Lục Tiên
Chương 839
Dịch giả: hien055
"Thu ... Thu ..." Tiếng chim biển thanh thúy từ xa truyền đến. Ở phía xa, vài cánh chim màu trắng nhàn nhã bay lượn trên mặt biển màu ngọc bích . Dưới ánh mặt trời, một thôn nhỏ ven biển chìm trong yên tĩnh, gió biển phất phơ thổi tới mang theo vài phần ôn hòa và ẩm ướt.
Thẩm Thạch đi vào thôn, nội tâm đang suy tính lí do giải thích với thôn dân Hồng Bạng tộc. Nói như vậy bởi vì tuy rằng Hồng Bạng nhất tộc đang sống nhờ tại Lăng Tiêu Tông, nhưng bao nhiêu năm song phương cũng rất hài hòa nên cũng có đôi chút ước định đã thành quy củ. Đệ tử Nhân Tộc ngày thường không được đi vào thôn Hồng Bạng. Nhưng có lẽ Thẩm Thạch là một trường hợp đặc biệt, năm đó hắn đã sinh hoạt ở đây một thời gian, lại là bạn tốt của Hải Tinh nên thôn dân Hồng Bạng ai cũng đều biết hắn.
Chẳng qua là khi tiếp cận thôn Yêu Tộc này, trong lòng Thẩm Thạch lại dâng lên một cỗ ý niệm khác thường. Phải chăng đây là một loại tâm tình kỳ quái. Bởi vì lúc thấy cái thôn này hắn đột nhiên lại nhớ tới mọi sự đã xảy ra trong Yêu Giới.
Nhân tộc cùng Yêu tộc lại ác đấu, chiến trường đầy máu tanh cùng tàn nhẫn.
Đôi khi Thẩm Thạch cũng nghĩ rằng đây phải chăng là một cuộc chiến tranh, kỳ thật phải có người thắng cuộc và người bại trận. Chẳng qua là trải qua rất nhiều năm, Hồng Bạng Yêu Tộc vẫn chung sống ôn hòa với đệ tử Lăng Tiêu Tông trên Thanh Ngư đảo. Thế nhưng từ khi trải qua chiến tranh bên Yêu giới, đã tự tay giết qua Yêu Tộc và cũng đã từng bị Yêu Tộc sát thương, thậm chí là tận mắt thấy thân bằng hảo hữu chết trong tay Yêu tộc thì lúc gặp lại thái độ sẽ như thế nào đây?
Bước vào thôn, Thẩm Thạch đem những ý niệm khó hiểu này quăng qua một bên, tuy rằng có chút kỳ quái khi đột nhiên ngồi cùng với những Yêu tộc này nhưng lý trí nói cho hắn biết nơi này và Yêu giới là hai địa phương khác nhau.
Chẳng qua là sau một khắc, thân thể Thẩm Thạch bỗng nhiên khựng lại. Đứng ở cửa thôn, ánh mắt hắn đảo qua nhưng không nhìn thấy bóng dáng một thôn dân Hồng Bạng tộc nào.
Tất cả phòng ốc vẫn còn y nguyên như trong trí nhớ, chỉ là không thấy bóng người đâu.
Chung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.
Chân mày Thẩm Thạch cau lại, ánh mắt có chút ngưng trọng. Đối với Hồng Bạng Yêu tộc hắn có phần hiểu rõ hơn đa số người khác. Tuy rằng mỗi lần đến lúc rời bến để đến chỗ sâu trong Thương Hải đánh bắt cá sẽ có rất nhiều người Hồng Bạng tộc tụ tập bên ngoài, nhưng trong thôn cũng không phải không còn ai, bởi vì sẽ còn người già, phụ nữ và trẻ em ở lại trong thôn. Vậy chỉ còn một nguyên do khác để người trong thôn biến mất là tế thần. Bọn hắn sùng bái và cúng tế một con cổ quái là Trư Đầu Long thần. Mỗi khi đến ngày tế thần thì toàn bộ thôn dân đều tụ tập lại xung quanh tế đàn, thực hiện nghi lễ cúng tế. Nhưng Hồng Bạng thôn cũng sẽ không được yên tĩnh như thế này, thậm chí bởi vì nhiều lí do mà có thể tiếng động còn lớn hơn thường ngày chút ít.
Huống chi... Hôm nay cũng không phải là ngày tế tự.
***
Thẩm Thạch đứng ở cửa thôn một lát, sau đó tiếp tục đi vào trong thôn. Chẳng qua là hắn đi hơi chậm hơn một tí, trong mắt cũng hiện lên vẻ đề phòng. Bất quá thì bộ dạng Thẩm Thạch cũng không phải như đang lâm đại địch, tuy rằng cảm giác bầu không khí trong thôn có chút kì quái nhưng dù thế nào đi nữa thì Hồng Bạng thôn cũng là ở trên Thanh Ngư Đảo, phía dưới Lăng Tiêu Tông. Thẩm Thạch thật sự nghĩ không ra kẻ thù bên ngoài có thể gây được tổn thất gì cho Hồng Bạng Yêu tộc.
Chẳng lẽ là giỗ trước ngày?
