Lười Thê Của Tổng Tài
Chương 3
“Ủa?” Y Thượng Tĩnh tiến vào nhà hàng, kéo theo Phương Nhứ, len lén chỉ vào một đám người “Không phải là bạn trai của Bạch lão nhị và Hoàng lão yêu mời cơm sao? Còn những người kia là ai?”
“Đúng là bọn họ mời a!” Phương Nhứ liếc mắt, giả ngu “Nhưng ta không nói là chỉ mời hai chúng ta a!”
“Phương tỷ, nhưng ta ở đây là nghĩ cho ngươi a! Tỷ xem! Hai người kia, một người chính là oan gia của ngươi!” Y Thượng Tĩnh gõ đầu Phương Như “Ta chỉ sợ là chút các người lại khai chiến rồi tức giận, làm mất vui không ăn nổi!” Oan gia, ở đây chính là ám chỉ Dịch Thiếu Ương, cũng là bạn cùng phòng của bạn trai Bạch lão nhị.
“Cho nên ta mới dắt ngươi theo tiêu hỏa!” Phương Nhứ nói xong liền đi đến ngồi cạnh Bạch lão nhị, Y Thượng Tĩnh quét mắt nhìn cái bàn tròn: Bên trái Bạch lão nhị là bạn trai cô, kế tiếp là bạn trai Hoàng lão yêu, Hoàng lão yêu, Dịch Thiếu Ương, và một nam sinh lạ mặt mà Y Thượng Tĩnh không biết, có lẽ là bạn cùng phòng của Dịch Thiếu Ương.
Y Thượng Tĩnh sắc mặt không thay đổi ngồi vào chỗ giữa Dịch Thiếu Ương và nam sinh lạ mặt kia – chỗ duy nhất còn trống.
“Thượng Tĩnh, ngươi ngồi lộn rồi, qua đây này!” Bạch lão nhị vốn đang nói chuyện phiếm, chợt phát hiện ra Y Thượng Tĩnh đang ngồi cạnh Dịch Thiếu Ương, liền lớn tiếng gọi, đồng thời đẩy đẩy Phương Nhứ “Lão đại, ngươi đổi chỗ cho Thượng Tĩnh đi, ta có chuyện muốn nói lão tam.”
“Có cái gì mà phải nói riêng?” Phương lão đại cầm tay Bạch lão nhị, tức giận nói, “Có lời gì, buổi tối về tán gẫu với lão tam sau, hôm nay nó ngủ cũng đủ rồi, có nói cả đêm cũng không sao!”
Bạch lão nhị nghe xong không nói gì thêm nữa, liếc mắt sang trao đổi với Hoàng lão yêu trong giây lát, Y Thượng Tĩnh liền hiểu ngay hai nha đầu kia có ý đồ gì rồi. Nếu cô đoán không sai, thì nguyên bản kế hoạnh hôm nay không có mình và nam sinh lạ mặt kia – bởi hai ngày trước hai tiểu yêu từng bàn bạc với cô để làm mai cho đôi oan gia, nhưng cô một mực cự tuyệt, trong mắt cô những chuyện này thực nhàm chán, chẳng thà nằm ngủ còn hơn, đồng thời cũng năn nỉ mấy con nha đầu đó mai mốt làm ơn đừng kéo mình vào. Tuy nhiên, hiện tại xem ra Phương lão đại đã biết tỏng âm mưu của họ, nên mới lôi Thượng Tĩnh từ trên giường ra đây.
Không khí liền chùng xuống, còn Y Thượng Tĩnh trong lòng khẽ cười, tay cầm đôi đuã, mắt nhìn chằm chằm vào nồi lẩu hôi hổi, cười nói: “Wow, gọi nhiều đồ ăn ngon thế này, sao còn không mau ăn đi a, ta thực không chịu nổi rồi!”
“Nga! Đúng vậy, đúng vậy, mọi người ăn đi!” Bạn trai Bạch lão nhị cũng cầm đũa, mời mọc “Hôm nay thực sự là khó tin, tiên ngủ Y Thượng Tĩnh và người bận rộn Bùi Nhĩ Phàm cũng đến, hôm nay coi như là buổi giao lưu văn hóa giữa hai phòng chúng ta, cho nên mọi người ăn nhiều vào!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Lão nhị cùng lão yêu cật lực phụ họa “Không nên khách khí, mọi người mau ăn đi!”
