Lục Tiên
Chương 674
Lúc đầu của con quỷ điểu bị dẫm nát cũng không tạo ra một chút ảnh hưởng gì có đối với cuộc chiến kịch liệt ngoài xa kia.Bầy Quỷ Huyết Lang cuồng bạo đang bị hấp dẫn bởi khí tức của con người kia nên chẳng hề để ý gì đến chút động tĩnh nho nhỏ ở phía sau cả. Mà con quái điểu bị dẫm cái móng heo lên kia, dường như đối với Tiểu Hắc thì chỉ là việc cỏn con như tiện tay diệt một con tiểu quái vật nhỏ yếu, đang cản đường mà thôi.
Trên đường chạy về phía Thẩm Thạch, Tiểu Hắc thoáng quay đầu nhìn về mảnh bóng tối ở phía xa, tất nhiên nó đã cảm ứng được kẻ địch mạnh mẽ đang đứng phía sau bầy Quỷ Huyết Lang. Nhưng kỳ lạ hơn là bóng đen làm cho nó vô cùng kiêng dè kia lại không xông lên cùng những con Quỷ Huyết Lang, mà vẫn trầm mặc đứng ở nơi đó.Chẳng qua bớt đi một kẻ địch là chuyện tốt rồi, dù cho có nhiều địch nhân cường đại nhưng chẳng muốn chiến đấu giống như vậy thì quá tốt. Cho nên, trong đầu óc đơn giản của Tiểu Hắc rất hanh đã bỏ qua những ý nghĩ này, nó vội chạy trên tuyết, chớp mắt đã xông tới bên cạnh Thẩm Thạch. Đầu tiên nó húc bay một con Quỷ Huyết Lang đang chuẩn bị đánh tới Thẩm Thạch lên không trung, sau lại chuyển người giơ nanh ghim vào đùi một con Quỷ Huyết Lang khác, chỉ nghe “ti ti” một tiếng nổ lạ, chớp mắt đã thấy da thịt con Qủy Lang rạn nứt, máu tươi bay tứ tung. Mấy con Qủy Huyết Lang bên cạnh cùng nhau gào thét, dồn dập đánh tới.
Nhưng mọi thứ giống như đã được luyện qua rất nhiều lầ, ngay lúc đó, chợt có mấy cái hỏa cầu từ trên trời giáng xuống, xen lẫn trong đó là những mũi băng tiễn âm hàn bay trong gió tuyết đâm mạnh xuống, bầy Qủy Huyết Lang trở nên hỗn loạn, một trận rên la lại vang lên.
So với tình cảnh náo nhiệt đằng trước thì chỗ của quỷ điểu bên này lại bình tĩnh đến khác thường.
Con quỷ điểu bị Tiểu Hắc xem thường rồi dẫm cho một cước vẫn đang lộn nhào, đầu cắm xuống mặt tuyết, đứng đó cả buổi không nhúc nhích, tư thế của nó thật sự rất buồn cười. Vốn dĩ bóng đen khổng lồ đang ẩn sâu trong màn đêm kia đang đằng đằng sát khí, cực kỳ hung lệ thì ngay lúc một cước của Tiểu Hắc đạp ra, đột nhiên làm cho bóng đen đó trở nên ngây dại.Cái bóng đen giật mình, ngây ngẩn đứng nguyên tại chỗ, bộng dáng như không thể nào tin nỗi vào đôi mắt của mình, nó chẳng còn để ý gì đến trận chiến đằng kia, sau một lát, từ sâu trong màn đêm xuất hiện một cái xúc tu màu đen kỳ dị đang từ từ duỗi tới chỗ quỷ điểu.Xúc tu kia nhìn như một con rắn đen, nó cẩn thận, nhè nhẹ trườn trên mặt tuyết, kích thước của nó to gấp mấy chục lần con quỷ điểu đang cắm đầu kia. Chẳng qua, không hiểu sao, cái xúc tu này có vẻ như rất sợ hãi con quỷ điểu xui xẻo kia, nó nhẹ nhàng trườn tới rồi khẽ chạm vào người con quỷ điểu.
Con quỷ điểu đang cắm đầu trong tuyết kia vẫn không nhúc nhích, bóng đen khổng lồ kia phát ra một tiếng gầm, rõ ràng là nó vô cùng sợ hãi, về sau cái xúc tu kia lại thử chạm vào người quỷ điểu lần nữa, sau đó cuốn lấy người quỷ điểu và kéo lên.
“Phốc.” một tiếng, cả người quỷ điểu bị kéo ra, rồi lăn lông lốc vài vòng trên mặt tuyết. Lúc này có thể thấy rõ toàn thân nó cũng không có thương tích gì, duy nhất chỉ có cái đầu chim nhỏ bị cái móng của Tiểu Hắc dẫm nát hơn phân nửa, thật vô cùng thê thảm. Chỉ là ngay lúc đó, con quỷ điểu giống như đã chết kia bỗng nhiên lại động đậy một cái.Trong bóng tối, thân ảnh khổng lồ kia cũng bất ngờ chấn động, sau lại phát ra một tiếng gầm trầm thấp đầy kinh ngạc. Sau một lát, hai ngọn lửa xanh lục, u ám lại bắt đầu cháy lên trên cái đầu bị nát của quỷ điểu, chẳng qua lúc này nhìn con chim này càng thêm dữ tợn và xấu xí.
Lúc hai ngọn lửa xanh kia chập chờn cháy lên cũng là lúc đầu con quỷ điểu này nhướng lên một cái, chẳng qua nó cũng không rướn lên cao được vì cái cổ của nó cũng bị con heo kia dẫm gãy một đoạn… Chẳng qua là bị dày vò đến mức độ này rồi mà con quỷ điểu vẫn còn không chết, đúng là làm cho người ta phải run sợ.Con quỷ điểu khó khăn ngẩng đầu, ánh sáng âm u trong mắt nó lạnh lẽo vô cùng, khi bóng đen khổng lồ kia bị ánh mắt đó liếc qua thì nghe một tiếng “Phanh” lớn, chỉ thấy bóng đen thấp xuống một nửa, rồi sau đó nghe liền mấy tiếng “ầm, ầm, ầm” truyền tới. Dường như bóng đen kia đang phủ phục dưới đất rồi ra sức dập đầu bồi tội, có vẻ như cực kỳ yếu ớt.
Quỷ điểu lạnh lung nhìn bóng đen đó, đột nhiên từ trong cái mỏ bị dẫm nát phân nửa kia, lạnh lung nói ra hai từ:
“Phế vật!”
Bóng đen kia liền dập đầu nhanh hơn, oanh oanh oanh như muốn đập cả vùng tuyết nguyên này thành một cái hố lớn, bộ dáng hoảng sợ đến sắp chết rồi. Quỷ điểu chán ghét nhìn nó một cái, bộ dáng không muốn nói nhảm gì với nó nữa, nói:
“Cút!”
Nháy mắt, bóng đen kia nhảy dựng lên, xúc tu trên mặt tuyết rút nhanh về như tia chớp, chỉ nghe một âm thanh nho nhỏ lướt qua mặt tuyết, sau đó chẳng còn thấy gì nữa ngoài gió tuyết.
Quỷ điểu vẫn nằm nguyên như vậy trên mặt tuyết lạnh lẽo, trong cái đầu bị dẫm nát của nó vẫn tràn đầy máu tươi cùng một ít chất lỏng kì quá, bộ dáng không có khả năng sống thêm được nữa nhưng qua biết bao lâu rồi mà hai ngọn lửa xanh lục, u ám trong hốc mắt nó vẫn cháy yếu ớt, nó lạnh lung nhìn chằm chằm xung quanh
Saumột chốc, dường như quỷ điểu có một chút cố sức rồi từ từ quay đầu.
U hỏa màu lục yếu ớt, nhìn về một trong gió tuyết như thấy một đôi tròng mắt đang ở cách xa ngàn dặm vạn dặm.
Cuộc chiến đấu kịch liệt vẫn đang tiếp diễn, một nam một nữ một heo đang tựa lưng vào nhau để sinh tồn, cùng bầy Quỷ Huyết Lang vẫn đang liều mạng chiến đấu. Tuy nhiên, lúc này đôi mắt kỳ dị của quỷ điểu, xuyên qua gió tuyết mà nhìn chằm chằm khuôn mặt những người kia. Nó thấy, khuôn mặt của nam nhân kia
Cái cổ của quỷ điểu chợt dừng lại, cứ như vậy đứng im giữa không trung, rồi lẳng lặng nhìn về phía đó.
Nam nhân kia vẫn đứng trong gió tuyết, vẻ mặt hắn kiên nghị, lông mày hơi nhíu, ánh mắt tuấn lãng không có nhiều sợ hãi, giữa tay hắn thấp thoáng mấy lá bùa kỳ quái, sau đó liền cháy lên biến thành những pháp thuật kì dị, đánh cho mấy con Qủy Huyết Lang điên cuồng xung quanh phải tru lên đau đớn. Chẳng qua sắc mặt hắn có chút tái nhợt, có lẽ hắn quá mệt mỏi rồi.Hai ngọn lửa xanh trong hốc mắt của quỷ điểu kinh ngạc nhìn hắn, ánh lửa như rực lên rồi chợt suy yếu, xem ra nó không còn sức nữa rồi. Mà cùng lúc đó, ở bên kia, nam nhân đó chợt nghiêng người, cứng rắn lấy thân mình đỡ một con Qủy Huyết Lang đang nhào đến cô gái ở đằng sau. Hành động này của hắn cũng tạo cơ hội cho hai con khác thừa cơ đánh lén, gây nên hai đạo vết thương, máu tươi đỏ thẫm bắn ra, nhuộm đỏ một mảng tuyết trắng.
Nữ tử bên cạnh phát ra một tiếng kêu chói tai, ôm lấy hắn, sau đó liều mạng vung vẩy binh khí trong, đánh văng mấy con Qủy Huyết Lang, chẳng qua mùi máu tươi càng làm cho bầy sói càng thêm hung hãn, điên cuồng nhào tới như một cơn thủy triều, bao phủ lấy hai thân ảnh.Đó cũng là lúc hai ngọn lửa xanh trong hốc mắt quỷ điểu hoàn toàn tắt đi. Đầu của nó rủ xuống, nằng nề đập trên mặt tuyết, rồi không còn động tĩnh gì nữa. Bông tuyết bồng bềnh rơi xuống, nhanh chóng bao phủ, che lấp thân thể nó.
Mà trong thế giới màu xám xa xôi khác, ở một ngọn núi cô độc nào đó, ở một nơi hiu quạnh cơ đơn trong thế giới đó, cái màn sáng đang vắt ngang giữa không trung cũng tiêu tan trong nháy mắt.
Sau đó là một hồi im lặng dài dằng dặc.Một lúc thật lâu sau, thân hình cô gái kia lặng lẽ đứng lên, trầm mặc nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Tay nằng nhẹ nhàng mơn trớn khuôn ngực mềm mai, nở nang của mình, ở trên làn da trắng nõn kia có khảm một khối thủy tinh màu đen, như là một vết thương mảnh nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
242 chương
130 chương
25 chương
98 chương