Lười Phải Yêu Anh
Chương 47
“À...” Cô mở miệng, “Tôi biết, có điều lần đó tôi cũng đã nói rồi, hai chúng ta không ai thẳng thắn với ai, cho nên hòa nhau.”
“Em tha thứ cho tôi?” Ninh Xuyên cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Chuyện này có gì mà không tha thứ.” Tô Thiên Thiên cúi đầu, nhìn mũi chân mình, “Anh cũng đâu có nợ tôi cái gì.”
Nghe vậy, trong lòng Ninh Xuyên chợt nhói lên, “Tôi... muốn nói cho em biết chuyện nhà tôi, được không?”
“Tôi đã nghe nói qua.” Tô Thiên Thiên ngẩng đầu, tựa như thực bình tĩnh, “Chị Ninh San nói, bao gồm cả chuyện ba tôi tim người đánh anh, đều là chị ấy nói.”
“Thế...” Ninh Xuyên mở miệng, “Chuyện của em...”
“Nhìn qua thì chị họ hai tôi chẳng phải đã kể cho anh hết rồi.” Tô Thiên Thiên không đợi anh nói xong đã ngắt lời anh, cô cảm thấy trong lòng loạn cào cào, thậm chí còn loạn hơn cả lúc ở rạp chiếu phim, loạn đến mức cô muốn chạy trốn khỏi nơi này, “Có một số việc, không cần thiết phải nói lại hai lần.”
“Em đây là vẫn còn giận tôi sao?” Anh cảm thấy giọng nói của cô có chút không ổn.
“Không phải.” Tô Thiên Thiên kiên định trả lời, “Tôi đã tha thứ cho anh rồi, hơn nữa, giống như anh đã nói trước kia, bây giờ tôi cũng cảm thấy như vậy, chuyện của chúng ta cũng đã qua, giờ cũng không còn gì đáng nói, anh cũng không cần phải đặc biệt tới xin lỗi, có điều lời xin lỗi của anh, tôi chấp nhận.” Ngừng một chút, cô nói tiếp, “Cứ như vậy đi.”
Ôm lấy sự áy náy, không cam tâm, nhưng lại bất lực,
Ninh Xuyên cảm thấy cảm giác này thực khó chịu, hôm nay anh muốn hóa giải toàn bộ những tâm trạng này, nhưng lúc được như mong muốn, anh lại phát hiện ra, cảm giác càng tệ hơn.
Anh nói xin lỗi, cô chấp nhận, sau đó hai người không ai nợ ai, lại đột nhiên trở thành hai đường thẳng song song, không có bất cứ giao điểm nào.
Tô Thiên Thiên ôm nỗi tức giận với anh, cho nên bốn năm sau mới đối nghịch khắp nơi với anh, nếu như vừa mới đầu đã có trạng thái thế này, thì có lẽ lúc đó cho dù có gặp phải nhau, cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Anh thấy may mắn vì trước kia đã khiến cô ghi hận lâu như vậy, cũng thấy hối hận đã khiến cho tất cả lại về không vào lúc này.
Có lẽ sẽ rất nhanh, hết thảy đều sẽ bị thời gian quên lãng, sau đó kết thúc giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ninh Xuyên đã từng hạ quyết tâm muốn rời xa Tô Thiên
Thiên, cũng bi thương đấy, cũng đau lòng đấy, cũng bất đắc dĩ đấy, nhưng không hề hối hận, anh cảm thấy anh làm vậy là vì tốt cho cô, thậm chí cảm thấy có lẽ một Tô Thiên Thiên không có bất kỳ thứ gì thay đổi được có lẽ sẽ không đau lòng giống như mình, cô vẫn có thể làm một người lười ra phong cách, lười đến mức vui vẻ ấy.
Giờ đây anh đứng trước mặt cô, lại cảm thấy cô thật xa vời. Sau khi chia tay cô đã làm rất nhiều chuyện, mà mình chỉ là một tiểu quỷ nhát gan, có lẽ cô ấy cũng nhớ nhung đoạn tình cảm kia giống như mình, song vào lúc bi thương anh có thể mượn ý nghĩ cho rằng mình thật vĩ đại, cho rằng cô có thể hạnh phúc hơn để an ủi, mà cô chỉ có hoang mang, sau đó mất phương hướng đi học một đống thứ, đến cuối cùng vẫn là phí công. Có lẽ khi bị anh phát hiện những bí mật kia, Tô Thiên Thiên đã mang theo một chút mong đợi.
Anh hối hận, hối hận vô cùng, hối hận mình đã bỏ qua tất cả, hối hận mình đã tự cho là đúng để che giấu những sai lầm kia.
“Thiên Thiên.” Anh mở miệng, thốt lên cái tên đã bao năm chưa từng gọi, “Chúng ta, có thể bắt đầu lại một lần nữa không?”
Tô Thiên Thiên thở một hơi thật dài, “Không thể.”
