"Lục Hầu đã bị vô sinh từ hơn mười năm trước."
"Cái gì!" Lời của Ngỗ Tác làm cho cả công đường rộ lên.
"Ăn nói bừa bãi, nói bậy! Trước đó mẫu thân ta còn hoài đệ đệ, lời này của ngươi chẳng phải là ám chỉ mẫu thân ta bất trinh?" Lục Duy Diệu cũng sợ hãi, vội vàng mở miệng phản bác.
"Nàng trinh hay bất trinh không liên quan tới ta, Lục Hầu không thể làm nữ nhân có thai là thật! Đại công tử, ta là Ngỗ Tác hơn 30 năm, chút chuyện như vậy vẫn có thể phân biệt rõ ràng!" Giống như vì bị nghi ngờ trước mặt mọi người mà bất mãn, Ngỗ Tác dứt khoát xốc lên vải trắng đang đắp trên thi thể, lấy ra một ngân châm cắm vào thân thể Lục Hầu. Chỉ mấy hơi thở, lại rút ra, đầu ngân châm vốn màu bạc cũng đã trở thành màu tím quỷ dị.
" Nhìn thấy không? Đây là phản ứng khi Lục Hầu trúng độc. Độc này tuy hiếm thấy nhưng có hiệu quả kỳ diệu. Không chỉ không trở ngại đối với chuyện sinh hoạt vợ chồng, còn có thể khiến người trúng độc càng cảm thấy tinh lực dồi dào. Chỉ tiếc một điểm là khi dính vào sẽ bị tuyệt đường con cháu. Nếu không tin, ta muốn hỏi ngươi, kế phu nhân cầm sắt hòa minh (cùng chung sống), phu thê ân ái, tại sao nhiều năm như vậy vẫn chưa thấy gì?"
"Này..." Trên mặt Lục Duy Diệu đỏ lên, căn bản không thể cãi lại. Ngỗ Tác này cũng quá kỳ, liên quan tới chuyện sinh hoạt vợ chồng sao có thể ở trước mặt mọi người hỏi một song nhi chưa gả? Huống chi cái gì trúng độc, tuyệt đường con cháu, chuyện này mẫu thân cũng không nói với gã, gã căn bản chưa chuẩn bị trước.
Huống hồ chuyện tới giờ, phụ thân không thể làm mẫu thân mang thai bị Ngỗ Tác chỉ ra trước đám đông, chuyện mang thai giả lại càng khó thể nói ra miệng.
Nhưng nếu cứ tiếp tục, chẳng phải liền biến thành danh dự mẫu thân khuê phòng mất hết, lưng cõng tội xuất quỹ?
Nên làm thế nào đây? Lục Duy Diệu nhất thời lưỡng nan, bắt đầu luống cuống tay chân, không biết nên biện giải thế nào.
Nhưng vào lúc này, Ngỗ Tác rút ngân châm, kiểm tra cho Lê Hi.
Quả nhiên, một ngân châm châm xuống cho ra kết quả giống vậy. Trên người Lê Hi cũng trúng độc giống Lục Hầu, chỉ là phân lượng không nhiều bằng Lục Hầu.
Nhưng Lê Hi là song nhi, bản thân có con đã gian nan, hôm nay lại bị ảnh hưởng như vậy, chỉ sợ cùng truyền thừa vô duyên.
Ngỗ Tác vừa ra kết luận, toàn bộ đại đường nha phủ trong nháy mắt an tĩnh không tiếng động, hồi lâu mới có người nhỏ giọng cảm thán:"Hầu phủ hẳn là tuyệt hậu!"
Suy nghĩ kỹ một chút, nhưng không chỉ như vậy, Lục Hầu chỉ có một trưởng tử là Lê Hi lại bị hạ xuống thuốc tuyệt hậu. Lục Hầu chết, cứ như thế tiếp tục, Lê Hi không con, kia huyết thống nhất mạch Hầu phủ sẽ triệt để bị cắt đứt.
Lúc này lại có người đột nhiên liên tưởng đến hai án oan trước đó Lê Hi nói, trước sau một đôi, đúng là kín kẽ.
