Lục Tiên
Chương 806
Cự Xà hướng lên không trung gào thét. Bên trong Vũ Khư, thân thể to lớn như một tòa núi, khí thế bộc phát càng hiện lên vẻ cao lớn hung mãnh. Nó bảo hộ toàn bộ Thanh Xà bộ tộc đang hướng lui về phía sau, có điều rất nhanh, tất cả Thanh Xà bộ tộc đều tuyệt vọng phát hiện, bọn hắn đã không còn đường đi nữa rồi.
Bốn phương tám hướng, trong ngoài Vũ Khư đều giăng đầy thân ảnh tu sĩ Nhân tộc, kẻ đứng người bay lên, đơn thể chiến lực đã mạnh hơn không ít, hơn thế nữa dù xét về mặt số lượng, so với tộc nhân Thiên Thanh Yêu Xà bộ tộc, dù có cộng thêm cả đám già yếu, phụ nữ trẻ con thì số lượng tu sĩ Nhân tộc còn muốn nhiều hơn nữa. Càng không phải nói đến phía trên đám mây kia, còn có mười mấy bóng dáng như Thần chi thân ảnh kia.
Khí tức tuyệt vọng lan tràn khắp mảnh phế tích, đè xuống các tộc nhân Thanh Xà bộ tộc. Trong khi chạy trốn, một số lượng lớn đã bỏ mạng, các chiến sỹ vì chiến đấu kiệt lực rồi bại vong cũng không ít, cuối cùng chỉ còn lại một nhóm người chạy trốn vào chính giữa phế tích này. Giờ đây tất cả đã không còn đường thối lui, chỉ có thể co rúc vào dưới thân Thanh Xà to lớn kia mà run rẩy.
Cuộc chiến này vốn dĩ đã không cân bằng, trên thực tế khi vừa mới bắt đầu, dưới thế công của Nhân tộc, Yêu tộc đã nhanh chóng tan vỡ. Nơi đây vốn dĩ là các tu sĩ tinh nhuệ nhất của Nhân tộc, thậm chí trang bị Pháp bảo cũng là tốt nhất, dù cho chiến sĩ Thanh Xà bộ tộc có sục sôi chiến ý, cũng nhanh chóng bị đánh tan.
Tất cả hi vọng chèo chống của Yêu tộc ở nơi hiểm yếu này đều đặt lên trên người Thanh Xà cực lớn kia, kể cả là người dốc sức liều mạng xông tới đây Ngọc Lung cũng vậy. Có điều trong ánh mắt nàng sớm đã là một mảnh mờ mit, tựa hồ tất cả hi vọng của nàng trong cuộc chiến này đã sớm tan vỡ hết. Khi thân thể cực lớn Thanh Xà kia hiện lên, Ngọc Lung thân thể run lên bần bật, bỗng dưng nhào tới, ôm chặt thân hình Thanh Xà, lệ rơi đầy mặt:
- Tỷ Tỷ, Thanh Xà đã xong, người đi đi, người đi nhanh đi . . .
Thanh Xà cực lớn thoáng cúi đầu, ánh mắt bi thương không nói một lời, đầy trời mưa gió, địch nhân cường đại khắp nơi, có thể trốn đi nơi nào?
Một vạn năm trước, ngày Thiên Yêu Vương Đình bị hủy diệt, Thiên Hồng Thành đằng kia, trước mặt Yêu tộc Đế cung, các vị Yêu tộc tổ tiên đối mặt với trăm vạn đại quân Nhân tộc như thủy triều xông tới, có phải hay không cũng đồng dạng có cảm giác tuyệt vọng này?
Thanh Xà không rõ, nàng ngẩng đầu gào thét bi thương, thân thể khổng lồ quét ngang qua mảnh phế tích, trong nháy mắt xô đổ không ít tàn tích thê lương, không ít tu sĩ Nhân tộc nhao nhao né tránh, nhất thời khí thế phong quang. Có điều, dù cho cát bay đá chạy, các tu sĩ Nhân tộc kia hầu như không có người bị thương quá nặng, chẳng cho bọn hắn nhường cho phong mang của Cự thú Thanh Xà, lập tức rất nhanh khôi phục thế trận, thoạt nhìn tất cả đều muốn hướng tới Thanh Xà mà ra tay.