Trong nội tâm Thẩm Thạch nghĩ như vậy nên cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước. Chẳng qua là khung cảnh yên tĩnh xung quanh vẫn không có gì biến chuyển, mỗi một nhà hắn đi qua đều không có một bóng người. Càng đi vào sâu sắc mặt Thẩm Thạch ngày càng ngưng trọng. Bầu không khí trong cái thôn này rất không bình thường, tất cả tộc nhân Hồng Bạng thôn cứ như đột nhiên tìm không thấy.
Chỉ còn một hi vọng cuối cùng là toàn bộ mọi người tập trung ở tế đàn bên kia, thế nhưng lúc này mảy may chẳng có một tiếng động nào phát ra từ bên đó. Thẩm Thạch bước nhanh tới, cũng không mất nhiều thời gian đã đến bên cạnh tế đàn. Trước mắt hắn vẫn là một mảnh trống rỗng.
Giống như một không gian chết chóc tràn ngập khắp thôn. Lòng Thẩm Thạch chậm rãi trầm xuống. Hắn nhìn bốn phía, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị, đứng tại chỗ trầm tư suy nghĩ. Sau đó hắn lập tức đi lên tế đàn. Nơi đây vốn thờ một cái tượng đá điêu khắc thần linh của Hồng Bạng nhất tộc giống như Trư Đầu Long Hải Thần. Bất quá lúc này cái tượng đã vỡ vụn thành nhiều mảnh, to nhỏ nằm lộn xộn bên trên tế đàn.
Một hòn đá bên trong khối đất hơi ngả màu thành vết màu đen.
Khóe mắt Thẩm Thạch khẽ nhăn lại, ngổi xổm xuống quan sát những vết máu kia. Sau đó vẹt những cục đá trên mặt đất để lộ ra những vết máu rõ ràng hơn. Từng khối đá lớn thấm vết máu nhìn thấy mà giật mình, dường như trong im lặng đang thuật lại điều gì đó.
Thẩm Thạch hô hấp có chút dồn dập. Trong hắn đang quay cuồng một niềm suy tư. Đột nhiên từ xa sau lưng hắn truyền đến một hồi tiếng bước chân.
Thẩm Thạch lập tức đứng lên, quay đầu lại nhìn chỉ thấy phía bên kia là một nam tử mặc trên người trang phục đệ tử Lăng Tiêu tông, sắc mặt bình tĩnh. Nhìn thấy Thẩm Thạch hắn tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, âm thầm đánh giá Thẩm Thạch rồi đi tới.
"Ngươi là ai?" Nam tử kia hỏi, khẩu khí vẫn ôn hòa, thoạt nhìn hẳn là cho rằng Thẩm Thạch cũng là đồng môn sư huynh đệ của hắn.
Thẩm Thạch nói: "Tại hạ, Thẩm Thạch. Sư phụ là Thuật Đường Bồ Tư Ý Trưởng lão. Không biết sư huynh là..."
"A..." Nam tử kia gật đầu mỉm cười, "Nguyên lai là Bồ sư thúc cao đồ, khó trách tuấn tú lịch sự. Ta là Bách Lý Tuyệt, so ra là ngốc già hơn ngươi mấy tuổi, cũng đành mặt dày gọi ngươi một tiếng sư đệ vậy."
Thẩm Thạch không dám sơ suất liền đi xuống tế đàn thi lễ. Sau đó Bách Lý Tuyệt nhìn sơ xung quanh rồi hỏi Thẩm Thạch: "Thẩm sư đệ, thường ngày ít có người lui tới thôn này, ngươi lại đang tu luyện có thành quả nên thường hành tẩu trên Kim Hồng Sơn, sao hôm nay lại đến nơi này?" Hắn hơi nở nụ cười nhìn Thẩm Thạch, "Chẳng lẽ ngươi biết nơi đây trước kia là chỗ ở của Yêu Tộc sao?"
Thẩm Thạch chần chừ giây lát rồi gật đầu nói: "Không sai."
Bách Lý Tuyệt vẫn vui vẻ nhưng sâu trong ánh mắt lại mơ hồ lạnh đi đôi chút. Thẩm Thạch vẫn nhìn chung quanh thôn trống rỗng, nhíu mày hỏi Bách Lý Tuyệt: "Bách Lý sư huynh, ta muốn xin hỏi một chút, mọi người Hồng Bạng tộc ở đây đi đâu hết rồi?"
Bách Lý Tuyệt nói: "Bọn hắn rời đi a."
"Rời đi?" Thẩm Thạch ngạc nhiên, lập tức truy vấn, "Bọn họ đã đi đâu, qua nhiều năm như vậy Hồng Bạng tộc vẫn luôn ở trên Thanh Ngư Đảo này, bọn hắn lại có thể đi đâu?"
Bách Lý Tuyệt hơi nở nụ cười, chỉ về phương xa nơi sâu trong Thương Hải nói: "Toàn bộ bọn hắn đều đã lên thuyền rời khỏi đây theo đúng hướng ấy."
Thẩm Thạch nhìn theo hướng tay hắn chỉ, chẳng qua là Thương Hải mênh mông vô biên vô hạn, một khoảng không phương xa chỉ là mặt biển yên ả, chẳng biết tại sao lại dấy lên một hồi kinh tâm động phách đáng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
21 chương
81 chương
66 chương
291 chương
41 chương
41 chương