"Chẳng lẽ kế thất mang thai con người khác muốn đoạt tài sản của Hầu phủ?" Không biết là ai một lời đâm thủng tờ giấy liên lụy vạch trần luôn tầng giấy che cuối cùng trên Lục Duy Diệu.
"Đúng a!" Lập tức có người phụ họa:"Không phải trạng nguyên vừa nói đại công tử là dưỡng tử, năm đó ngay cả thân phụ chết cũng không đi tế bái, dưỡng phụ xảy ra chuyện lại khóc thê thảm như vậy."
Hơn nửa, Lê Hi cũng lần nữa mở miệng, chỉ mấy lời, đã nói ra đoạn chuyện năm xưa.
Đoạn này, đúng là năm đó kế phu nhân làm sao trong hiếu kỳ (để tang chồng) tự tiến cử bản thân cho Lục Hầu, hai người uổng cho nhân luân thiên lý, luôn quấn lấy nhau. Sau đó bởi vì Lục Vân Hi tuổi còn nhỏ đánh vỡ, sợ Lục Vân Hi miệng không nghiêm phá hủy đại sự nên đã mua chuộc đạo sĩ vô lương xuyên tạc mệnh cách, nói hắn khắc thân, ngay cả ngày tang của tiền phu nhân cũng không được tới, đã bị đưa về tổ trạch Giang Nam.
"Đại nhân!" Lê Hi lần nữa dập đầu, song lần này hắn không đứng dậy, giữ tư thế này chậm rãi nói:"Vân Hi bị oan..."
Không biết là bởi vì quá mức bi thương hay nói quá nhiều, thanh âm du dương lại hơi khàn khàn. Vvạn lời nghẹn ngào lại giống như giấy nhám trực tiếp mài vào lòng, ngay cả hô hấp cũng đau đớn.
Lặng im, tĩnh mịch, công đường nha phủ lặng yên không một tiếng động.
Phong thủy luân chuyển, chân tướng trước kia vén lên từng tầng từng tầng, Lục Duy Diệu càng hốt hoảng. Trán chảy ra mồ hôi lạnh, dáng vẻ quỳ ở đó cũng như quỳ trên đống lửa. Thậm chí cũng ở trong lòng sinh ra tia oán hận với sinh mẫu kế phu nhân.
Nếu nói là chật vật trước đó của gã là điềm đạm đáng yêu, như vậy sắc mặt tái nhợt của gã hiện tại đó chính là trong lòng có quỷ, cho nên mới sợ hãi.
Những nha dịch trước đó đi hỏi cũng lần lượt trở về.
Thị vệ đi tới Vương gia đối chứng với hai vị biểu thiếu gia biểu thị những gì Lê Hi nói là thật, một chữ cũng không sai. Lục Hầu trước khi chết quả thực trừng phạt Lục Duy Diệu, ra lệnh gã quỳ trong từ đường.
Còn người thẩm vấn quản gia Hầu phủ, không chỉ trở về một mình ngược lại mang theo cô bà Lục Hầu cùng kế phu nhân cùng nhau đi tới.
Trước đó khi Lục Duy Diệu kêu oan, lần đầu Ngỗ Tác tới Hầu phủ cũng không nhìn thấy vị lão thái thái này.
Thì ra khi Lục Hầu mới vừa tắt thở, vị trưởng bối Lục gia này đã bị kế phu nhân kêu người giam lỏng trong biệt viện. Thậm chí định thừa dịp không ai để ý âm thầm giết chết giấu trong mật thất Hàm Chương Các của Lê Hi. Như vậy đợi sau khi chuyện bại lộ có thể đẩy tội danh giết người lên đầu Lê Hi.
Dù sau ngay cả thân phụ cũng có thể hại chết, huống chi chỉ là một trưởng bối dòng họ chưa gặp qua mấy lần.
"Đại nhân làm chủ, tiện phụ vô sỉ này là muốn giết toàn gia Hầu phủ!" Cô bà Lục Hầu vừa đến công đường liền khóc lên, hoàn toàn không để ý tới thân phận, khí độ gì đó, vừa khóc vừa thúc giục nha dịch trình lên đồ vật ở Hầu phủ từ lần lục soát thứ hai.
Còn kế phu nhân, mặt xám như tro tàn xụi lơ ở một bên, căn bản nói không ra lời.
