Nhập mạc, trời đã dần tối sầm xuống, các cung nhân treo lồng đèn lên bốn góc trong cung điện, trong điện cũng đã được thắp nến sáng rực. Ăn xong cơm tối, thì đã đến nửa đêm. Ngoài cửa sổ ánh trăng rất long lanh, tuy không phải là mười lăm, mặt trăng cũng không tròn, nhưng ánh trăng sáng bạc trải nhẹ trên đất, chiếu xuống cảnh sắc mông lung cũng làm cho nó có một nét riêng biệt. Nghỉ ngơi được một chút thì đã có hai vị thái y từ thái y viện đến bắt mạch cho hắn, xem xét xong, đều nói tình trạng hồi phục của Liễu Yển Húc rất tốt, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, cẩn thận điều dưỡng thì sẽ không có gì đáng ngại. Tiễn vị thái y đi, Liễu Yển Húc cảm thấy trong lòng phiền muộn, nhưng lại không có việc gì để làm, giờ này trước đây, không phải là mình đang vui vầy bên gia đình sao, công việc hình bộ của mình rất bận rộn, tuy rất cực khổ, nhưng vẫn dễ chịu hơn chỗ này. Tình hình bây giờ, giống như một tên phế nhân … Liễu Yển Húc trong lòng buồn bực, lúc buồn chán chỉ có thể nhìn cung nhân bận rộn làm việc, ngược lại có cảm giác ngưỡng mộ họ. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến hắn ứng đáp không xuể, lại thêm thái độ nồng ấm bất minh của hoàng đế, khiến hắn suy nghĩ đến đầu muốn vỡ tung cũng không hiểu tiểu hoàng đế rốt cục đang giở trò gì, lại nghĩ đến cái tát kích động hôm nay … Thở dài một tiếng, mình hôm nay cũng thật là giận quá hoá hồ đồ rồi. Nhưng tuy là nói như vậy, trong lòng cũng xác thực không hề hối hận, nếu như lại xảy ra chuyện như vậy hắn vẫn làm như cũ, nghĩ đến đây, gò má căng thẳng hiện ra một tia cười, khiến khuôn mặt hiển hiện thần thái phấn chấn. Mộ Dung Hoài Tần trùng hợp lại đến vào lúc này, nụ cười mê người khó thấy kia thu vào trong đáy mắt, khiến hắn tâm thần rung động, hận không thể lập tức đưa Liễu Yển Húc qua, kéo vào trong lòng mà hoan ái một trận… May mắn là mình vì không muốn làm phiền Liễu Yển Húc nên lúc đến trước cửa không kêu người hô cao giọng, bằng không với tính cách của hắn, sao có thể ở trước mặt ta mà lộ ra nụ cười không phòng bị đó được. Vừa nghĩ đến, lòng lại đau. Nhưng không ngờ Liễu Yển Húc lúc này vừa xoay đầu lại, cũng kinh ngạc không ngớt. “Hoàng thượng.” Liễu Yển Húc cả kinh, vốn muốn lập tức hành lễ, nhưng nhìn thấy từ ánh đèn trong bạch ngọc điện chiếu lên gương mặt Mộ Dung hoài Tần còn lưu lại dấu năm ngón tay mờ mờ, trong lòng biết chỉ sợ việc mình hôm nay lưu lại ngấn tích trên gương mặt hắn, lòng lại nhất thời nghi hoặc, đoán không ra lần này hắn đến đây là có dụng ý gì. Trong lúc đó quên cả việc quì xuống hành lễ, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Mộ Dung Hoài Tần, sắc mặt càng lúc càng kém. Mộ Dung Hoài Tần cũng không để ý, hắn vốn không muốn Liễu Yển Húc xem mình là hoàng đế. Hôm nay bị Liễu Yển Húc đối xử như vậy, nói không giận là giả, dù sao hắn cũng là thân phận cao quí, từ nhỏ đến lớn không ai dám mạnh miệng nói với hắn một câu, hôm nay lại bị người ta tát ngay mặt một cái, trong lòng ít nhiều có chút không vui. Nhưng vẫn bỏ qua cho Liễu Yển Húc, chỉ muốn trấn an hắn, sợ hắn nghĩ ngợi lung tung, sợ hắn chui vào ngõ cụt, mình sẽ không thể bù đắp được. Nghĩ về về cảm giác đau lòng khí phẫn khi đó, lại nhớ trước đây mình đã đối xử hung hãn với Húc, nộ khí đó ở trong lòng cũng tiêu tán bớt, chỉ đổi lại ánh mắt áy náy sâu sắc cùng sự thương tiếc. Tự nhiên nở ra một nụ cười minh diễm, đi đến cạnh người đó, cảm giác được người đó đang có ý đồ trốn tránh, lập tức đưa tay nắm lấy hai tay Liễu Yển Húc. “Ngươi xem,  trăng đêm nay sáng như vậy, ngươi và ta hai người sao không học theo cổ nhân, dưới ánh trăng thưởng thức mỹ cảnh say lòng người?” Liễu Yển Húc đang định trả lời, thì tay cũng đã bị hắn kéo một nửa đi ra ngoài rồi. “Ta đã kêu người chuẩn bị tửu yến ngoài ngự hoa viên rồi … cảnh đẹp như vậy … không nên lãng phí …” Liễu Yển Húc giãy không ra, cũng không đành làm mất hứng thú của hắn, nên bị Mộ Dung Hoài Tần bức bách kéo ra ngoài điện, đi đến dưới trăng trong ngự hoa viên. Ánh trăng mờ ảo che lấp đi cảnh tượng ngày thường trong ngự hoa viên, làm cho không thấy rõ toàn cảnh, nhưng ánh trăng bạc kia lại khiến những thực vật hiện ra những hình dạng tinh tế, không có ánh xuân muôn hoa khoe sắc của ban ngày, nhưng lại có một cảnh phong tình mông lung dưới trăng. Trong mái đình của ngự hoa viên, quả nhiên nội thị đã dọn một bàn tiệc nhỏ tinh xảo, thấy hoàng đế đến, lập tức quì xuống hành lễ. Bốn bề sắc đêm trống trải, nhưng Liễu Yển Húc biết rõ, trong những góc âm u kia nhất định là có vô số thị vệ, từ khi xảy ra chuyện hành thích đến nay, Mộ Dung Hoài Tần đối với việc phòng hộ đã càng chặt chẽ hơn, không để bị người ta nắm nữa. Cùng Liễu Yển Húc đi vào trong mái đình, những cung nhân kia hành lễ với hai người xong đều cáo lui, trong ngự hoa viên rộng lớn, chỉ còn lại Liễu Yển Húc và Mộ Dung Hoài Tần, chí ít, thoạt nhìn thì chỉ thấy vậy. “Húc, hôm nay ánh trăng quả thật rất đẹp … sắc đêm như vậy rất hiếm thấy a…” Mộ Dung Hoài Tần cầm chén rượu lên, lại rót một chén rượu cho Liễu Yển Húc, trong bóng đêm hiện ra một luồng chất lỏng như hổ phách cùng mùi hương nồng nặc lan ra bốn phía, để người ta chưa uống đã say. “Hoàng thượng, hay là để vi thần làm cho …” Vội vàng muốn đoạt lấy bình rượu trong tay Mộ Dung Hoài Tần, lại bị Mộ Dung Hoài Tần bắt lấy cả hai tay, như bị một thứ gì đó đâm vào, Liễu Yển Húc vội vàng rụt tay lại. Đang nghĩ làm sao để giải thích, thì Mộ Dung Hoài Tần đã đem chén rượu được rót đầy tám phần tới, trên mặt như không hề để ý đến chuyện vừa nãy, Liễu Yển Húc không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tinh thần đang buột chặt cũng thả lỏng ra không ít. “Húc … đây là mỹ tử do Tây Thành tiến cống, nghe nói là hái thiên sơn tuyết liên và thánh thuỷ của Tây Thành cùng cách chế luyện bí mật mà chế thành, Tây Thành một năm cũng chỉ làm được mười bình, thật rất trân quí, nào, uống thử xem …” Nụ cười trên mặt không đổi, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi, Húc à Húc, ngươi còn không tin ta sao. Nhìn cử chỉ biểu tình của Mộ Dung Hoài Tần, lại nghe hắn nói rượu này thần diệu