Lười Phi Có Độc
Chương 156
Editor: Puck
“Vương, Vương gia?” Thân thể Ngọc Dao run lên, quay đầu nhìn Quân Dập Hàn chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, trên mặt tràn đầy vẻ bối rối còn không kịp thu lại.
“Trả lời câu hỏi mới vừa rồi của bổn Vương.” Tầm mắt Quân Dập Hàn lướt qua Ôn Noãn với vẻ mặt lạnh lùng cách đó không xa, giọng nói nhẹ nhàng như nước nhưng lại khiến cho người ta không thể nào chống lại ra lệnh.
“Sợ rằng Vương gia nghe lầm, máu của Vương gia tất nhiên do Ngọc Dao đổi, sao lại do Vương phi đổi.” Chốc lát sau khi hốt hoảng, Ngọc Dao đã nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, tay trong ống tay áo nắm chặt, khóe môi mỉm cười kính cẩn nghe theo nhắm mắt đáp lại.
“Ngươi cho rằng bổn Vương là người ngu?” Giọng nói của nàng vừa dứt, liền thấy hô hấp ở cổ cứng lại, cặp mắt hoảng sợ trợn to nhìn nam nhân rõ ràng đang ở ngoài hơn trượng lại nhanh như tia chớp xuất hiện ngay trước người, năm ngón tay như kìm kẹp cổ nàng, ý sợ hãi trong lòng tăng nhanh.
“Bổn Vương sẽ cho ngươi một cơ hội nói thật, rốt cuộc là ai đổi máu cho bổn Vương?” Giọng nói của hắn vẫn chậm mà bình thản như cũ, nhưng năm ngón tay lại dần thắt chặt, “Nếu còn dám có nửa điểm giả dối, bổn Vương tuyệt đối không xuống tay lưu tình.”
“Là, là Vương, Vương phi.” Sắc mặt Ngọc Dao chuyển thành tím, khó khăn nói.
“Ngươi còn có chuyện gì gạt bổn Vương?”
“Còn không có, không có...”
Đầu ngón tay Quân Dập Hàn buông ra, trong nháy mắt Ngọc Dao xụi lơ té xuống đất, nhưng tầm mắt của hắn lại không hề dừng lại trên người nàng, bước chân khẽ nâng đi về phía Ôn Noãn đang lạnh lùng nhìn hắn.
“Chẳng lẽ Vương gia định cảm tạ ân cứu mạng của ta đối với ngài?” Nụ cười của nàng không đạt tới đáy mắt, bờ môi hàm chứa vài phần đùa cợt nói, “Nếu là như vậy, thì không cần, ta cứu ngài, không vì trông cậy vào phần ân tình này của ngài.”
“Ai nói bổn Vương phải trả ân tình cho ngươi?” Mặt Quân Dập Hàn khẽ nhếch, đáy mắt tràn ra sát khí mãnh liệt, “Bổn Vương muốn lấy mạng của ngươi.” Dứt lời, lòng bàn tay hắn tụ tập nội lực, không chút lưu tình đánh về phía Ôn Noãn.
Biến chuyển đồng thời tới quá mau quá nhanh, khiến cho tất cả mọi người rơi vào trong sững sờ, Lạc Phi và Bạch Ưng “Tới trễ” vốn không kịp ngăn cản, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cây đại thụ bên cạnh cách Ôn Noãn không xa theo tiếng đổ xuống, mà Quân Hạo Thiên thân hình càng ngày càng đơn bạc đứng trước người Ôn Noãn.
“Nếu đệ muốn giết nàng, vậy giết ta trước.” Sắc mặt tái nhợt của Quân Hạo Thiên bởi vì tức giận dâng cao mà nhuốm vài phần màu máu, mặt mũi gầy gò mang theo vẻ đẹp của bệnh tật, cặp mắt hắn nén giận nhìn Quân Dập Hàn, giọng nói nghiêm nghị dứt khoát.
“Hoàng huynh đây là ý gì?” Giọng Quân Dập Hàn lạnh như sương.
“Là ý gì trong lòng Dập Hàn chắc hẳn rất rõ ràng, đệ đã hưu nàng, cần gì phải đuổi cùng giết tận.” Quân Hạo Thiên đè nén tức giận nói.