Ba món từng cái từng cái đặt trên bàn Kinh Triệu Duẫn.
Đầu tiên là hộp nhỏ bằng đồng là dùng phương pháp chế tạo của Tây Dương (phương tây), sau khi lên dây cót, hộp nhỏ sẽ có quy luật nhẹ nhàng rung động.
Thứ hai là một tranh cuộn bị nát tan, bên trong còn hiện lên mùi thơm lạ lùng.
Thứ ba là một quyển thư pháp chép tay cùng hộp gỗ dính đất. Bùa chú niêm phong quỷ dị không cần mở cũng biết không phải là vật gì tốt lạnh, lại là vu cổ. Quyển thư pháp chép tay kia là Lê Hi thường dùng để luyện chữ, những người khác chợt nghĩ tới kiểu chữ trên người gỗ hơn phân nửa là mô phỏng mà ra. Trùng hợp hơn chính là quyển thư pháp chép tay này là phát hiện được ở trong phòng Lục Duy Diệu.
Hãm hại người khác.
Viện thủ thái y viện đứng bên cạnh hiếu kỳ cầm lên hộp nhỏ bằng đồng chơi một chút, sau đó liền kinh ngạc nói:"Trách không được kế phu nhân sẽ bị sảy thai, nguyên nhân thì ra là vậy. Vật nhỏ này là cấm vật tiền triều, vốn là đồ chơi của các nương nương trong hậu cung dùng mang thai giả tranh thủ tình cảm. Sau khi mọi chuyện vỡ lở, tiên hoàng hạ lệnh tiêu hủy, chưa nghĩ tới lại có cá lọt lưới. Nói vậy hương liệu làm xảy thai trong tranh cuộn cũng là tự phu nhân này gây nên, hơn nữa thêm vụ vu cổ trước đó, mục đích chính là muốn hại Lục trạng nguyên thân bại danh liệt, trên lưng gánh tội danh giết phụ thân."
"Nữ nhân ác độc!" Viện thủ thái y viện nói hai ba câu đã nói toạc ra hành động của ả. Quần chúng vây xem nghe xong hai mặt nhìn nhau, bừng tỉnh đại ngộ.
Án tử thẩm vấn tới giờ, thị phi đúng sai đã hoàn toàn sáng tỏ. Kế Hầu phu nhân và Lục Duy Diệu lòng muôn dạ thú đều bị vạch trần.
Trình độ ác liệt hung ác làm người ta giận sôi, lần nữa đổi mới nhận thức về tính người và điểm giới hạn của nhân tính ti tiện.
Dựa theo luật, hai người này bị thiên đao vạn quả cũng không đủ bồi lại tính mạng chết oan.
Huống hồ nô tài liên quan tới án rất đông, người hoặc chuyện có liên quan tới kế phu nhân nhiều hoặc ít đều không sạch sẽ. Còn quản gia kia, chỉ một tội danh tham ô cũng đủ để cho ông rớt đầu.
"Mẫu thân, mẫu thân, mau cứu nhi tử. Đại nhân, đại nhân, chúng ta bị oan uổng!" Chết đã đến nơi, bằng chứng như núi, Lục Duy Diệu rốt cuộc cũng sợ hãi, toàn thân run rẩy, chật vật hướng về kế phu nhân kêu khóc.
Trước kia là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, sau khi bị lột vỏ bọc giả tạo, cũng chỉ là khuôn mặt đáng ghét đanh đá vô lại chợ búa.
Trong lòng kế phu nhân nóng như lửa đốt. Vinh hoa phú quý còn chưa hưởng thụ đủ, sao ả có thể cam tâm chịu chết.
Huống hồ, Lục Hầu cũng không có cảm tình gì với Lê Hi. Dù sao từ nhỏ chưa từng nuôi dưới gối, dù có huyết thống có thể có ràng buộc bao lớn? Nhưng bản thân lại không thể vạch trần trước mặt mọi người.
Để cho ả không cam lòng chính là sau khi trải qua chuyện này, ả và nhi tử ác độc sẽ trở thành bàn đạp cho Lê Hi trọng hiếu. Ả và Lục Duy Diệu bị mắng thê thảm bao nhiêu, Lê Hi sẽ thu hoạch nhiều ít đồng tình bấy nhiêu.