Y Thượng Tĩnh nghe bọn họ nói vậy mới biết nam sinh lạ mặt kia là người đại danh đỉnh đỉnh Bùi Nhĩ Phàm, trước đi ăn chung cũng có thấy nhắc tới; nghe nói là một người cuồng công việc, không ai sánh bằng; nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Bạn trai của Bạch lão nhị và lão yêu thường xuyên kể đến Bùi đồng học là một thiên tài, vào trung học đã học hết chương trình đại học, mười sáu tuổi học lên cao học, tự học MBA, gần đây thì nghe nói muốn ra nước ngoài học.
Lúc trước Y Thượng Tĩnh nghe nói như vậy, nên tưởng người này không chỉ là một con mọt sách, còn là một con mọt sách không tầm thường! Anh ta cứ coi như xếp vào hàng thiên tài nhi đồng đi, nhưng xã hội hiện đại, chỉ cần không ngu ngốc hay thiểu năng, lại thêm gia cảnh nhà mặt phố bố làm to, tùy tiện tìm một chút cũng có một bó to con mọt sách là thiên tài nhi đồng; nhưng vị thiên tài nhi đồng này so với những người khác thì hơn nhiều nha, mà nếu đã sớm học xong chương trình đại học rồi, vì sao còn muốn tới trường đại học không lý tưởng này? Chẳng lẽ là tới nơi này hưởng thụ hoặc lấy chuyện xem người khác học bài là lạc thú? Nếu đổi lại là Y Thượng Tĩnh, cô tình nguyện mỗi ngày ngủ ngon, cũng không cần đi nghe chương trình học nhàm chán này!
Thế nhưng, hôm nay gặp mọt sách chân nhân, Y Thượng Tĩnh cảm thấy người này không giống con mọt sách. Bộ dạng rất đẹp trai, da trắng, bộ dáng ôn nhu, nhã nhặn, mặt mũi không có dấu hiệu thường có của mọt sách là đeo hai cái đít chai dày cui. Ngoài ra, Y thượng Tĩnh để ý thấy anh ta không biết vô tình hay hữu ý liếc nhìn Dịch Thiếu Ương, ánh mắt có ý trêu ghẹo, thực phải nói con người này không phải là con mọt sách đơn thuần a!
Nhưng trái với dự đoán của cô, suốt bữa cơm, vị Bùi Nhĩ Phàm này cơ hồ chưa từng nói một câu, chỉ miễn cưỡng nghe mọi người nói, đương nhiên, cũng không hề nói với Y Thượng Tĩnh một câu.
“Y Thượng Tĩnh, ăn xong ta và ngươi cùng về phòng ngủ đi!” Phương Nhứ vui vẻ đề nghị Y Thượng Tĩnh.
“Ừ! Được!” Y Thượng Tĩnh vừa ăn vừa trả lời, ngay cả đầu cũng chưa gật. Vừa nghe lão nhị đề nghị là ăn xong đi ca hát, hỏi Y Thượng Tĩnh có đi không, cô đã biết mình không nên làm kì đà cản mũi nữa, lắc lắc đầu, chỉ nói “Buổi tối ta còn làm báo cáo, ngày mai là phải nộp rồi”, Lão nhị cũng không nói thêm cái gì.
“Phương tỷ, Thượng Tĩnh không đi vì có việc! Tỷ không đi, là vì cái chi?” Lão nhị lạnh lùng hỏi, “Đừng nói với ta là tỷ cũng làm báo cáo!”
“Đúng vậy!” Lão yêu chen vào, cười hì hì nói :“Đừng nói là vì Dịch đại thiếu gia đi nên tỷ không dám nha!”
“Ai nói ta không dám đi? Các người tại sao lại cho rằng ta sợ hắn?” Phương Như cao giọng, hai mắt trừng trừng nhìn Dịch Thiếu Ương.
