Mộ Dung Hoài Tần ra khỏi ngự thư phòng, đi đến thiền điện, tiểu thái giám hầu hạ cho Liễu Yển Húc vội chạy đến tiếp giá, cũng đem chuyện Liễu Yển Húc đã hồi phủ thuật lại cho Mộ Dung Hoài Tần biết, nghe xong sắc mặt không lộ ra biểu tình nào, Mộ Dung Hoài Tần phất tay, tiểu thái giám hiểu liền lui xuống, kêu cả những cung nữ thái giám khác cùng lui. “Đã về rồi sao.” Ung dung tựa vào long ỷ, Mộ Dung Hoài Tần khép hờ đôi mắt xinh đẹp lại, vuốt cằm, nghĩ đến hình dáng Liễu Yển Húc khi nằm ở phía dưới mình thật mê người, cơ thể lại rạo rực lên. “Xem ra, không nên thả hắn về.” Ha ha, chắc hắn cũng cảm thấy rất kì quái, tại sao bản thân, lại coi trọng tên hình bộ thượng thư không hề biết “ tư sắc” là gì kia, vừa nghĩ đến, khoé miệng Mộ Dung Hoài Tần liền cong lên một đường hoàn mỹ, nhưng bộ dạng đó, sao lại giống như một con hồ ly giảo hoạt. “Hứ! Hắn chắc là không nhớ đâu, nhưng trẫm thì nhớ rất rõ!! Bảy năm trước, khi đó, hắn vẫn chưa phải là thái thái tử, chỉ là tam hoàng tử, bởi vì khi đó bị thái tử đương thời, cũng chính là đại hoàng huynh truy sát, bị thương hôn mê tại một thôn sơn nhỏ, nhưng trùng hợp lại được Liễu Yển Húc cứu sống, tuy là như vậy, nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ, bản thân trước khi hôn mê đã nghe thấy, một câu rất rõ ràng là: “ Cô nương! cô không sao chứ!!” Cô nương! Nghĩ đến cách xưng hô này, đôi mắt vốn bình thản lập tức cuộn lên một trận sóng. Từ nhỏ vốn đã cực kì ghét người khác lấy tướng mạo của mình ra làm ẩn ý, cái tên không sợ chết này lại hết lần này đến lần khác ở trước mặt mình thốt lên hai từ cấm kị đó, nếu không phải lúc đó đã sức cùng lực kiệt hôn mê đi thì nhất định sẽ cầm đao lên kết liễu tên Liễu Yển Húc to gan này. Vốn định khi tỉnh lại sẽ giết chết Liễu Yển Húc, nhưng vì sự tình khẩn cấp đành phải vội thúc ngựa về kinh, nghĩ tên kia mạng chó may mắn, cũng muốn bỏ qua cho hắn, nào ngờ bản thân vừa được đăng cơ đại điện,thì lần đầu tiên khâm điểm ân khoa trạng nguyên lại chính là cái tên chết bằm Liễu Yển Húc kia!! Bản thân tuy rất phẫn hận, nhưng cũng nhận thấy Liễu Yển Húc thực sự là nhân tài, không nhẫn tâm lãng phí một con cờ hữu dụng như vậy, nhưng oán khí trong lòng hắn chất chứa từ bảy năm trước không thể không phát ra. Cho đến năm ngoái, kinh thành xảy ra một vụ án kì lạ, nói là có dâm tặc hái hoa, thậm chí làm cho người thân của các quan lớn không chịu được sự nhục nhã uất hận mà tự sát, tin truyền đến tai mình, trở thành một tin vô cùng vui! Vì cuối cùng cũng đã nghĩ ra cách để báo thù Liễu Yển Húc. Ha ha!! Ngang nhiên dám nói ta giống nữ nhân! Ngươi chuẩn bị lãnh hậu quả đi!! Trẫm không giết ngươi, đã là ân điển lớn nhất rồi!! Nhớ đến lần đầu tiên chiếm đoạt Liễu Yển Húc, trên mặt tên đó lộ ra vẻ khuất nhục lại bất kham, Tâm Tình Mộ Dung Hoài Tần tốt hẳn lên. Hứ, bị một tên giống con gái cưỡng bức, đây chính là sự báo thù lớn nhất ta dành cho ngươi. Nhưng lời vừa nói ra, thân thể của tên hình bộ thượng thư này thực sự không tiêu hồn, thân thể rắn chắc đó, huyệt mật ôm rất chặt, còn có tiếng rên rỉ mê người, thật là cực phẩm có một không hai, bản thân cũng từng mấy lần đến tiểu quan thị tẩm, thế nhưng cơ thể trắng nõn như nữ tử cũng chưa hề làm hắn có hứng thú như vậy, sắc đẹp của tên văn võ song toàn Liễu Yển Húc này là cái gì mà sánh được? Nghĩ đến đây Mộ Dung Hoài Tần cười càng vui vẻ, lại nhớ về đêm xiêu hồn lạc phách hôm qua, cơn dục vọng chưa phát tiết được hết lại nổi lên, khẽ liếm môi, Mộ Dung Hoài Tần đột nhiên hướng ra cửa hô. “Người đâu!! Chuẩn bị đi, trẫm đêm nay sẽ vi phục xuất tuần đến phủ của Liễu thượng thư.”