Sao có thể chứ?
Năm đó tiện phụ kia đoạt nhân duyên của mình, hôm nay nhi tử nàng lại cướp đoạt tính mạng mẫu tử ả.
Ả không cho phép!
Kế phu nhân ác độc, hận ý đối với Lê Hi càng rõ ràng. Nói với Lê Hi:"Vân Hi, ta biết ngươi hận ta thấu xương, chỉ có điều ngươi không biết, Duy Diệu chính là huynh trưởng ruột thịt của ngươi!
"Không biết xấu hổ!" Mọi người bị lời của ả kinh ngạc đến ngây người nhưng Lê Hi lại hiểu.
Quả nhiên, ả không để ý đến chửi rủa bên ngoài, cười tiếp tục nói:"Ngươi đã không thể có con, chẳng lẽ không định thay Hầu phủ lưu lại huyết mạch? Hành vi của ta, Diệu nhi cũng không biết."
Chết, cũng muốn kéo thanh danh Lê Hi làm đệm lưng!
Kế phu nhân cười như hoa, chỉ là quyến rũ và ngọt ngào lại tràn đầy độc dược khiến mọi người run sợ.
"Tiện phụ!" Cô bà Lục Hầu lên tiếng mắng chửi.
Kế phu nhân đây là đẩy Lê Hi vào thế lưỡng nan. Nếu như tha cho Lục Duy Diệu, đó chính là không phân biệt đúng sai, lòng dạ đàn bà. Nếu không tha đó chính là bất hiếu, chặt đứt truyền thừa tổ tiên.
" Ha ha ha." Nghe cô bà mắng chửi, ả ngược lại cười vui sướng, ả gắt gao nhìn chằm chằm Lê Hi, thong thả ung dung hỏi:"Vân Hi, ý ngươi như thế nào?"
Ác ý giống như độc xà cuốn lấy Lê Hi, trình độ vô sỉ của kế phu nhân đã càng ngày càng cao. Lê Hi nhìn nữ nhân chết đến nơi còn mưu toan kéo mình xuống nước chậm rãi mở miệng nói:"Đương nhiên là không! Bởi vì..."
Hắn dừng một chút, nhìn gương mặt ngạc nhiên của ả nói:"Bởi vì Từ Duy Diệu căn bản không phải là cốt nhục Lục gia!"
"Nói bậy! Diệu nhi là ta hoài mười tháng sinh ra, sinh phụ của nó là ai ta biết rõ!"
"Biết rõ?" Giống như nghe được chuyện cười hoang đường, Lê Hi nhịn không được câu khóe môi, sau đó chỉ vào đồ đồng trên bàn Kinh Triệu Duẫn:"Từ Duy Diệu được chẩn là sinh non, mọi người trong lòng đều rõ. Năm đó gia chủ Từ gia quá mức để ý ngươi và Từ Duy Diệu, khi ngươi sắp sinh đã tìm bà phủ (đỡ đẻ) trong kinh ở Từ phủ đợi lệnh. Tuy trên danh nghĩa là sinh non nhưng toàn bộ bà đỡ ở đó đều nhìn ra là đủ tháng. Đẩy thời gian về trước đó một tháng, phụ thân ta khi đó người mang hoàng mệnh (lệnh vua) rời khỏi kinh thành nhưng ngươi vẫn ở Từ phủ, vậy Từ Duy Diệu sao có thể là cốt nhục Lục gia ta?" (Ví dụ mang thai tháng 1 đủ 10 tháng là 11, thì ít nhất phải ở tháng 12 năm trước ấy ấy mới có, mà lúc đó Lục Hầu đi ra khỏi kinh nên sao ấy ấy được, sau đó ông về ấy ấy nên mới tưởng Từ Duy Diệu là con ổng)
Nhìn sắc mặt ả trắng bệch cùng vẻ mặt kinh ngạc của Lục Duy Diệu vì đột nhiên biết chân tướng, Lê Hi không chút do dự bỏ xuống lời càng ghê hơn:"Mặc khác, theo ta được biết, Lục Duy Diệu cũng chưa chắc là của Từ gia, bởi vì ngươi khi đó vì che giấu chuyện yêu đương vụng trộm với Lục Hầu còn kéo người khác xuống nước, đó chính là thị vệ trưởng của gia chủ Từ gia. Ngươi thừa dịp gia chủ Từ gia say rượu, kê đơn thu người vào tay, lại mượn cớ mang thai bức bách ông ta cùng ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu. Kế phu nhân, coi như người dưới váy ngươi quá nhiều (quá nhiều nam nhân), nhớ không rõ ngày, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng vu oan đến trên người Lục gia. Ngươi phải cảm ơn Lục gia cho mẫu tử ngươi vinh hoa phú quý hơn mười năm, coi như nuôi súc sinh, nhưng ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng!"