như vậy, Liễu Yển Húc tuy không thích rượu, nhưng cũng hơi động lòng, cầm lấy chén rượu noãn ngọc phản chiếu ánh trăng, khẽ nhấp một ngụm mỹ tửu. “Rượu ngon! “ Hương đậm nhưng không nồng, vừa vào miệng đã toả ra mùi hoa sen, làm cả người dao động, thêm một phần thì nồng bớt một phần thì kém, quả là rượu hiếm trên thiên hạ! Trên tay bưng chén rượu, mắt không rời khỏi dung nhan của Liễu Yển Húc khắc nào, trong đôi mắt đó phát ra một tia quang mãng từ rất lâu rồi không thấy, nhất thời khiến cả người hắn sản sinh ra một luồng uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn gần. Trong mắt Mộ Dung Hoài Tần, hắn còn mỹ lệ hơn bất cứ nữ tử tuyệt sắc nào trên đời này. Tuy vẫn chưa uống rượu, nhưng Mộ Dung Hoài Tần cảm thấy bản thân đã say rồi, say trong một vò rượu quí mang tên [Liễu Yển Húc] này … Nhìn chén rượu trong tay Liễu Yển Húc đã sắp cạn, Mộ Dung Hoài Tần lại đích thân châm thêm rượu cho hắn, rất nhanh, nửa bầu rượu đều rót vào bụng Liễu Yển Húc. Tuy tửu lượng không kém, nhưng loại rượu này tác dụng chậm cũng làm cho thần trí Liễu Yển Húc mơ hồ đi nhiều. Cơ thể cũng không còn ngồi nghiêm chỉnh nữa, mà lài nghiêng lên bàn, đôi mắt lợi hại cũng vì tác dụng của rượu mà phủ lên một tầng hơi nước, gương mặt anh tuấn dần dần ửng hồng lên, càng tôn thêm vẻ đẹp cho đôi môi mê người … Chết tiệt, Mộ Dung Hoài Tần nhìn Liễu Yển Húc ở trước mắt, rõ ràng cảm thấy … bản thân, đã nổi lên phản ứng. Hết lần này đến lần nọ, người kia không hề bận tâm như ngày thường, đôi môi lúc khép lúc mở, thì thào không biết đang nói điều gì đó, thỉnh thoảng vì ngữ điệu quá nặng mà phát ra âm thanh rên rỉ mơ hồ, càng khiến Mộ Dung Hoài Tần khó tự chủ được. Đôi môi đỏ hồng kia khép khép mở mở, giống như một loại phẩm cấp mê người …. Giống như bị đầu độc, Mộ Dung Hoài Tần cùng từ từ dựa đầu qua, gương mặt kia dường như cũng đã uống say hai má đỏ ửng lên, càng là vẻ đẹp hiếm có. Ánh trăng đều đặn đổ xuống người của hai người, tựa như phủ lên một tầng cát trắng, khiến không khí, càng trở nên kì diệu, ấm áp …. [Húc] Nhìn hình dáng mê hoặc của người kia, Mộ Dung Hoài Tần cũng dần dần đưa mặt tới … đến gần, lại đến gần … Khi đôi môi kia đã gần trong gang tấc, thì Liễu Yển Húc đột ngột đứng lên, Mộ Dung Hoài Tần giật mình, trong tích tắc thần trí sực tỉnh. Chết tiệt!! Húc lần này chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn rồi! Liễu Yển Húc đối với chuyện giữa hai người cực kì phản cảm, mình lại thừa lúc hắn say rượu mà khinh bạc hắn Vừa nghĩ đến khả năng Liễu Yển Húc sẽ không tin mình, Mộ Dung Hoài Tần hoang mang đứng lên, muốn giải thích với Liễu Yển Húc … Nhưng phát hiện Liễu Yển Húc chỉ loạng choạng đi đến bên mái đình, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, dường như không để ý đến việc mình vừa làm với hắn lúc nãy …. Thở hắt một hơi, Mộ Dung Hoài Tần lại ngồi lên ghế. Còn may còn may, gió nhẹ thổi qua, mới cảm thấy mình đã bị hốt hoảng đến toát mồ hôi lạnh! Nhìn người dưới trăng, Mộ Dung Hoài Tần cười khổ một cái, Húc, xem ra, ta thật là yêu thảm ngươi rồi …