Chẳng qua vừa lúc đó từ trên mây xanh truyền đến thanh âm ù ù phảng phất có chút không kiên nhẫn từ trên vòm trời truyền xuống một tiếng hừ lạnh
- Yêu Nghiệt tiện nhân, sắp chết đến nơi còn vọng tưởng tác quái!
Mang theo sau thanh âm như tiếng sét này, một vầng sáng đột nhiên bừng lên, từ trên trời rơi xuống, nhưng nơi nó đi qua, mưa gió tiêu tán, thậm chí có thể chứng kiến vô số bạch nhãn lượn lờ bay lên, như bị ánh sáng rừng rực kia thiêu rụi.
Sâu bên trong vầng sáng, có thể mơ hồ chứng kiến một thanh ngô câu hình dáng Pháp bảo thần khí. (đồ chơi của anh Sở Dự Hồng ^_^)
Thanh Xà gào rú, bi phẫn đầy lòng, thân thể cao lớn hướng thẳng lên trên, nhưng đạo quang mang kia rơi xuống cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện trên thân Thanh Xà.
Cơ hồ tại thời điểm vầng sáng tiếp xúc với thân rắn, hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng nổ lớn khiến da đầu tê dại, cùng lúc đó chỉ thấy Thanh Xà cự thú ngửa mặt lên trời hú dài, một mảnh sương trắng lập tức từ trên người nàng dâng lên, thân thể Địa yêu cứng rắn vô cùng, trước đạo quang hoa, như tờ giấy gặp đại hỏa, miễn cưỡng chống đỡ một lát rồi sau đó huyết nhục liền bị ăn mòn, như Liệt hỏa đốt người trực tiếp đốt cháy dần vào trong.
Có điều huyết mạch Thiên Yêu truyền thừa từ cổ xưa đương nhiên không dễ dàng khuất phục như vậy, Thanh Xà cực lớn cuồng nộ gào thét, hoàn toàn quên mất thống khổ trên người, ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó toàn bộ thân thể to lớn bay thẳng lên trời, hướng về những thân ảnh trên đám mây kia, liều lĩnh hung mãnh xông tới.
Mang theo tuyệt vọng đã tràn ngập sự điên cuồng.
Nhưng mà, trên đời này, chưa từng có truyền thuyết chỉ với đầy đủ dũng khí lại có thể cải biến vận mệnh. Chí ít, vào ngày hôm nay, trước mặt Nhân tộc thực lực cường đại, loại chuyện này hoàn toàn không có chút khả năng phát sinh.
Không hề ngoài ý muốn, Thanh Xà cự thú điên cuồng bay lên không trung bỗng nhiên bị một cự chưởng trực tiếp đánh trúng, giống như trước mặt nhận một cái tát, trực tiếp ngã xuống dưới, lăn lộn nặng nề rơi xuống Vũ Khư, thoáng cái đè sập vô số bệ đá thạch ốc. Sau đó, Thanh Xà thống khổ cuộn mình lại, một mảnh khói trắng bao bọc vào bên trong, thân thể không ngừng vặn vẹo, dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng một lần nữa biến thành nữ tử xinh đẹp nhu nhược lúc trước, ngã xuống mảnh đất gồ ghề, mờ mịt tuyệt vọng nhìn vào không trung âm u.
Hai mắt trống rỗng, không một chút thanh sắc.
Lập tức có người trong Yêu tộc khóc lóc đánh tới, nhưng mà càng nhiều nữa kiếm quang lập tức chắn trước bọn họ, sát khí lạnh thấu xương tung hoành ngang dọc. Một lần nữa tiếng gào thét, tiếng kinh hô vang vọng truyền ra trong khu rừng đầy mưa gió.
Ngày hôm ấy, Thiên Thanh Xà Yêu bộ tộc quang huy sáng lạn lịch sử cổ xưa cứ như vậy biến mất tại mảnh thiên địa này.
***********************************************************************************
Khi tiếng khóc, la hét chói tai dần lắng xuống, trên bầu trời mọi người cũng chậm rãi bay xuống bên trong Vũ Khư. Người vừa đại triển thần uy, ra tay vô cùng cường đại trực tiếp đánh bại Ngọc Lâm người có chiến lực manh nhất Thanh Xà bộ tộc chính là Nguyên Thủy Môn chủ Nguyên Phong Đường chân nhân cho nên giờ phút này sớm có đệ tử Nguyên Thủy Môn vượt lên trước, đem Ngọc Lâm đã ngất bắt lấy, đưa đến trước người Nguyên Phong Đường chân nhân.
