“ A ___” Lam Tề Nhi xoa cái mông nhỏ của mình , đưa ánh mắt nhìn vào kẻ đầu sỏ dám đắc tội với mình , tại sao lại quăng mạnh như thế , nàng không có trêu chọc hay khiêu khích hắn , để cho hắn phải tức giận với nàng như vậy nha , thật là làm nàng tức chết đi được . Ta trừng ta trừng , nếu có thể dùng ánh mắt mà giết hắn thì tốt quá đỡ phải lo nhiều việc , Lam Tề Nhi không thèm mở miệng nói chuyện , chỉ nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Mạch , dù cho có mở miệng nói cũng là công việc hao tâm tốn sức , nàng phải tiết kiệm nước miếng một chút , nếu không sẽ mất công uống thật nhiều nước nha . Cũng không biết vừa rồi dùng sức quăng xuống có làm cho nàng bị thương hay không nữa , Hiên Viên Mạch thấy Lam Tề Nhi còn có sức để trừng hắn như vậy , chắc là không có bị thương rồi , yên tâm được một chút . Dọc đường đi vừa rống mà còn vừa đá vừa cắn hắn , thân thể mềm mại của nàng cọ xát trên người hắn , chết tiệt thiệt hắn lại có phản ứng đối với nàng , đây mới chính là nguyên nhân hắn nhẫn tâm đem nàng quăng ở trên giường . “ Ngươi không thể nhẹ tay một chút được sao , có biết là đau lắm không ?” Trừng mắt nhìn , Lam Tề Nhi chảy nước mắt nhìn vào hắn , đau quá , thật sự rất đau ,cũng không phải là nàng giả vờ , cái giường này vừa cứng vừa lạnh đâu phải là giường nệm êm ở hiện tại , làm cho nàng cảm thấy thật không dễ chịu . “ Ngươi không làm loạn làm sao ta lại quăng ngươi ?” Hiên Viên Mạch nói xong liền quay đầu qua chỗ khác né tránh cái nhìn chăm chú của Lam Tề Nhi , khi bắt gặp trong ánh mắt nàng có nước mắt , hắn muốn ôm nàng thật chặt , an ủi nàng , nhưng hắn không làm được . Tại sao lại làm không được , hắn thật sự không muốn suy nghĩ nhiều , đối với nàng , hắn càng ngày càng không hiểu trong lòng đang suy nghĩ như thế nào , chẳng lẽ hắn thích nàng ? “ Ngươi không ôm ta làm sao ta lại muốn làm loạn lên chứ ? Do ngươi sai , ta muốn ngủ thì có làm phiền gì đến ngươi đâu ?” Từ khi hai người gặp mặt nhau tới nay , đây câu nói dài nhất khi hắn nói với nàng , không phải là nói hai ba câu , Lam Tề Nhi cảm thấy rất ngạc nhiên . “Ngươi thật giống heo chứ nào phải nữ nhân .” Hiên Viên Mạch im lặng , cặp mặt híp lại , suốt ngày chỉ thấy nàng ngủ đâu thấy nàng làm việc gì khác . “ Ngươi dám mắng ta .” Cúi đầu , bả vai khẽ run rẩy , Lam Tề Nhi giả bộ khóc , heo thì sao , có thể ăn có thể ngủ thì có gì không tốt , đôi khi nàng cảm thấy như vậy còn sướng hơn làm người . Khóc sao ? Nhìn bộ dạng đang khóc của nàng , Hiên Viên Mạch cảm thấy lúng túng , muốn nói gì đó , lại không biết nên nói như thế nào , cuối cùng đành im lặng đợi nàng khóc xong . Liếc một cái nhìn xem thường vào hắn , Lam Tề Nhi trong lòng cảm thấy thật hối hận nha , nàng tại sao phải khóc , nhìn hắn từ đầu tới đuôi đâu phải là người thích an ủi người khác , nàng khóc hăng say như vậy , mà hắn chỉ ngồi đó nhìn , thật là không muốn cho nàng sống mà . “ Ta là heo thì sao cũng coi như là nữ nhân của ngươi , ta là heo thì ngươi cũng vậy .” Lam Tề Nhi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Mạch , nàng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của hắn , nói nàng cũng không phải là đang nói hắn sao , hừ , xem ngươi trả lời thế nào ? Trên đầu giồng như có một đàn quạ bay ngang qua , Hiên Viên Mạch đầu