Tất cả người đồng thanh: “Rõ ràng là ngươi sợ ánh mắt người ta”, Phương Nhứ liền cắn răng: “Được, ta sẽ đi, để xem các ngươi giở trò gì!” Hậm hực nói với lão Nhị cùng lão yêu.
Ai, Phương Nhứ luôn dễ dàng bị mắc mưu trò khích tướng, Y Thượng Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ thực Y Thượng Tĩnh có nghe trong lớp Phương Nhứ đồn là Dịch Thiếu Ương có ý với Phương Nhứ. Bởi Dịch Thiếu Ương đối với Phương Nhứ luôn nói cười, đùa giỡn ồn ào, trong khi với những cô nàng khác trong lớp thì không thèm liếc mắt, dù lớp có rất ít nữ, chỉ khoảng mười mấy người. Mà Phương Nhứ thì luôn miệng phủ định điều này, cho rằng Dịch Thiếu Ương đối xử với cô như kẻ thù, suốt ngày gầm gè. Hai người cứ như trời sinh không ngồi được cùng mâm, mỗi ngày không cãi nhau ăn cơm không được.
Ha ha, tuy nhiên, trong mắt lão nhị và lão yêu, ngược lại thấy hai người này đúng là một đôi oan gia, hơn nữa lại rất có “tiềm năng phát triển”! Cho nên mới cùng bạn trai bày ra cái hẹn này.
Mà cái chuyện chỗ ngồi chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua là bất đắc dĩ thôi, chút nữa là “vũ đài” chính! Y Thượng Tĩnh tự nhiên thức thời sẽ không đi làm chướng ngại vật rồi!
“ Đúng rồi! Nhĩ Phàm, tối nay cậu cũng có việc, đúng không?” Bạn trai Bạch lão nhị bắt đầu tự tác an bài: “Vậy cậu cũng đi đi! Hay chút nữa thuận đường đưa Thượng Tĩnh về luôn. Dạo này trời tối sớm, Thượng Tĩnh về một rất nguy hiểm.”
Bùi Nhĩ Phàm không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ thản nhiên nhìn Thượng Tính một cái, rồi lại ăn tiếp.
Y Thượng Tính thì vừa nghe đã xua tay cự tuyệt “Không cần, hôm nay làm gì mà tối lắm, vả lại còn có đèn đường. Hơn nữa bộ dạng thì bình thường, ăn mặc thì “nhiều vải” rất an toàn, không ai làm gì đâu!” Y Thượng Tĩnh là người bình thường nhất trong những siêu mẫu chân dài của phòng, không mấy nổi bật. Mặt mũi cũng có thể cho là thanh tú, nhưng ra đường người như cô muốn vơ cả bó to cũng có.
Mọi người vừa nghe điều cười. Phương Nhứ biết Y Thượng Tĩnh tính tình hướng nội, không thường cùng nam sinh nói chuyện, cũng không thích đi cùng nam sinh một mình, đặc biệt cùng nam sinh không quen thuộc nhưng vẫn không yên lòng nói: “Nếu như muốn về một mình, vậy gọi taxi đi!”
Đi taxi? Nơi này cách trường học cũng không phải rất xa, nhiều lắm đi cái chừng mười phút đồng hồ, không cần lãng phí tiền bạc như vậy! Tuy rằng Y Thượng Tĩnh thực lười, nhưng từ nhỏ có nguyên tắc “tiết kiệm là thượng sách”, quyết không phung phí một phân tiền tiêu uổng phí! Nhưng Y Thượng Tĩnh không nói ra ý nghĩ của mình, gật gật đầu, cười nói: “Đại tỷ, ta đã biết! Ngươi lo mà đêm nay ngươi ứng phó thế nào đi! Đừng sau khi trở về, liền lớn tiếng đối với ta tuyên bố: Rốt cuộc người mê trai như họ Phương ta cũng đã dụ được người vào tròng”
“Nữ nhân chết tiệt! Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm!” Phương Nhứ đỏ mặt, mắng Y Thượng Tĩnh. Y Thượng Tĩnh nhún vai, cũng không phản bác. Mà những người khác đều nở nụ cười.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
49 chương
233 chương
54 chương
23 chương
120 chương