Editor: Puck “Tránh ra!” Lạc Phi gầm lên, một roi ngựa vang lên tiếng vang dội sắc bén trong không trung, “Không nhường đường nữa, bản Tướng quân trực tiếp quất roi lên người ngươi.” Tần Hoài Xuân lui về sau hai bước, liếc nhìn mình trong phạm vi an toàn, cực kỳ dễ chịu nói: “Không biết Tướng quân đi đâu, có lẽ chúng ta có thể kết bạn đồng hành.” Ha ha, người này đúng là một diệu nhân! Sở Hoan phun xác hạt dưa ra nhìn Lạc Phi giận đến mặt xanh mét cười vui vẻ, tròng mắt hắn đảo vòng vòng, nhìn vẻ mặt người xung quanh cũng tràn đầy ý bát quái nồng đậm mắt đảo quanh hai người Lạc Phi và Tần Hoài Xuân, hắn lập tức ý thức được đây là một cơ hội tốt để chạy trốn, tuyệt đối không thể bỏ qua. Tay Lạc Phi đang cầm roi vang lên ken két, hắn đang định thúc ngựa tiến lên hung hăng quất cho hắn một roi, lại nghe thị vệ sau lưng vội bước lên trước nói: “Tướng quân không xong, trên xe chạy trốn.” “Còn không đuổi theo.” Lạc Phi ở trên lưng ngựa nhìn buồng xe trống không, lại dõi mắt vừa nhìn, lập tức phát hiện Sở Hoan đang chạy nhanh nhẹn như thỏ trong đám người, lúc này giục ngựa đuổi theo. Danh xưng tiểu Bá vương Kinh thành của Sở Hoan cũng không phải hư danh nói chơi, hắn thấy Lạc Phi đuổi theo, khóe môi dâng lên ý cười vô lại, sau một khắc, toàn bộ chỗ hắn chạy qua thành “Khu vực gặp nạn lớn”, toàn bộ trên đường là cảnh tượng náo loạn gà bay chó sủa người ngã ngựa đổ, tiếng tức giận mắng chửi kêu quát bên tai không dứt, giao thông rơi vào tê liệt toàn diện, thị vệ truy đuổi bị đám người hỗn loạn vây khốn, thiên lý lương câu * của Lạc Phi càng không có đất dụng võ không thể đi lên trước. die nda nle equ ydo nn (*) thiên lý lương câu: thiên lý = ngàn dặm, lương câu = ngựa tốt Muốn đuổi kịp gia, còn không nhìn xem gia lăn lộn ở đâu đấy! Sở Hoan quay đầu nhìn Lạc Phi, cực kỳ hài lòng cười một tiếng khiêu khích, nụ cười này của hắn vừa cười được một nửa, lại thấy Lạc Phi phi thân khỏi lưng ngựa, mũi chân nhẹ nhàng đạp lên đầu người hỗn loạn nhanh chóng mà đến. “Ôi má ơi!” Sở Hoan đột nhiên nhảy lên nhanh chân mà bỏ chạy. Bốn phía thủ vệ sâm nghiêm đảm bảo không ai quấy rầy sương phòng, trong thùng tắm lượn lờ khói trắng tản ra mùi thuốc nồng đậm, Quân Hạo Thiên ngồi trong đó trên đầu cắm đầy ngân châm, mặt tái nhợt của hắn bị khí nóng hun lên đỏ ửng nhàn nhạt, trên trán lại đổ mồ hôi hột không ngừng chảy xuống vì thân thể phải thừa nhân khổ sở cực lớn, từng giọt từng giọt một rơi xuống mặt nước tạo ra gợn sóng nhỏ nhàn nhạt. “Nuốt huyết châu này vào.” Huyết châu đỏ tươi trên đầu ngón tay Ôn Noãn đưa tới bên môi hắn, Quân Hạo Thiên không chút chậm trễ nuốt huyết châu vào. d1en d4nl 3q21y d0n “Cố nhịn.” Nàng vòng ra phía sau hắn, giọng nói vừa dứt, ngân châm dài ba tấc trên đầu ngón tay đã đâm vào huyệt chí dương trên lưng hắn. Ngân châm đâm vào không bao lâu, hai cánh tay giữ chặt thùng nước tắm của Quân Hạo Thiên đã nổi lên gân xanh kêu rên ra tiếng, hàm răng bởi vì cắn quá chặt mà rỉ ra vết máu chảy quanh từ khóe môi xuống, xinh đẹp mà chói mắt. Ôn Noãn tập trung tinh thần toàn thân, hết cây ngân châm này đến cây ngân châm khác ở đầu ngón tay đâm vào các huyệt chính của hắn, thúc giục huyết châu trong cơ thể hắn di chuyển tẩy tủy cho hắn. Quân Hạo Thiên chỉ cảm thấy theo thời gian trôi đi, mỗi một tấc da thịt mỗi một đoạn gân cốt giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm nuốt, khổ sở cực hạn đầy trời cuốn tới lôi kéo thần trí hắn sụp đổ, giống như ngay cả linh hồn cũng bị giục tan thành mây khói. Một cây ngân châm cuối cùng rời tay, Ôn Noãn thở phào một hơi trong lòng, nàng giơ tay lên bám lấy bên cạnh thùng tắm chống đỡ thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ không để cho mình ngã xuống, trong thời gian gần ba canh giờ tập trung tinh thần châm kim có độ khó cao, cực kỳ hao tổn tâm thần, nếu không phải có ý chí chống đỡ, thân thể đã cực kỳ mỏng manh chỉ sợ sẽ không chịu nổi gánh nặng công việc. Nàng giơ tay áo lau mồ hôi đổ ra trên trán, sau khi đợi thân thể khôi phục chút hơi sức, rồi mới nói với Quân Hạo Thiên đang vì cố nén đau đớn mà hơi thở nặng nề huyệt thái dương phồng lên: “Nếu thật sự không chịu nổi, thì kêu ra đi.” “Trẫm...” Hắn hít sâu một hơi, cắn chặt hàm răng nói, “Chịu được.” “Sau nửa canh giờ, ta tới rút châm cho ngươi.” Nàng quay đầu, không đành lòng nhìn dáng vẻ chịu đựng khổ sở cực kỳ của hắn nữa, nam nhân này, hắn có tôn nghiêm của hắn, tuy thừa nhận khổ sở y hệt địa ngục, nhưng hắn vẫn không hề kêu lên tỏ vẻ bản thân mềm yếu. Cửa mở ra, ánh nắng chiều đỏ rực gọt giũa nửa bên trời chiều, ánh nắng chiều còn sót lại vung vãi chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng chút màu sắc, trong đình viện, cây phù dung đang đua nhau khoe sắc, khẽ đung đưa trong gió nhẹ, mơn trớn áo bào trắng như tuyết của hắn, đưa tới <img src="http://sstruyen.com/images/data/11120/q2---chuong-30-chuong-27-1512531410.5306.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=4141295251 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>