhân này, nam nhân giống như chim ưng này, hắn, hắn thế nhưng lại____ “Ngươi rõ ràng là một nữ nhân, vì sao muốn giả làm nam nhân? Bọn họ sai ngươi tới đây để làm gì?” Hắn lại hỏi như vậy. Tim tôi đột nhiên an tĩnh lại. Hắn cho dù thế nào cũng là con người có máu có thịt, nếu hắn hỏi tôi, nói cách khác, tôi còn có cơ hội thuyết phục hắn. Tôi tự trấn tĩnh lại, sau đó nói : “Tôi là con gái của Hoàng Cái.” “Hắn vì sao bảo ngươi đến?” Hắn tựa hồ là tin lời tôi nói, tiếp tục hỏi. “Việc này thật sự cơ mật, gia phụ sợ nếu tiết lộ sẽ chiêu hoạ, cho nên chỉ có thể phó thác việc này cho tôi.” Tôi nói. Hắn hứng thú nhìn tôi. Có cơ hội, tôi lại cần thêm một ít lợi thế. Vì thế tôi tiếp tục nói: “Hơn nữa gia phụ cho rằng, dù việc này không thành, ít nhất tôi có thể chạy ra khỏi quân doanh Giang Đông, không nguy hiểm đến tánh mạng.” Hắn tiếp tục nhìn tôi thật lâu, lúc đó tôi gần như có thể nghe tiếng tim đập của mình. Sau đó hắn rốt cục cười rộ lên.”Xem ra là hổ phụ vô khuyển nữ*.” Hắn cười nói. *Hổ phụ vô khuyển nữ : cha giỏi thì không thể có con gái kém Tôi lại rèn sắt khi còn nóng: “Thừa tướng nếu không còn hoài nghi gia phụ, xin cho tôi mang thư hồi âm trở về.” “Không.” Hắn lại nói. Tôi kinh ngạc nhìn hắn. “Ta phái người mang thư về, ngươi ở lại đây.” “Nhưng quân doanh Giang Đông đề phòng sâm nghiêm, chỉ sợ người của Thừa tướng không dễ dàng vào được ——” tôi choáng váng mắt hoa, vội vàng nói. “Ngươi quá coi thường Cô, ” Tào Tháo ngửa mặt lên trời cười to, “Cô chẳng lẽ không có gian tế trong quân các ngươi sao?” Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, trong trận chiến Xích Bích hết sức căng thẳng kia, tôi sẽ ở trong Bắc doanh tuyệt vọng chờ đợi quân Giang Đông đến hoả thiêu. Tào Tháo, gian tặc; Thái Trung, Thái Hòa, rác rưởi. Tôi trong lòng đem Tào Tháo cùng Thái Trung Thái Hòa hai kẻ “Giang Đông gian tế” này mắng hàng ngàn lần. Nhưng mỗi một ngày qua đi, trong lúc sợ hãi chờ đợi tràng đại hoả còn chưa cháy kia, tôi lại bắt đầu lo lắng. Từ bắc ngạn nhìn về bờ nam, tôi mới phát hiện quân đội bên kia thật sự là ít đến đáng thương, lại phân tán trong rừng cây cùng bên cạnh sông ngòi, không thành hình dạng. Mỗi một đêm, đứng ở trên thuyền nhìn lên trời, luôn phát hiện được bầu trời phương bắc là quang đãng, mà bầu trời phía nam đối diện là một mảnh đêm đen. Chu Du đang làm gì? Mỗi khi tôi bàng hoàng đều nghĩ như vậy. Mà càng nhiều thời điểm, khi tôi nhìn những chiếc chiến thuyền thưa thớt kia, tôi lại nhịn không được nghĩ đến, Lục Nghị chàng đang ở nơi nào, đang làm gì đây ? Rốt cục đến một buổi tối, bỗng nhiên nghe thấy trong doanh trướng có người nói, Hoàng Cái đến đầu hàng. Rốt cục đến rồi. Tôi vô cùng kích động, không mặc thêm áo liền xông lên sàn thuyền gió lạnh thấu xương. Tào Tháo đứng đó cười chỉ vào một chiếc thuyền nhỏ trên sông, nói với tôi: “Phụ thân ngươi đến đấy.” Tôi đột nhiên cảm giác được một loại sợ hãi. Nhưng loại sợ hãi này lại hoàn toàn không phải đến từ sự lo lắng vận mệnh bản thân. Tôi nhìn thấy chiến thuyền Giang Bắc nối nhau bằng xích sắt, chúng tụ lại một đống, giống như một quái thú lớn vô biên vô hạn, nặng nề nhìn mặt sông. Mà thuyền phía nam chỉ theo nước mà đến kia, giống như một mảnh lá cây mỏng manh. So sánh ra thì nó thật nhỏ bé, nhỏ đến đáng thương. Ngay cả khi nó vọt đến dàn thuyền này, ngay cả khi nó phóng ra lửa, nhưng đối mặt với con thú khổng lồ như thế, nó___nó có thể cắn nuốt bao nhiêu ? Thuyền nhỏ đến gần. “Nam thuyền dừng ở gần doanh trại, thả