Chẳng qua Nguyên Phong Đường cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, ngược lại hứng thú nhìn quanh bốn phía một phát. Giờ phút này Thiên Thanh Yêu Xà bộ tộc sớm đã tan tác, có điều Yêu tộc từ trước đến nay cương quyết bướng bỉnh, dù gặp tuyệt cảnh cũng không ít người liều lĩnh chống cự, mà hậu quả chính là một mảnh huyết sắc nhuộm hồng cả mặt đất khu phế tích này.
Tộc nhân Thanh Xà còn sót lại không nhiều lắm, nhìn qua tựa hồ chưa tới mười người, bị Tứ Chính danh môn chia nhau bắt được. Trừ Ngọc Lâm quan trọng nhất rơi vào tay Nguyên Thủy Môn, nhân vật thứ hai Thanh Xà bộ tộc Ngọc Lung bị để tử Lăng Tiêu Tông bắt được.
Lúc nữ yêu tộc nhân nửa người nửa rắn bị bắt đến trước mặt Hoài Viễn Chân Nhân, mình nàng đã đầy thương tích, gục ngã xuống đất, gần như không thể đứng nổi, không ngừng thở hổn hển. Một đám môn đồ trẻ tuổi Lăng Tiêu Tông mang theo vẻ ngạc nhiên nhìn lại xà nữ đang nằm té trên mặt đất. Họ không chú ý tới Hoài Viễn Chân Nhân trầm mặc lại có chút ngưng trọng trên khuôn mặt.
Một lát sau Hoài Viễn Chân Nhân đột nhiên mở miệng, vẫy vẫy tay về phía Đỗ Thiết Kiếm đang mất tập trung ở đằng xa:
- Thiết Kiếm, ngươi tới đây một chút.
Đỗ Thiết Kiếm từ trước đến nay luôn kính trọng sư phụ nên vội vàng đi tới:
- Sư phụ, người có chuyện gì?
Hoài Viễn Chân Nhân nhìn hắn thật sâu, một lúc sau bình thản nói:
- Yêu nghiệt này chính là tử địch của Nhân tộc, khi chiến đấu cũng không ngừng nguyền rủa Nhân tộc ta, ngữ điệu giết chóc độc ác. Như vậy đi, ngươi tới cho nàng một cái thống khoái, cũng coi như làm một việc thiện.
Đỗ Thiết Kiếm ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn sư phụ, miệng ngập ngừng, lại quay đầu nhìn Ngọc Lung đang nằm té trên mặt đất thở dộc. Chần chừ một lát lại quên mất trả lời sư phụ.
Hoài Viễn Chân Nhân yên tĩnh đứng đấy, sắc mặt đồng dạng rất bình tĩnh, thoạt nhìn chính là kiên nhẫn chờ đợi đệ tử trả lời. Chẳng qua là kẻ nãy giờ vẫn một mực đứng bên cạnh lão Thẩm Thạch như là chợt thấy bàn tay sau lưng Hoài Viễn Chân Nhân đã chậm rãi nắm lại thành đấm.
Rất dùng sức, rất dùng sức đấy.
“Khục khục …” Ngay tại lúc Đỗ Thiết Kiếm có chút kỳ quái lại không có mở lời đáp ứng sư phụ phân phó, bầu không khí có chút lạnh cứng cổ quái, Thẩm Thạch bước lên một bước, đứng trước Đỗ Thiết Kiếm, khẽ nói với Hoài Viễn Chân Nhân:
- Chưởng môn sư bá, Đỗ sư huynh chính là rồng phượng giữa đám thường nhân, sao lại có thể làm ô uế tay chân. Vừa vặn Yêu nữ này cùng đệ tử có thù, không bằng để ta vì sư huynh mà làm thay.
Hoài Viễn Chân Nhân yên lặng nhìn hắn một cái, hồi lâu thở dài, nhẹ giọng:
- Hắn lúc trước quả nhiên không uổng phí cứu ngươi rồi.
Nói xong xoay người đi chỗ khác, coi như đã ngầm đồng ý rồi.
************************************************************************************************
Lệnh trên truyền xuống quyết không tha
Họ Đỗ ngu ngơ định bỏ qua
Thẩm Thạch cúi đầu xin nói giúp
Thuật pháp trong tay diệt yêu xà
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
21 chương
81 chương
66 chương
291 chương
41 chương
41 chương