Editor: Puck Ban đêm, gió thu mang tới sảng khoái, khô hanh dần lui, Ôn Noãn đóng kỹ cửa sổ, cởi quần áo tắm rửa, mặt nước trong veo phản chiếu bóng dáng của nàng, ánh nến chập chờn, trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi của nàng lại có vài chỗ đỏ tươi như máu, giống như đóa mai đỏ nở rộ trong tuyết, đẹp đến chói mắt, đẹp đến lòng đau. Ôn Noãn nhắm mắt, vùi trọn thân thể vào trong nước, mặc cho cảm giác hít thở không thông này bao phủ lấy mình, khống nhan đan vốn lấy độc chế thành, thời gian duy trì tác dụng vốn không có hại cho thân thể, nhưng lần này nàng dùng lại duy trì hơn một tháng, khi cổ độc phát tác khôi phục dung mạo lại dùng thuốc cưỡng chế tác dụng của khống nhan đan, ngày trước lo lắng Thần Vũ gặp nguy hiểm lại một lần nữa dùng đan dược hoán nhan (đổi lại dung nhan), ba lượt giày vò như thế, độc tố tích lũy trong cơ thể cuối cùng bắt đầu cắn trả, nàng vốn tính toán mình có thể có thời gian hơn một tháng cùng với hắn, bây giờ xem ra, cuối cùng là do mình quá mức lạc quan. Kìm nén quá dài trong lồng ngực giống như sắp nổ tung, Ôn Noãn vọt ra khỏi mặt nước, lấy tay lau mặt, tròng mắt trùng hợp nhìn thấy trên xương quai xanh như ngọc dần hiện lên vệt đỏ thẫm, đầu ngón tay khẽ vuốt, như hơi đau, hợp với lòng nàng. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng huyên náo cực nhỏ, Ôn Noãn thu hồi tinh thần mở cửa sổ ra, một con rắn nhỏ màu xanh biếc gần như hòa làm một thể với cành lá thè lưỡi rắn dò đầu vào. Theo cổ tay nàng đưa tới, con rắn nhỏ này trực tiếp quấn lên, đầu lắc lư hai cái, cổ phồng lên, từ trong miệng lại phun ra một mảnh giấy nhỏ, nàng mở mảnh giấy nhỏ này ra khẽ thoáng nhìn, khóe môi dâng lên nụ cười lạnh lẽo, đầu tháng sau là đại điển Lục chưởng môn truyền ngôi? Rất tốt, nàng sẽ đưa cho nàng ta một phần quà tặng không thể tưởng tượng! Nàng đưa tay vỗ vỗ đầu con rắn nhỏ, chìa cổ tay ra ngoài cửa sổ ý bảo nó rời đi, ai ngờ tiểu tử kia thế mà lại thân thể cực kỳ trơn trượt rúc vào trong ống tay áo nàng co thành cục đổ thừa không chịu đi, Ôn Noãn nhìn ống tay áo lay động rũ xuống, bên môi cuối cùng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, có lẽ lâu không gặp gỡ, vật nhỏ này nhớ nàng rồi. Thôi, hôm nay tạm thời dung túng nó một lần. Nàng giơ tay lên đang định đóng cửa sổ, trên bệ cửa sổ lại có một viên cầu đầu to bằng nắm tay lông trắng như tuyết, cổ họng khẽ vang “Cục cục cục cục”, tròng mắt tròn vo kích cỡ tương đương hạt đậu đen liều mạng nhìn chằm chằm vào tay áo Ôn Noãn, mỏ nhọn hoắt rỉa vào lông chim hai cái, cũng rỉa ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho nàng. Ôn Noãn nhận lấy mở ra nhìn, thấy huyết châu cuối cùng có tung tích, ở trong thành Duyệt Châu? dfienddn lieqiudoon Nàng thấy chim Cô Lỗ thì đoán được mấy người Huyền Nguyệt tra ra được vị trí của huyết châu, lại không nghĩ rằng, huyết châu cách nàng gần như thế, nàng nhìn ra bầu trời đêm đột nhiên cảm thấy hơi châm chọc. Chim Cô Lỗ khàn giọng kêu la: “Nguyệt Nguyệt, châu châu, Nguyệt Nguyệt, châu châu.” Ngay sau đó “Phụp” một tiếng bay thấp tới đầu vai nàng, giống như biết tâm tình của nàng không tốt, duỗi dài đầu đầy lông mềm mại cọ cọ lên má nàng, lại cọ cọ. Ôn Noãn giơ tay chọc chọc đầu nó, biết nó cũng định đổ thừa không đi, một chim một xà này trời sinh oan gia, hiện giờ nàng đã cho phép tiểu Lục lưu lại, nếu không cho phép nó lưu lại, chắc chắn sẽ bị nó cho rằng nặng bên này nhẹ bên kia, vì lý do công bằng, cũng chỉ có thể mang theo nó cùng nhau đi tới bên giường. Nửa đêm canh ba, Ôn Noãn phi thân rời phủ, mũi chân nàng vừa chạm tới bên ngoài tường viện, lại thấy ở trên đầu tường phía trước có một bóng dáng nhảy xuống, vốn rơi xuống đoan đoan chính chính, có lẽ xui xẻo, lúc rơi xuống lòng bàn chân lại đạp trúng một cục đá “Bịch” mọt tiếng ngã chỏng vó lên trời. Ôn Noãn nhìn chăm chú vào, hắn là Sở Hoan! “Thật xui xẻo!” Sở Hoan trên đất nhe răng trợn mắt giãy giụa đứng dậy, trở tay xoa xoa cái mông bị ngã vô cùng đau, nhấc chân đá bay cục đá trên mặt đất, đá một cái lại vừa đúng đá cục đá vào trong cửa sổ nhà người ta trên phố đối diện, gần như ngay lập tức bên trong phòng sáng lên ánh nến, truyền đến tiếng mắng chửi, Sở Hoan vốn thừa dịp ban đêm chạy trốn, vừa thấy mình chọc phải tai họa, sợ bị người phát hiện kinh động đến thủ vệ, vội vàng cất nhanh bước chân chạy đi. Giờ hơn nửa đêm hắn không yên ổn ngây ngô trong phủ mà định đi đâu? Ôn Noãn nhíu nhíu mày nhanh chóng đuổi theo. Trên đường phố yên tĩnh, Sở Hoan chạy như điên ở phía trước, Ôn Noãn đuổi theo sau như hình với bóng. Qua chừng <img src="http://sstruyen.com/images/data/11120/q2---chuong-29-chuong-26-1512320483.5496.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=1034842190 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>