Lục Tiên

Chương 769

"Ân..." Một đôi mắt tràn đầy vẻ hung ác đang rình rập phía sau bụi cỏ. Tiểu quỷ màu đen đứng trên đầu hồ ly chậm rãi phát ra một âm thanh kéo dài, không ngờ nó lại giương nanh ra như thế. Xem ra nó chẳng có gì là sợ hãi như hồ ly, ngược lại tựa hồ còn có chút kích động. So sánh với sự thong dong của tiểu quỷ màu đen, hồ ly lại có chút không chịu nổi. Có lẽ là khí tức Yêu thú đối với dã thú tự nhiên có chút bức bách, khiến nó khó có thể chịu được loại ánh nhìn lom lom hung lệ này, vô thức mà như muốn quay người bỏ chạy. Chẳng qua thân thể hồ ly vừa cử động, tiểu quỷ màu đen đã véo lỗ tai nó, hưng phấn mà nói: - "Chạy cái gì, đây là Yêu thú a, Yêu thú thôi a, chúng ta không cần thiết phải chạy! " Hồ ly gắng gượng dừng bước, nhưng thoạt nhìn thần sắc vẫn còn chút lơ mơ, mà giờ khắc này ở bên kia cùng với một tiếng gầm nhẹ, một đám cỏ dại bị tách ra làm hai, một thân ảnh cường tráng hữu lực màu xám đi ra. Da lông màu xám có vằn; răng nanh, móng vuốt sắc bén như Hổ, nhưng hình thể nếu đem so với Hổ thì là loại yêu thú nhỏ hơn nhiều, thoạt nhìn càng giống con mèo lớn hung ác. Nếu như lúc này Thẩm Thạch ở đây nhất định sẽ cảm thấy có chút quen mắt. Bởi vì năm đó hắn đã từng thấy qua hình dáng bên ngoài của Vô Ảnh Sơn Miêu bên trong tòa yêu đảo trên Thanh Ngư Đảo Lăng Tiêu Tông có vài phần tương tự. Mà trên thực tế, cuộc sống trong rừng mưa của loại Yêu thú vốn có tên gọi là "Hôi Ban Sơn Miêu" này cùng "Vô Ảnh Sơn Miêu" bên trên yêu đảo có huyết mạch xem như là họ hàng gần. Đại đa số loài Mèo Rừng này đều thuộc chủng loại có phẩm giai tương đối thấp. Loại Vô Ảnh sơn miêu trên yêu đảo cùng loại Hôi Ban sơn miêu trước mắt này cũng chỉ là loại Nhất giai Yêu thú bình thường. Bất quá đặc tính chung của chúng là tính cách hung tàn, tốc độ cực nhanh, là loại yêu thú cường hãn mà thợ săn rất khó đối phó. Xét trên phương diện bình thường cơ bản mà nói thì loại dã thú bình thường như Hồ Ly gặp Hôi Ban sơn miêu thì chỉ có chạy trối chết hoặc là bị bắt ăn thịt mà thôi, gần như sẽ chẳng thể nào khác được. Với lại sau tuyệt đại số đa số tình huống thì rất ít dã thú có thể thoát khỏi được tốc độ truy đuổi của Sơn miêu. Đối diện với ánh mắt nhìn chăm chăm, khí thế hung lệ tựa như Mãnh Hổ,thoạt nhìn tứ chi Hồ ly có chút nhũn ra. Đây là những phản ứng thường thấy khi dã thú bình thường đụng độ phải Hôi Ban Sơn miêu, do đó chẳng có gì là ngoài dự định của Hôi Ban Sơn miêu, nó liền lướt tới một trượng, vọt qua tiếp cận Hồ Ly. Toàn thân Hồ Ly lập tức phát run, thoạt nhìn như sắp bị hù chết, hai con mắt vô thần ảm đạm, mắt trợn trắng, trông vẻ đã muốn bất tỉnh. Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên Tiểu quỷ màu đen vỗ vào ót Hồ ly một cái trời giáng, nhất thời lập tức trấn tĩnh nó lại. Sau đó dường như là theo bản năng, khi một bóng đen nhờ nhờ đang lập tức muốn nhào vô trước mặt mình, nó chợt mở to miệng dùng hết khí lực toàn thân thở hắt về hướng Hôi Ban Sơn miêu. Một đoàn hắc khí. Một đoàn hắc khí xem ra cũng không đậm đặc, thể tích tính ra cũng không lớn, tối đa chỉ lớn chừng quả đấm, bất thình lình từ trong miệng hồ ly mạnh mẽ lao về phía Hôi Ban Sơn miêu. Thân thể đang trên không trung hơi dừng lại một tí thoạt nhìn cũng đang lắp bắp kinh hãi. Điều này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì dưới đời này kỳ thật cũng chưa có ai gặp qua hội phun hắc khí Tuyết Hồ. Song động tác của Hôi Ban Sơn miêu thật sự là quá nhanh nhẹn, tốc độ của nó nhanh đến nỗi cả lúc muốn quay đầu cũng chẳng thể được. Cho nên tuy rằng đoàn hắc khí này xem ra đen nhánh nhưng kỳ thật vẫn còn có chút yếu ớt đánh lên mặt của nó. Sau một khắc chỉ còn nghe tiếng