“Cũng không phải do thần đệ cố ý đuổi cùng giết tận, cuộc chiến ở Duyệt Châu lần này, Mộ Dung Tịnh có thể biết trước tăng cường viện quân, nàng ta là người hiềm nghi lớn nhất, thần đệ đơn giản muốn giam giữ nàng ta lại vặn hỏi, nhưng nàng ta lại tự mình trốn đi, đây không thể nghi ngờ chính là không đánh đã khai, thần đệ chẳng lẽ không nên giết một người răn trăm người với kẻ gian tế này?”
“Cho dù như thế, ở đây nhất định có hiểu lầm.” Quân Hạo Thiên nhắm mắt lại, quả quyết nói, “Nàng ấy tuyệt đối không có khả năng là người của Mộ Dung Tịnh.” Hôm đó cảnh tượng tuyệt thế trong gió táp mưa sa trên đài Phượng hoàng, hiện giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, thâm thù đại hận đã sớm không đội trời chung như vậy, sao nàng có thể là người của Mộ Dung Tịnh?
Dập Hàn à Dập Hàn, rốt cuộc trong một năm này trên người đệ đã xảy ra chuyện gì, vì sao đệ lại biến thành như vậy? Nàng là Vương phi tình cảm chân thành tận xương chết sống có nhau của đệ, chẳng lẽ đệ đã quên tất cả sao? Tròng mắt Quân Hạo Thiên âm trầm nhìn nam nhân quanh thân tản ra khí lạnh như băng đối diện.
“Đã có Hoàng huynh bảo đảm như thế, vậy thần đệ thả nàng là được.” Mặt Quân Dập Hàn đông lạnh, lạnh nhạt nói, “Trong quân thần đệ còn có chút chuyện khẩn cấp cần phải xử lý nên đi trước Hoàng huynh một bước, thần đệ cáo từ.” Cho đến khi hắn xoay người đi, ánh mắt cũng không hề rơi lên người Ôn Noãn.
Bạch Ưng bất đắc dĩ thở dài trong lòng đi theo, hắn vốn cố ý thả cho Vương phi rời đi, ai ngờ giữa đường nhảy ra hai Trình Giảo Kim, “Trình Giảo Kim” tháo bỏ bí ẩn rất mấu chốt, nhưng phản ứng này của Vương gia cũng quá ngoài dự đoán của mọi người, hắn vốn tưởng rằng sự việc sẽ có bước chuyển biến mới, ai ngờ lại nhanh quay ngược lại như vậy, tâm tư của Vương gia thật sự khó đoán.
Quân Hạo Thiên nhìn bóng dáng Quân Dập Hàn quay đầu rời đi, chân mày nhíu chặt, quay đầu vừa định an ủi Ôn Noãn, lại thấy người sau lưng chẳng biết đã rời đi từ lúc nào, khóe môi hắn dâng lên nụ cười khổ, nắm quyền đưa lên môi ho khan một cái, chậm rãi đi về phía xe ngựa đậu cách đó không xa. die nda nle equ ydo nn
Lạc Phi thu hồi tròng mắt, sau đó vẻ mặt căng thẳng quay đầu ngựa, lại trở lại trong đội ngũ hộ tống, mà nữ tử áo đỏ thời thời khắc khắc chú ý tới động tĩnh của Ôn Noãn đã sớm phi thân đuổi theo khi nàng rời đi, trong sân chỉ còn dư lại một mình Ngọc Dao, tròng mắt đảo vài lần sau đó đi về phía trong thành.
“Thế nào, chuyện cho tới bây giờ còn định trở lại bên cạnh Vương gia?” Giọng nói lạnh lẽo thấu xương vang lên từ giữa không trung, một bóng dáng trắng thuần xuyên qua rặng liễu xanh bay tới đưa lưng về phía Ngọc Dao, dừng lại trước người nàng.
“Ngươi là ai? Ta có trở lại bên cạnh Vương gia hay không có liên quan gì tới ngươi?” Ngọc Dao chỉ cảm thấy giọng nói này cực
<img src="http://sstruyen.com/images/data/11120/q2---chuong-26-chuong-23-1511833684.3613.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=3605276786 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
766 chương
106 chương
11 chương
10 chương
507 chương
10 chương
26 chương