Lê Hi dứt lời, ám vệ nhiếp chính vương mang theo một người áo đen lên công đường, chính là người nằm vùng ở Hầu phủ nhiều năm, giúp đỡ kế phu nhân tạo vô số sát nghiệt.
"KHÔNG THỂ NÀO!" Lục Duy Diệu không dám tin hô to. Nhưng khi đối diện với ánh mắt tránh né của mẫu thân, gã rốt cuộc rõ mọi chuyện chính là sự thật.
Cho tới nay gã đều hận Lê Hi, cho rằng hắn là người đoạt đi thân phận địa vị của mình. Nhưng không nghĩ tới mình mới là kẻ ăn cướp, thậm chí phụ thân là ai cũng không biết!
Đả kích khổng lồ khiến gã mất đi năng lực suy nghĩ, dáng vẻ đờ đẫn. Kế phu nhân cùng được mạt lộ, chỉ còn lại chửi rủa hung ác và tiếng thét chói tai.
Vu án triệt để rõ ràng, Kinh Triệu Duẫn dựa theo luật bắt giữ những người liên quan tới án, nên lưu đày thì lưu đày, nên dạo phố thì dạo phố (chắc bỏ trong củi rồi dẫn đi một vòng quanh phố bị người ném đồ vào), sau khi thẩm vấn cần trảm thì trảm.
Lục Duy Diệu bị biếm làm nô tịch, sung làm quân kỹ, cả đời không được đặc xá.
Những người theo Lục Duy Diệu từ lúc khai đường mắng chửi Lê Hi cũng đều cúi đầu, đỏ mặt vì bản thân trước đó bảo sao hay vậy mà xấu hổ không thôi. Tôi tớ liên quan tới án Hầu phủ đều quỳ gối dưới chân Lê Hi cầu xin tha thứ.
Lê Hi đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ cả đám kêu khóc tuyệt vọng, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lùng.
Không phải là thời điểm chưa tới, những người thiếu nợ, hiện tại nên trả hết.
- --------------------------
Đi ra công đường nha phủ, cuối cùng thay Lục Vân Hi hoàn thành nguyện vọng, trong nháy mắt Lê Hi có chút mờ mịt.
Xuyên qua mười thế giới, hắn gặp qua nhiều nhân quả báo ứng, xem qua quá nhiều thói đời nóng lạnh (lòng người dễ thay đổi.)
Hắn, có chút mệt mỏi.
Khí tức quen thuộc xuất hiện ở sau lưng, áo choàng mang theo ấm áp giúp hắn chặn lại khí lạnh đầu xuân.
Lê Hi quay đầu đối diện với gương mặt quen thuộc của nhiếp chính vương.
Nhìn ôn nhu lưu luyến không đổi trong cặp mắt kia, nghi vấn đè nén trong lòng đã lâu không thể kìm nữa, Lê Hi không nhịn được hỏi y:"Vì sao huynh không đăng cơ làm hoàng đế?"
Không trả lời ngay, nhiếp chính vương nhíu mi suy tư một chút mới tổ chức lại lời nói mới trả lời:"Huynh mơ thấy đệ nói với huynh, đệ nói mình với người mệnh định có nhân duyên 10 kiếp với huynh. Huynh với đệ đã có cửu kiếp, chỉ thiếu kiếp này. Nếu huynh đăng cơ làm hoàng đế, dù đệ đối với huynh có ý, cũng sẽ bỏ triều đình. Cho nên, huynh bỏ qua."
