Lục Tiên
Chương 792
Vũ lâm(*) vắng vẻ, bất chợt có âm thanh tí tách do nước mưa rơi lên đầu tán lá truyền đến càng làm quang cảnh xung quanh thêm u tĩnh. Gió nhẹ thổi qua, mưa phùn bay bay, từ xa nhìn lại nơi đây trông thật mờ ảo, con đường phía trước nhìn không được rõ lắm.
(*) Vũ lâm: rừng mưa.
Có thanh âm nức nở trầm thấp dường như vang vọng khắp mảnh cỏ cây trong và ngoài điện. Một nam một nữ ngồi đối diện thấp giọng trò chuyện với nhau, thanh âm có chút không rõ ràng, cứ như hơi nước trong mưa phùn phiêu phù bên ngoài, trầm bổng không theo quy tắc nào.
Chỉ là trên vẻ mặt nữ tử xinh đẹp kiều mị kia lại càng thêm ngưng trọng, sắc mặt lại càng âm trầm vô cùng, giống như lại sắp muốn nhỏ nước.
Cũng không biết khi nào sẽ phát tiết. Thanh âm đối thoại ngừng lại. Lát sau Thẩm Thạch khẽ nhìn Ngọc Lâm đang im lặng rồi nói: "Ta nói những lời này, ngươi đã rõ cả chưa?"
Ngọc Lâm vẫn một mực cúi đầu từ trước đến giờ mới chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn Thẩm Thạch mở miệng đáp: "Làm sao ta biết những lời vừa rồi của ngươi là đúng sự thật hay đang dối gạt ta?"
Thẩm Thạch lắc đầu, thở dài ngao ngán: "Ta nói đều là sự thật, tin hay không là tùy vào ngươi."
"Ngươi muốn ta tin như thế nào?" Đột nhiên Ngọc Lâm như bạo phát, đứng phắt dậy. Xưa nay tính tình điềm tĩnh đột nhiên lộ ra vẻ điên cuồng cùng thần sắc tuyệt vọng phẫn nộ quát lại Thẩm Thạch:
"Một vạn năm trước Tứ đại Thiên Yêu yêu tộc chúng ta dễ dàng đối đầu với Nhân tộc các ngươi mấy trăm năm, thế nhưng hôm nay, hôm nay ngươi lại nói cho ta biết Nhân tộc bây giờ chí ít có tới mấy trăm cao thủ Nguyên Đan cảnh ngang hàng với Thiên Yêu. "
Thẩm Thạch không nói gì, gật gật đầu; chỉ là có chút khó khăn nhưng thần sắc lại rất kiên quyết.
Thân ảnh Ngọc Lâm lóe lên, thoáng cái đột nhiên xuất hiện trước người Thẩm Thạch, một phát liền bắt được ngay cổ hắn, phẫn nộ quát: "Nói vớ nói vẩn, ta giết ngươi!"
Thẩm Thạch bị nàng túm lấy tựa hồ cảm thấy một tia đau đớn, nhíu mày, khó khăn thấp giọng đơn giản trả lời:
"Ngươi giết ta, cũng chẳng thể thay đổi được gì..."
Ngọc Lâm phẫn nộ nhìn hắn, một gương mặt kiều mị dường như đã vặn vẹo, trong trí nhớ Thẩm Thạch thì đây là lần đầu tiên hắn thấy loại thần sắc đó trên mặt nữ tử này. Năm đó bên trong yêu giới, bất kể hoàn cảnh nguy hiểm, thế cục ác liệt như thế nào, thậm chí kề vai cùng Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc quyết chiến bên trong Hắc Phong thành kia; Ngọc Lâm tựa hồ cũng chưa từng thất thố qua như vậy.
Nhưng có lẽ hôm nay nàng đã đến cực hạn, lại là có lẽ lúc này là lần thứ nhất trong đời không có tộc nhân bên cạnh nàng. Nàng không còn nhất thiết phải giả làm kiên cường, ngược lại còn tỏ ra gần như sụp đổ.
Một đôi tay trắng nõn lúc này thoạt nhìn giống như bàn tay ác ma truy hồn đoạt mệnh. Sắc mặt Thẩm Thạch trở nên tái nhợt, chẳng qua là cặp mắt hắn vẫn thủy chung nhìn sang bên cạnh Ngọc Lâm, nửa điểm cũng không có ý lùi bước khuất phục.
Bỗng nhiên hai tay Ngọc Lâm chợt trở nên mềm nhũn, buông lỏng ra. Trên mặt nàng lộ ra một vẻ mất mát đầy mờ mịt.
Thẩm Thạch kịch liệt ho khan, quỳ rạp xuống đất, tay che yết hầu mở to miệng thở hổn hển. Ngọc Lâm bên cạnh cũng chán nản chầm chậm ngã ngồi xuống thảm cỏ, ngẩn ngơ. Nhìn bộ dạng giống như cái xác không hồn, dường như chẳng còn tức giận.
“Đây là… Ông trời muốn Yêu tộc chúng ta diệt vong sao…” Rất lâu sau đó, Thẩm Thạch nghe thấy Ngọc Lâm u oán lẩm bẩm một câu, phảng phất mang theo nỗi thống khổ khó mà hiểu thấu, giọng điệu tuyệt vọng vô cùng.
***
Mưa phùn vẫn rơi như sẽ vĩnh viễn không dừng lại, lất phất bay trên thảm cỏ.
Hồ ly trông như có chút bận tâm, nó đi đến bên cạnh Thẩm Thạch, cọ đầu vào người hắn. Thẩm Thạch đưa tay ra thoáng vuốt qua đầu nó rồi nhẹ gật đầu. Một lát sau, hắn quay đầu lại nhìn Ngọc Lâm, chỉ thấy nàng vẫn đờ đẫn ngồi nguyên tại chỗ. Hắn không nhịn được liền cau mày gọi:
“Tộc trưởng?”