hét thảm, hồ ly đã bị con Yêu thú hung ác đụng cho bổ nhào trên mặt đất. Móng vuốt bén nhọn từ trong bàn chân Hôi Ban Sơn miêu duỗi ra, đâm rách mấy chỗ da lông trên người hồ ly. Hồ ly đầu hơi lệch, tựa hồ đối mặt với uy hiếp Tử Vong cận kề đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà mãi sau một lát, trong cái dự liệu rằng yết hầu của mình sẽ bị cái mồm kia cắn nát nhừ lại chẳng hề xảy ra, con Hồ ly giả chết mới lén lút quay đầu lại. Nó bất ngờ thấy cảnh Hôi Ban Sơn miêu lắc lư tại chỗ như bị say rượu. Cũng chẳng lâu, con Yêu thú này liền lảo đảo thối lui, vùng vẫy một hồi rồi "Phốc" một tiếng ngã trên mặt đất. Hồ ly giật mình một cái tung người nhảy dựng lên. Chẳng qua là tính Hồ đa nghi nên nó chẳng dám tới gần con Yêu thú kia. Chỉ là đứng xa xa mà nhìn quanh. Đúng lúc này, một thanh âm dương dương tự đắc truyền đến từ trên ót, cười nói: "Sợ cái gì, có Pháp môn Ngũ Độc của Quỷ Vương gia gia nhà ngươi, đem đối phó với một Nhất Giai yêu thú nhỏ bé như thế há lại chẳng là đơn giản nhất ư." Hồ ly nghe xong dường như gan lớn thêm chút ít, bất quá vẫn là mười phần cẩn trọng quan sát một hồi lâu, rụt rè sợ hãi thăm dò mấy lần. Cuối cùng dưới dự thúc giục của Tiểu quỷ màu đen nên mất hết kiên nhẫn mà chậm rãi đi tới kế bên Hôi Ban sơn miêu, đụng đụng thân hình con mèo. Thân hình Hôi Ban sơn miêu chẳng hề nhúc nhích. Hồ ly lập tức cao hứng, nhảy tới nhảy lui tại chỗ, trong miệng "Ô ô" kêu lớn mấy tiếng, hổn hển giơ móng vuốt chân trước đặt lên trên đầu Hôi Ban Sơn miêu, cao hứng mà ngửa đầu cười dài, đắc ý muôn dạng. Tiểu quỷ màu đen liếc mắt, thoạt nhìn cũng hơi đau đầu với loại tình huống này, lắc đầu liên tục, thúc giục: "Mau mau nhanh lên, đây chính là con Yêu thú thứ nhất chúng ta bắt được, chớ có lãng phí. " Hồ ly bình tĩnh lại, thích thú nhảy tới trước, nhưng do dự đứng tại chỗ một lát. Dường như bị tiểu quỷ màu đen thúc ép, nó tiến lên cắn vào yết hầu Hôi Ban Sơn miêu một cái. Thân thể Hôi Ban Sơn miêu run lên bần bật, toàn thân co quắp sau đó từ từ trở nên cứng ngắc. Hồ Ly vẫn một mực cắn lấy cổ Hôi Ban Sơn miêu mà vẫn chưa có ý định buông ra. Máu huyết trên người Yêu thú không ngừng chảy vào trong miệng của nó. Cùng lúc đó, Tiểu quỷ màu đen ngồi trên người Hồ Ly khẽ khép mắt lại, vẻ mặt dữ tợn hung ác lộ ra vẻ bồng bềnh giống như vô cùng khoan khoái, thậm chí trong miệng còn khẽ thấp giọng "hừ" một tiếng. Một tia huyết sắt đỏ thẫm giống như tơ nhện kỳ dị bỗng nhiên xuất hiện trên thân thể màu đen của hắn, phóng đãng du tẩu một hồi sau đó chậm rãi dịu xuống, dung nhập vào thân thể tiểu quỷ. Cũng chẳng biết trải qua bao lâu, Hồ ly ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn lưu lại vài vết máu, chỉ là ánh mắt nó có vài phần hoang mang, mờ mịt. Trên đỉnh đầu, Tiểu quỷ màu đen đã không thấy tông tích, hình như Hồ ly cũng biết điều này, cũng không có ý đi tìm. Nó chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua Hôi Ban sơn miêu đã hóa thành một cỗ thi thể, nhưng sau đó quay người né sang một bên. Cơn mưa rừng đang lớn , nhưng mọi thứ lại chợt trở nên yên tĩnh. Hết thảy mọi thứ đều trở nên lạ lẫm, đều làm cho Hồ Ly không ưa nổi, rừng cây, bụi cỏ, nước bùn còn có cả thi thể, đương nhiên còn có mưa nhiều đến nỗi không chỗ nào là không có. Hồ ly bước hai bước về phía bìa rừng, bỗng nhiên quay người nhìn lại vào sâu phía trong mảnh rừng rậm, trong ánh mắt chậm rãi hiện lên một cỗ thân thiết cùng dựa dẫm. Tích tắc trong chớp mắt như hạ được quyết tâm, nó chợt sải chân chạy thật nhanh vào phía sâu trong khoảng rừng rậm kia. Giống như một màu trắng tinh thuần đi xuyên qua mảnh rừng rậm cổ xưa này, trong nháy mắt đã không còn thấy gì nữa.