đầy hắc tuyến . “ Náo đủ rồi thì nghe ta nói .” Cùng nói chuyện với nàng , hắn phải rất là bình tĩnh , nếu không sợ mình không cầm lòng sẽ đánh nàng mất , thôi tùy nàng vậy . “ Không nghe .” Tại sao hắn nói nàng phải nghe , hắn cho mình là ai vậy . ( chồng tỷ chứ ai ) “Phải nghe .” Không ai có quyền cự tuyệt hắn cả cho dù là nàng . “ Không .” “ Bổn vương nói phải nghe .” “ Bổn vương phi không muốn nghe .” Ngươi là bổn vương thì ta là bổn vương phi đây ? “Ngươi không còn sự lựa chọn nào khác .” “ Ai nói .” “ Ta nói .” “ Ngươi nói là ta phải nghe sao ?” Lắc đầu , Lam Tề Nhi cũng không chịu nhường nhịn . “ Ngươi muốn như thế nào mới nghe ta nói .” Đại nhân không chấp tiểu nhân , hắn cũng không muốn so đo này nọ với tiểu nữ nhân này . “Muốn ta nghe ngươi nói quan trọng vậy sao ? Ta có điều kiện nha .” Đang cãi nhau hăng say , bây giờ lại chịu nhường nàng rồi sao ? “ Ngươi muốn gì ?” Nàng có thể lựa chọn được sao , không phải hắn muốn gạt nàng chứ , hoặc nên nói là . . .Hắn để ý đến nàng . . .Đối xử nàng không giống với người khác , chẳng lẽ nàng hiểu sai ? “ Ngươi muốn làm gì ?” Hiên Viên Mạch đối với bộ dạng không kịp thíc ứng của nàng , hắn vẫn thích vẻ mặt ngu ngơ mơ mơ màng màng khi ngủ của nàng hơn . “ Muốn như thế nào cũng được phải không ?” Lam Tề Nhi cười cười , bắt đầu tính toán . “Ngươi muốn gì cũng được .” Nàng giỏi cầm như vậy , sư phụ muốn vào Thủy Nguyệt động thì phải đi qua được cửa Linh thú , nếu không sẽ không vào được , hắn đã từng thử qua nhiều cách như không thành công , chỉ cần nàng có thể làm được , nàng muốn gì hắn cũng có thể cho . “ Thật .” “ Bổn vương không bao giờ nói mà không giữ lời .” “ Được .” Lời của hắn nói chắc có thể tin được , bây giờ nàng nên nói như thế nào đây ? “ Nói đi .” “ Ta muốn . . . . .” Hắn muốn nàng làm chuyện gì đây , chuyện đó hẳn rất là quan trọng , nếu không hắn sẽ không để nàng tùy ý như vậy , nàng phải làm như thế nào đây ? Mình không thuộc về thế giới này, đối với nàng chuyện gì đều dùng lời nói giả dối , giống như trong mơ , trêu chọc vào Vương gia lạnh lùng này cũng không phải là chuyện tốt . “ Thật là không biết nên muốn gì đây ?” Nàng nghĩ thầm , lời nói ấp úng có chút do dự . “ Ta muốn ngươi . . .” Cố ý nói một nửa , Lam Tề Nhi nhìn chằm chằm phản ứng của hắn , thật giống như suy nghĩ của nàng , thật muốn cười quá .( anh dã bị chị lừa tình Nữ nhân này , không làm cho hắn tức giận nàng không chịu được sao , muốn ngủ so với hắn còn quan trọng hơn ? “ Được rồi , chuyện gì nói đi , ta có thể làm gì để giúp ngươi .” Lam Tề Nhi ngáp môt cái , nàng không muốn phí thời gian , tuy bỏ qua ngươi mặt đẹp này có chút lãng phí . Người trước mắt thật dễ nhìn nhưng đã bị người khác nhúng chàm , nàng không thể nào thích hắn được . Hiên Viên Mạch thu hồi lại suy nghĩ của mình , con mèo nhỏ nhà hắn ngoại trừ tham ngủ , mà còn thích trêu chọc người khác , như đối tượng lại là hắn , sau này sẽ tính sổ với nàng , “ Ngày mai theo ta ra phủ , ta sẽ nói sau với ngươi .” “ Nha .” Không biết hắn có để ý hay là cố tình không biết , bây giờ hắn nói chuyện với nàng , hắn đã không xưng hô Bổn vương với nàng , Lam Tề Nhi vui vẻ khi nghĩ tới đó , lúc trước nói chuyện nàng phải xưng bổn vương phi làm cho nàng cảm thấy không quen một chút nào cả . “ Ngươi nghỉ ngơi đi .” Nếu buồn ngủ sao không ngủ trên giường cho thoải mái , nhất định phải chạy đến vườn hoa mà ngủ , khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ của nàng , hắn một chút cũng không muốn người khác nhìn thấy , Hiên Viên Mạch khi biết suy nghĩ này của mình liền tức giận vung tay ra mà bước đi ra ngoài . Đối với nàng , hắn đã thay đổi rất nhiều không biết phải làm như thế nào ? “ Vương gia , ngài muốn đi sao ?” Thanh Liên bưng trà bánh vào , nàng không biết là mình nên đi nhanh hay là từ từ đi vào nữa . “ Ngươi hãy chiếu cố tốt cho Vương phi đi .” Liếc nhìn điểm tâm trong tay nàng , tiểu sâu lười vừa rồi chưa ăn gì sao ? “ Dạ .” Có những lời nói này của Vương gia là đủ rồi , Thanh Liên cười hì hì nhìn Hiên Viên Mạch rời đi , khẽ đẩy cửa phòng ra , nghĩ thầm Vương gia vừa mới đi ra chắc Vương phi vẫn còn tỉnh , liền đem vài thứ cho Lam Tề Nhi ăn trước . Hiên Viên Diệp cho Phúc bá để bình trà nóng xuống bàn xong liền rời đi , hai người im lặng ngồi trong thư phòng . Cà hai có chung một suy nghĩ , đều cùng nghĩ về một người nào đó . “ Đại ca , hôm khác chúng ta tới vậy ?” Mạch cùng tiểu thê tử của hắn ở trong vườn hoa bị bọn họ thấy được chuyện gì vậy , tên kia sẽ không nguyện ý tiếp đón bọn họ . “ Vì sao ?” Ngón tay gõ nhẹ mấy nhịp trên mặt bàn , Hiên Viên Diệp không cho là thế . “ Mạch , ngươi tới rồi .” Hiên Viên Cảnh thấy cửa thư phòng bị mở ra , vẻ mặt nhu hòa mở miệng nói . “ Ừ .” Nhíu mày , có chuyện gì mà làm cho bọn họ kiên nhẫn chờ lâu như vậy , liền ngồi xuống , Hiên Viên Mạch trả lời từ từ . “ Ha ha , là đại ca nói có chuyện tìm người , ta đi trước .” Hiên Viên Cảnh đem mọi chuyện quét sạch , lập tức chuẩn bị chuồn đi , hắn thích cuộc sống tự do nhàn nhã , chờ xử lí xong chuyện sứ giả ngoại quốc này xong , hắn sẽ rời kinh thành đi ra ngoài dạo chơi . “ Nói .” Hiên Viên Mạch tuy nói như thế , dù cho hắn đối huynh trưởng không mời mà đến này như trong lòng hắn vẫn rất kính trọng , thuở nhỏ thói quen lời nói đều như thế , hắn cũng không muốn thay đổi một chút nào cả . “ Biết Vân Tang quốc xảy ra chuyện gì không ?” Hiên Viên Diệp giương mắt nhìn vào vị đệ đệ ưu tú của mình hỏi . “ Biết .” Chuyện lớn như vậy hắn làm sao không biết được , chính là bởi vì . . .còn chút chuyện , hắn mới vội vàng muốn vào Nguyệt động xem một chút , sư phụ hắn từng nói qua nơi đó có ghi lại mọi truyện xưa của Vân Tang quốc . “ Có tính toán gì không ?” Mạch luôn nắm chắt mọi việc trong tay , suy nghĩ mọi chuyện đều rất chu toàn , làm cho hắn rất là yên tâm . “ Đại ca , chuyện này ngày mai chúng ta lại bàn tiếp .” Biết người biết ta mới có thề đánh đâu thắng đó , hắn trước hết phải tìm hiểu rõ quốc gia đó rồi mới tính đến những chuyện khác . Thu hồi ánh mắt , Hiên Viên Diệp biết Mạch trong lòng đã có tính toán , vậy hắn cũng không cần phải nhiều , ngày mai sẽ có đáp án . “ Dùng bữa tối xong rồi hãy trở về phủ .” Không phải câu hỏi mà chính là quyết định không cho từ chối , Hiên Viên Mạch không đợi câu trả lời , liền đứng dậy đi ra khỏi thư phòng . Hiên Viên Diệp lắc đầu cười khẽ , đệ đệ này rõ ràng rất là quan tâm tới mọi người nhưng luôn để trong lòng , không nói ra cho người khác biết , thật không biết chuyện này làm cho huynh trưởng là hắn cảm thấy cao hứng hay đau lòng cho hắn đây .