“...” Cô quá mức kiên quyết, nhưng Ninh Xuyên vẫn nói,
“Một lần nữa biết đâu...”
Tô Thiên Thiên im lặng một hồi vẫn lắc đầu một cái, nghiêm túc nói, “Trước kia ba tôi không coi trọng đến tôi, cho dù tôi có cố gắng hay không, mà lúc đó anh lại đối xử với tôi rất tốt, khiến cho tôi cảm thấy, ít nhất cũng có một người để ý đến tôi, nhưng cũng không quan tâm tôi có nỗ lực hay không, cho nên anh ra đi, tôi cảm thấy bản thân mình đúng là quá lười, thực quá đáng, sau đó tôi cố gắng thay đổi, nhưng tất cả vẫn không thể vãn hồi. Tôi tức giận với anh, chỉ là bởi vì anh căn bản không tin tôi sẽ cố gắng, cũng không cho tôi cơ hội. Vốn tôi đã nghĩ anh nỗ lực phấn đấu như vậy, là tôi không bằng anh, hôm nay tôi thấy anh và chị Ninh San tranh cãi, tôi mới phát hiện ra, thật ra thì anh mới không đáng để dựa dẫm vào đến vậy! Trước kia là tôi mù dở, không đồng ý với lời chị ấy đã phản bác lại, ba tôi hạ nhục anh thì anh không biết đi chứng minh những ưu điểm khác của anh sao?! Hơn nữa cho dù người khác có coi thường anh hay hông, bất kể gia đình anh cho anh là vinh dự hay sỉ nhục, thì cũng phải vì bản thân mình mà sống có tôn nghiêm, có gì mà phải tự ti chứ.”
Cô nói xong dừng lại một chút, “Tôi cũng không phải bởi vì không được coi trọng nên không làm gì cả, cũng giống như không cần phải để ý đến người khác, liều mạng chứng minh điều gì đó, tôi là chính tôi, lười cũng được, chăm cũng được. Dĩ nhiên, bây giờ chẳng qua là tôi vẫn nghĩ như vậy, có lẽ còn chưa làm được tốt như vậy, có lẽ tôi cũng không nên đánh chị Ninh
San, phiền anh nói xin lỗi chị ấy một tiếng giúp tôi.”
“Em nói xong, tôi sửng sốt một hồi, đã không thấy chị
ấy đâu.” Ninh Xuyên cúi đầu, “Tôi không trông coi chị ấy, cũng không thể nói chị ấy giống em....”
“Cho nên, bây giờ chúng ta, căn bản không hề thay đổi, có chăng cũng chỉ là ý tưởng, quyết tâm, cũng vẫn không có kết quả.” Tô Thiên
Thiên nói, “Nếu đã quen rồi, dù cho có làm quen lại một lần nữa, thì vẫn là con người trước kia, nếu đã là như vậy, có lẽ chỉ khiến cho kết cục trước kia lặp lại mà thôi.”
Ninh Xuyên kinh ngạc ngẩn người tại chỗ, người đứng trước mặt, thoạt nhìn có chút xa lạ, lại cảm thấy rất đỗi quen thuộc, cô lúc nào cũng có thể lưu loát nói lên đạo lý của mình, hơn nữa lại rõ ràng đến vậy, có lúc là ngụy biện cho cái thói lười biếng kia, lúc thì lại là những đạo lý khích lệ người ta. Anh mỉm cười, “Thực ra thì Tô Thiên Thiên này, em vẫn rất tự tin đấy.”
“Khụ...” Vậy mà nói ra lắm câu đầy mùi triết lý như vậy, ngay cả chính cô cũng có chút giật mình đây, “Cho nên mới nói,” cô sải bước lướt qua bên cạnh Ninh Xuyên, xoay người lại, “Tôi không muốn tự ti, hay giao thiệp với người tự ti, sở dĩ nói bất lực, chẳng qua là vì anh còn kém một bước không làm được mà đã bỏ qua mà thôi.”
Bỗng nhiên trong lúc đó, Ninh Xuyên cảm thấy những nỗi hối tiếc bi thương kia đã biến mất trong khoảnh khắc, giống như đã hoàn toàn cáo biệt với quá khứ.
Khóe miệng anh cong lên, hướng về phía bóng lưng xa xa kia hô to một tiếng, “Tô Thiên Thiên, anh vẫn thích em như trước đây!”
Người đi phía trước rõ ràng cứng cả người, sau đó từ từ xoay đầu lại, “Có phải anh cho là mình nhất định sẽ thua nên đến cầu xin tha thứ?! Nói cho anh biết, còn hai tháng nữa, giúp việc nhà anh chạy không thoát đâu!”
Ninh Xuyên không nhịn được cười ha ha, Bối Bối trong lòng bị tiếng kêu la làm cho tỉnh lại, dụi dụi mắt, nhìn cậu mình cười đến là vui vẻ như vậy, cũng nhoẻn miệng cười theo, “Đậu Đậu, con muốn uống sữa!”