neo trên mặt sông ! » Thuyền Bắc doanh đến gần thuyền phía nam. Cùng lúc đó, nam thuyền kia bắt đầu phóng tên, hoả tiễn đồng loạt hướng về chiến thuyền đầu tiên của bắc doanh. Chiếc thuyền kia liền bốc cháy. Nhưng điều này cũng chỉ khiến cho đội hình phía trước bắc quân xôn xao một trận nho nhỏ. Tào Tháo da tóc vô thương đứng ở nơi đó, bình tĩnh chỉ huy: “Đem xích sắt giữa trận doanh bỏ đi, sau đó tản ra hai hướng đông tây.” Mệnh lệnh truyền xuống rất nhanh được chấp hành, giờ khắc này bắc quân vẫn chưa bị đả kích gì đáng kể. Tôi bàng hoàng nhìn hết thảy, sao có thể như thế được… Nhưng lúc đó —— Một đoá yên hoa từ mặt sông bay lên, nháy mắt nhiễm đỏ cả bầu trời. Cùng lúc đó, từ hai bên tối đen trên mặt sông, giống như ma thuật, xuất hiện rất nhiều điểm hoả thuyền, hướng về hai phía bắc thuyền mà đánh tới. Bắc thuyền không kịp quay đầu, không kịp né tránh, cứ như vậy trơ mắt bị đánh từ mặt bên. Ngay sau đó là hoả tiễn rơi như mưa xuống sàn thuyền, sau đó là tinh kỳ của các đội thuyền của đại quân phía nam thong thả từ thượng nguồn và hạ nguồn sông bao vây lại đây___ Bắc quân đại loạn! Chuyện này, chuyện này thật sự là không thể tin được! Chu Du, chàng không phải là đang tác chiến, chàng là đang làm ma thuật. Chàng giống như kì tích biến ra chiến thuyền từ trên mặt sông, biến ra quân đội, biến ra vô số ánh lửa đem đêm nay biến thành đêm trắng. Chàng là phát thanh viên có thể từ trên vải bố trắng biến ra bộ phim sinh ly tử biệt mà tôi mê luyến khi ba tuổi*, chàng là ma pháp sư ở trên đài chói lọi mà tôi mê luyến khi bảy tuổi, từ mũ chàng có thể biến ra yên hoa, trong tay áo dài ẩn chứa ánh lửa. *Cái này là trí tưởng tượng của bạn nhỏ, đừng hỏi mình vì sao @@ Sông rực cháy, bầu trời cũng rực cháy. Tiếng khóc của bắc quân đều chìm đi trong nước, người còn sống bơi đến bên bờ lại bị cây cháy đè chết. Đây là tàn sát, nhưng cũng là nghệ thuật. Tôi ngơ ngác đứng trên sàn tàu trong ánh lửa, hoàn toàn quên an nguy bản thân, tôi ngơ ngác thưởng thức hết thảy. Bên người Tào Tháo, đám thuộc cấp đang lớn tiếng ầm ĩ về chuyện rút lui, tôi cũng không nhàn rỗi đi bận tâm. Nhưng tôi thưởng thức rốt cuộc bị đánh vỡ, một tướng lĩnh đem tôi kéo dài tới trước mặt Tào Tháo, hỏi: “Nữ tử này, giết hay thả?” Tôi đón nhận ánh mắt Tào Tháo. Cho dù râu tóc có dấu vết tổn thương, hắn vẫn không chút hoang mang nheo mắt lại nhìn tôi. Tôi yên lặng nhìn hắn. “Vì sao không xin tha?” Hắn thế nhưng vẫn còn có nhàn tâm hỏi tôi như vậy. “Giang Đông nữ nhân, sẽ không hướng bắc nhân xin tha.” Tôi cũng chưa từng nghĩ đến tôi sẽ trả lời có cốt khí như thế. Hắn cười rộ lên. Hắn xoay người rời đi, trước khi rời đi, hắn nói với người bên cạnh một câu làm cho tôi hoàn toàn choáng váng hoa mắt. Hắn nói: “Mang theo nàng.” May mắn là bên trong rối loạn, mệnh lệnh của Tào Tháo vẫn chưa được quán triệt tốt. Khi lên bờ không lâu, bởi vì lửa lớn mà tôi thành công trốn thoát từ bên cạnh hắn. Tôi tìm bừa một phương hướng mà chạy đi như điên. Cuối cùng phát hiện bản thân mình bị vây trong lửa ở đỉnh núi. Xung quanh tràn ngập khói lửa làm tôi không thể thở nổi. Một binh sĩ bắc quân mình đầy vết thương giãy giụa đến gần tôi. “Ta nhận ra ngươi, ” ánh mắt hắn lộ ra hung quang, “Ngươi là gian tế Giang Đông. Ta sắp chết, mà ngươi phải đền mạng…” Hắn nâng đao đến gần tôi. Tôi tay không tấc sắt, hốt hoảng chạy trốn. Đao của hắn hạ xuống, cách cổ tôi chỉ có một tấc. Sau đó tôi cảm giác được một thân ảnh chắn phía trước tôi. Sau đó tôi hôn mê bất tỉnh.