Thân thể của Ngọc Lâm khẽ nhúc nhích tựa như vừa choàng tình từ trong bàng hoàng, nhưng nhìn bộ dáng vẫn có vài phần trì trệ. Nàng quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch thấp giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Ngọc Lâm nhìn hắn thật lâu, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói: “Nhân – Yêu khác biệt, chính là tử địch của nhau, vì sao ngươi vẫn còn quan tâm đến sinh tử của ta?”
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút rồi cười khổ đáp: “Con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình chứ. Huống chi ba năm trong Yêu giới đó nếu ngươi không thu nhận ta vào trong bộ tộc Thanh Xà thì chỉ sợ ta đã chết sớm rồi.”
Ngọc Lâm im lặng, một lúc sau nét mặt của nàng dần dần dịu lại, trong đôi mắt rắn có ánh hào quang chuyển động. Nàng nói: “ Kẻ còn nhớ đến tình xưa nghĩa cũ như ngươi thật là hiếm có.”
Thẩm Thạch cười cười nhưng rồi lại thở dài, đáp: “Tóm lại, mặc kệ kết cục của ta và ngươi hôm nay ra sao, những sự tình trong lời ta nói lúc trước đều là sự thật. Sau này có cơ hội ngươi cho người hoặc đích thân tiến lên dò xét là được.”
Ngọc Lâm cười khổ một cái, sắc mặt như hơi trở nên ảm đạm, như là trong chốc lát nàng đã bắt đầu từ từ chấp nhận cái sự thật mà phần lớn Yêu tộc trong Yêu giới không thể nào chấp nhận nổi này. Nàng trầm ngâm một lát rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thạch, bỗng nhiên hỏi:
“Thạch Đầu, ngươi có bằng lòng giúp ta không?”
“Giúp ngươi?” Thẩm Thạch trông có vẻ hơi kinh ngạc, hỏi lại: “Là chuyện gì?”
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi phải trải qua vô số những sự tình mâu thuẫn và kích động ngoài ý muốn như vậy, Ngọc Lâm đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng nhìn Thẩm Thạch rồi trầm giọng nói: “ Ngươi vừa mới nói rằng tuy Nhân tộc cường đại nhưng ở một vài địa phương xa xôi trong Hồng Mông chư giới hiện vẫn còn sót lại vài bộ tộc Yêu tộc còn sinh tồn được, đúng không?”
Thẩm Thạch gật đầu đáp: “Phải.”
Ngọc Lâm hít sâu một hơi rồi nói: “Thạch Đầu, hôm nay ta mang theo Thanh Xà nhất tộc đi vào Nhân giới tuyệt đối không hề có chút lòng tranh bá nào, tất cả chì vì muốn duy trì được Thanh Xà nhất tộc mà thôi. Hiện giờ khi chuyện này còn chưa truyền ra ngoài, ngươi có thể vì ơn thu nhận của Thanh Xà nhất tộc chúng ta năm đó mà giúp đỡ một lần được không? Hãy chỉ cho chúng ta một chỗ để Thanh Xà nhất tộc ít nhất có thể giả làm thổ dân ở đó, khuất khỏi tầm mắt của những tu sĩ Nhân tộc, ít nhất còn kéo dài được hơi tàn mà sống tiếp…”
Trên khuôn mặt kiều mị của Ngọc Lâm xuất hiện nét u sầu, bi thương. Nàng nhìn Thẩm Thạch rồi cúi đầu, nói khẽ:
- Đối với tình hình Nhân giới bây giờ, chúng ta hoàn toàn không biết chút nào. Cả tộc đến đây, nếu không có ai giúp đỡ, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ phát sinh xung đột với tộc khác. Mặc dù lúc đầu có thể tránh thoát nhưng nếu cứ bị tấn công liên tục, chúng ta hoàn toàn không có cách nào chống đỡ. Cho nên, giờ ta chỉ có thể nhờ ngươi giúp đỡ thôi.
Trên mặt của Thẩm Thạch lộ ra vẻ chần chừ, hắn thấp giọng nói: “Tộc trường, người đừng như vậy, ta, ta…”
Khuôn mặt Ngọc Lâm lộ ra vẻ sầu thảm, nàng cười cười, nói: “Vận số Yêu Tộc của chúng ta đã như vậy thì còn lời gì tốt mà nói nữa. Giờ đây ta chỉ một lòng muốn cứu người trong tộc, nếu ngươi cảm thấy bất mãn, hận ta lúc nãy đã đả thương ngươi thì giờ cứ để ngươi báo thù là được, ta tuyệt đối sẽ không hoàn thủ!”
Nói xong, nàng ngồi thẳng người lên, nhắm hai mắt lại, thể hiện một bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng. Thẩm Thạch lắc đầu nói: “Tộc trưởng, ta không có ý đó.”
Ngọc Lâm cười cười, tưa như vừa mới hạ một quyết tâm nào đó, liền mở đôi mắt sáng ra nhìn Thẩm Thạch, thấp giọng nói: “Vì Thanh Xà nhất tộc, ngươi muốn ta làm gì cũng được. Dù là… Ngươi muốn thân thể của ta, muốn ta làm thị thiếp cho ngươi, ta cũng nguyện ý!”
Thẩm Thạch giật mình, toàn thân chấn động. Hắn nhìn thần sắc kiên quyết của nữ tử trước mặt mình, nhất thời không nói nổi nên lời.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
21 chương
81 chương
66 chương
291 chương
41 chương
41 chương