".." Câu trả lời của nhiếp chính vương khiến Lê Hi vô cùng kinh ngạc.
Quả thực, nếu đời này nhiếp chính vương là hoàng đế, dù không thể dứt bỏ hắn cũng sẽ bởi vì nguyên thế giới Lục Duy Diệu đã từng là hoàng hậu mà sinh lòng khúc mắc. Dù hoàng đế trong nguyên thế giới cũng không phải là y, mình cũng rất khó buông tha.
Tâm tư ái nhân luôn tinh tế như vậy, ý thức được điểm này cũng không ngạc nhiên. Để cho Lê Hi kinh ngạc nhất vẫn là y đột nhiên có trí nhớ trước kia.
Mấy thế giới trước, tuy y vẫn luôn đuổi theo hắn nhưng hoàn toàn quên đi quá khứ.
Còn nhân duyên 10 kiếp, câu nói vô cùng trung nhị (ngốc) này sao lại vô cùng quen tai. Nhưng mình đã nói với y sao? Lúc nào?
Trong đầu hắn tràn đầy nghi hoặc nhưng dáng vẻ nghiêm túc của nhiếp chính vương làm cho hắn không thể tiếp tục hỏi. Chỉ có thể ở trong lòng cân nhắc, có phải là ở thế giới thực bản thân đã từng trêu qua y sau đó đã quên?
U, sẽ không cẩu huyết vậy đi?
Có chút chột dạ lén nhìn gương mặt nghiêm túc của nhiếp chính vương, Lê Hi không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ có loại cảm giác bản thân là tra nam trêu người ta xong rồi bỏ chạy.
Còn nhiếp chính vương, tuy trên mặt vẫn vô cùng lạnh lùng nghiêm cẩn. Nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia giảo hoạt không rõ.
10 kiếp nhân duyên đúng là Lê Hi nói, nhưng cũng không phải theo như lời y nói là chỉ nói cho một mình y mà là nói ở trước mặt nhiều người.
Chỉ có điều trong mộng của y là ở bên cạnh y, cũng tương đương đối với y nói. Loại chi tiết nhỏ như này căn bản không ảnh hưởng toàn cục.
Dưới ống tay áo hơi dài có bàn tay ôn nhu che lên tay mình, nhiếp chính vương hơi nghiêng đầu đối diện với ánh mắt mang ý cười của Lê Hi.
Mắt phượng sáng rỡ điệt lệ, đôi mắt màu đen giống như chứa những ánh sao vỡ vụn dưới ánh mặt trời vô cùng quyến rũ, ánh nhìn chuyên chú vô cùng thâm tình, chỉ khiến cho y hận không thể trở thành thế giới của hắn, để cho hắn chỉ nhìn một mình mình, chỉ muốn mình.
Ánh mắt nhiếp chính vương càng thêm âm u, ẩn sâu là dục vọng chiếm hữu cũng dần hiện ra.
Lê Hi tự nhiên nhận thấy được vẻ mặt biến hóa của y, cố ý co lại đầu ngón tay ám chỉ trong lòng bàn tay y.
Đụng chạm nhỏ bé như có như không, giống như móng mèo mềm mại đụng chạm trên đầu ngón tay khiến y ngứa ngáy.
Đám đông đang tại đại sảnh, thực sự rất không biết xấu hổ.
Chống lại ánh mắt trêu đùa của Lê Hi, lỗ tai nhiếp chính vương không tự chủ được dính vào sắc đỏ.
Kiếp này an ổn, năm tháng tĩnh lặng.
[Kết thúc]
- ------------------------------------------
Còn một chương nữa là toàn văn hoàn.
Hiếm khi được một truyện lại có tiểu công tiểu thụ lúc nào cũng tìm được nhau, không có hiểu lầm. Trước kia tui toàn đọc trúng mấy truyện thụ không nhận ra công là ai, dù công ở bên cạnh, còn tưởng lầm người khác nữa chứ.
Mà thôi, quan trọng là tui không tìm được phiên ngoại ba πーπ. Nên tui đăng luôn phiên ngoại hai sau chương này luôn. Mọi người có biết chương ba ở đâu nhớ nói cho tui. Tui cũng muốn coi hết phiên ngoại.
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
20 chương
65 chương
68 chương