“Được rồi.” Ninh Xuyên cúi đầu nhìn cậu bé, “Về nhà uống sữa đi ngủ nào!”
...
Thứ hai, giữa giờ nghỉ trưa, góc hành lang không một bóng người trong công ty.
“Con nói là? Thiên Thiên vẫn là cùng với Ninh Xuyên sao?!” Mặc dù Âu Dương đã che di động lại, nhưng giọng nói của bà Tô ở đầu bên kia vẫn vọng ra.
“Mợ nhỏ giọng chút đi.” Âu Dương giảm giọng xuống,
“Tối hôm thứ sáu ấy, Ninh Xuyên hô lớn như vậy, cả nửa khu nhà đều nghe thấy, một lúc sau thì Thiên Thiên lên nhà, mặt như hoa đào, lại chui ngay vào trong phòng, ngay cả chuyện cái tát buổi chiều kinh hoàng như vậy còn không kể cho con nghe.”
“Xem ra con nhóc này rất mạnh mẽ đấy.” Đầu bên kia bà
Tô gãi gãi cằm, “Mợ cứ tưởng là mợ đã lợi hại lắm rồi, xem ra vẫn là cách của nó hay, không những kích thích ba nó về mặt tiền bạc, còn xuống tay trên phương diện tinh thần, quay lại với bạn trai mối tình đầu mà ba nó không đồng ý, quá độc, quá kích thích!”
“Mặc dù con thấy phải có chuyện gì đó, nhưng mà một tuần rồi chẳng thấy gì cả, xong rồi, ngay cả hôm nay đi làm, hai người cũng chẳng có động tĩnh gì hết.”
“Chắc phải đột nhiên bộc phát mới có hiệu quả như phim truyền hình.” Bà Tô suy đoán nói, “Thực ra thì mợ thấy thằng nhóc Ninh Xuyên kia cũng không tệ lắm, có điều trước kia còn chưa kịp tìm hiểu rõ đã bị ba nó phá hoại, lần này mợ phải đi điều tra tình hình mới được.”
“Tình hình gì chứ?” Âu Dương bĩu môi, “Mợ giống hệt cậu, cũng muốn điều tra tình hình gia cảnh à?”
“Mợ muốn hiểu rõ về nhân phẩm!” Bà Tô nghiêm túc nói,
“Nghe nói nhà cậu ta trước ở thành phố N đúng không? Vừa hay mợ đang ở đây, bảo bác cả và chồng bác ấy giúp mợ hỏi thăm một chút!”
“Bọn họ có thể hỏi được cái gì chứ?” Mặc Âu Dương đầy vạch đen.
“Cùng một thành phố, kiểu gì chẳng hỏi được vài thứ, ví dụ như gia đình có trong sạch hay không, ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại đã qua đời chưa, gien trong nhà có bệnh di truyền gì không, nghe nói cậu ta còn có một người chị nữa, chậc chậc, ngoài vấn đề mẹ chồng ra, vấn đề chị chồng cũng rất đáng lo đấy...” Bà Tô tự nói tự nghe, lần trước Thiên Thiên kể ba cô bảo người đánh Ninh Xuyên, cũng chưa nói rõ nguyên nhân, chi tiết lại càng không.
Nếu như... mợ mà điều tra ra lịch sử bi thảm của nhà
Ninh Xuyên... Âu Dương nghiêng đầu suy ngẫm một chút, chắc là mợ sẽ đồng tình đến nước mắt nước mũi tùm lum mất, lúc đầu mợ nông nổi lấy cậu như vậy, nói muốn dùng tình yêu của mình mang lại cuộc sống hạnh phúc cho ông ấy! Bây giờ nhìn lại, nhân vật chính trong cuộc sống hạnh phúc này, một ở nhà dùng bữa ngay cả dầu cũng không nỡ thêm, một ở bên ngoài điên cuồng vung tiền, một thì lười đến nhân thần cộng phẫn, nghe... rất có hiệu quả hài kịch!
“Này này?” Đầu kia bà Tô không nghe được câu trả lời, hét to mấy tiếng, Âu Dương lập tức hồi hồn, “A, con vẫn đang nghe đây.”
“Vậy nhờ con chăm sóc Thiên Thiên nhé, còn nữa, ở công ty con cũng phải thuận tiện giúp mợ hỏi thăm một chút về thói quen sinh hoạt của cậu Ninh Xuyên kia, có hút thuốc không, có uống rượu không, tính tình có nóng nảy không, có ham mê bất lương gì không...”
“Biết rồi biết rồi...” Khóe miệng Âu Dương hơi co rút, cô chẳng qua là ôm phẩm chất tài nguyên cùng hưởng vĩ đại, chia xẻ chút tin tức buôn dưa mới nhất với mợ mà thôi, nào biết lại rước về lắm phiền toái như vậy chứ.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
26 chương
10 chương
19 chương
10 chương
9 chương
38 chương
230 chương