Ôn Noãn đi theo nha hoàn đi tới trong phòng bố trí vì nàng rửa mặt sơ sau đó đổi bộ quần áo sạch sẽ, trên người bổ sung chút thuốc để đề phòng ngộ nhỡ, lúc này mới bước tới thư phòng của Quân Dập Hàn. Nàng gõ nhẹ cửa phòng hai tiếng, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Quân Dập Hàn, “Đi vào.” “Vương gia kêu thuộc hạ tới có gì căn dặn?” Ôn Noãn tiện tay đóng cửa phòng, đứng bên cạnh Quân Dập Hàn hỏi, ngước mắt nhìn thấy mực nước trong nghiên mực của hắn còn dư không nhiều lắm, rất tự nhiên vén tay áo thêm nước mài mực. Quân Dập Hàn khẽ dừng bút, cảm thấy một màn này cực kỳ quen thuộc, tinh thần vào lúc còn chưa làm ra phán đoán đã mở miệng trước: “Phu nhân, nước này nàng thêm nhiều quá...” “Rầm” Đầu ngón tay Ôn Noãn không thể khống chế đột nhiên dùng sức, nghiên mực trong nháy mắt bị nàng làm đổ trên mặt đất, nàng không để ý bị mực nước nhuộm vào quần áo, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía Quân Dập Hàn bỗng dưng dừng nói, giống như từ trong mộng mới tỉnh lại, hắn khôi phục trí nhớ? Không, không có khả năng! Quân Dập Hàn giơ tay vuốt trán, nhíu chặt chân mày lại giống như khe núi sông sâu thẳm, hắn hít một hơi để bút xuống, đứng dậy định tiến lên kiểm tra xem Ôn Noãn có bị nghiên mực đập bị thương không, ai ngờ hắn vừa mới bước tới một bước về phía nàng, nàng lại như chim sợ cung tên lui về phía sau hai bước, hắn nhìn gương mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc nào của nàng, yên lặng, nói, “Bổn Vương nhất thời lỡ lời, ngươi đừng để ý.” “Thuộc hạ nghe nói Vương gia đã gặp lại Vương phi, nếu Vương gia không quên được Vương phi, cần gì phải hưu nàng ấy?” Hai tay trong ống tay áo của nàng khép lại nắm chặt thành quyền, tập trung tất cả hơi sức để cho mình nhìn thẳng vào mắt hắn, “Chẳng lẽ bởi vì thuộc hạ? Nếu bởi vì thuộc hạ thì Vương gia không cần phải làm như thế, dù sao, Vương gia yêu là Vương phi, còn với Mộ Hàn chỉ là trách nhiệm, trách nhiệm và yêu sao có thể đánh đồng?” dfienddn lieqiudoon “Người nào nói cho ngươi biết người bổn Vương yêu là Vương phi?” Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, “Nàng ta chỉ là một nữ nhân do Mộ Dung Tịnh gả cho bổn Vương thôi, bổn Vương sao có thể yêu nàng ta, mới vừa rồi...” Giọng hắn dừng lại một chút, tròng mắt dính vào vài phần ủ dột, “Cũng chỉ đột nhiên giật mình có ảo giác giống như đã từng quen biết.” “Thì ra là như vậy.” Ôn Noãn cười cười, lại cảm giác hốc mắt sưng đau dữ dội, không phải vốn nên thấy may mắn vì hắn không nhận ra mình sao? Nhưng vì sao trong lòng lại mất mát lợi hại như vậy? Ôn Noãn, cho tới tình cảnh như bây giờ, lại chính là chọn lựa do ngươi làm ra, ngươi còn tham lam mong đợi cái gì? Nàng hung hăng trách cứ mình từ trong tận đáy lòng. “Tới đây.” Quân Dập Hàn vòng qua bàn đưa tay kéo nàng ngồi xuống giường êm sau tấm bình phong, lấy một bình sức trắng mịn từ trong ngăn kéo ra, giọng mềm mỏng nói với nàng, “Đây là ‘Tuyết ngưng cao’ do nước Đông Ly tiến cống, cực kỳ hữu hiệu với tổn thương trên da và loại trừ sẹo, ngày trước bổn Vương mới kêu người mang từ Vương phủ đến, mặc dù cất giữ hai năm, nhưng tác dụng của thuốc chưa giảm, cởi áo của ngươi ra, bổn Vương xức lên cho ngươi.” Ôn Noãn thu hồi suy nghĩ rắc rối theo lời cởi áo ra, bình thuốc được mở ra, mùi thơm trong veo tinh tế truyền vào trong lỗ mũi nàng, da thịt trên lưng cũng theo đầu ngón tay vẽ loạn dược cao của hắn mà truyền đến cảm giác mát rượi. Trải qua mấy ngày khôi phục, vết sẹo tổn thương trên lưng nàng đã bắt đầu tróc ra, lưu lại dấu hồng nhạt khắp nơi, giống như hoa đào tháng ba kín đáo nở rộ trên lưng nàng. Đầu ngón tay Quân Dập Hàn lướt qua, những hoa đào kia cũng giống như nở ra trong đầu hắn. Bên trong phòng yên tĩnh, không nói lời nào, chỉ có mùi thơm ngát kèm theo hơi thở ấm áp lặng lẽ lưu chuyển giữa hai người. “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi trốn ra khỏi thành Duyệt Châu, Bạch hộ vệ đang dẫn người đuổi theo.” Ngoài thư phòng, đột nhiên có tiếng hộ vệ truyền đến. Mặt Quân Dập Hàn lạnh lẽo, ấm áp cả phòng đột nhiên biến mất hầu như không thấy, hắn đứng dậy vòng qua bình phong nói: “Ngươi trước nghỉ ngơi cho tốt, bổn Vương đi một lát sẽ trở lại.” Ôn Noãn vội vàng khoác áo ngồi dạy, lại thấy bóng dáng của hắn đã biến mất ngoài cửa thư phòng đóng lại. “Ba mươi lăm vạn đại quân trước sau của ai gia, lại bại toàn bộ bởi Hàn Vương.” Một tay Mộ Dung Tịnh đỡ trán, mặt mũi tiều tụy, hai mắt khép hờ nói với Tào Phụng Chi bên cạnh, “Chẳng lẽ ai gia khổ tâm tổ chức nhiều năm như vậy, thật sự không đấu lại hắn?” “Là người luôn có xương sườn mềm.” Tay Tào Phụng Chi mang lực vừa đủ nắm bả vai bà ta, trấn an bên tai. “Xương sườn mềm?” Trong giọng nói của<img src="http://sstruyen.com/images/data/11120/q2---chuong-25-chuong-22-1511713444.4141.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=2552655092 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>