Lục Tiên
Chương 464
Ban đêm ở Cự Long hoang mạc đặc biệt dài và rét lạnh, ngước lên nhìn vòm trời đêm cũng không thấy bất cứ ngôi sao nào, đương nhiên càng không có ánh trăng, trừ những đám mây đen nghịt kéo dài vô tận thì không có thứ gì khác, thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Tiểu Hắc buồn ngủ lẽo đẽo theo Thẩm Thạch trở lại chỗ nghỉ ngơi bên cạnh hạp cốc thì nằm ngay xuống đất ngáy o o, tiếng ngáy càng lúc càng lớn. So với nó thì Thẩm Thạch chẳng biết sao lại không ngủ được, có lẽ vì sự tình vừa nãy bên dưới hạp cốc.
Hắn ngẩng đầu nhìn màn đêm dày đặc che phủ mọi ngóc ngách, gió lạnh thổi vù vù từ hoang nguyên tựa hồ như hơi thở của một người đang tuyệt vọng thống khổ. Thẩm Thạch chợt nghĩ tới tình cảnh sau cùng bên ngoài hạp cốc, lúc Triền Tư Quỷ tru lên mấy câu cuối cùng:
- "Những việc ngươi làm có khác gì một con quỷ như ta?"
Tiếng gào thê lương của nữ nhân đó tựa hồ quẩn quanh bên tai Thẩm Thạch, lúc trước hắn không để ý nhưng hiện tại khi đã bình tĩnh hơn hắn bỗng nhớ rõ từng từ một, hắn khẽ rùng mình.
Thẩm Thạch trầm mặc rất lâu trong bóng tối, sau đó hắn chậm rãi giơ bàn tay phải lên, đưa ra trước mặt. Bởi vì trời quá tối nên dù gần trong gang tấc, hắn cũng chỉ lờ mờ thấy được hình dáng, một bàn tay bình thường không có gì đặc biệt so với mọi người.
Gió đêm chợt lùa qua mang theo một mùi tanh tửi.
Hắn giật mình, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện mùi máu tanh ấy chính là từ bàn tay trước mặt của hắn.
Mùi máu tươi nồng đậm.
Khóe mắt hắn hơi giật giật, lặng lẽ tiếp tục nhìn vào bàn tay của mình, mà không biết hắn có thực sự nhìn hay không, cứ mơ hồ chăm chú như vậy, trong bóng tối, giữa lòng bàn tay hắn tựa hồ có một bóng mờ nhàn nhạt, không rõ là cái gì, có lẽ là do trời tối, hoặc do lúc trước dính máu nhưng chưa lau sạch nên mới có mùi máu tươi như vậy.
Ai mà biết.
Thật lâu sau, Thẩm Thạch nghẹ giọng gọi một câu:
- "Tiểu Hắc."
Nó vẫn cứ ngáy đều đều không hề phản ứng, chỉ văng vẳng tiếng hít thở chầm chậm, nhẹ nhàng kéo dài của một giấc ngủ ngon lành.
Thẩm Thạch không muốn đánh thức nó, trời đất bao la rộng lớn, dường như hắn chỉ có Tiểu Hắc là bạn.
Hắn lại đưa mắt nhìn vào bàn tay mình, im lặng một hồi rồi thấp giọng hỏi:
- "Tiểu Hắc, vừa nãy ta thực sự là ác quỷ sao?"
Trên mặt đất, Tiểu Hắc Trư ư ử mấy tiếng khó hiểu, nó trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp, có lẽ ngoài việc ngủ nó không quan tâm đến điều gì khác trên đời.
Thẩm Thạch thôi để ý tới nó, suy nghĩ một hồi rồi buông bàn tay xuống, một lát sau, màn đêm hắc ám vang vọng tiếng hắn tự thì thẩm với bản thân:
- "Dạo này sát tính của mình...sao mạnh như vậy..."
***
Một đêm dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua khi những tia sáng đầu tiên từ phương đông rọi xuống.
Cự Long hoang mạc trở mình sau một đêm rét buốt, nhiệt độ chầm chậm tăng lên báo hiệu một ngày nóng bức bụi bặm sắp đến.
Cả đêm không ngủ, Thẩm Thạch cảm thấy cũng không có gì khác biệt, đối với tu sĩ chừng đấy mệt nhọc chẳng thấm vào đâu, hắn híp mắt nhìn về phía mặt trời rồi vươn vai một cái lấy lại sinh khí, trở về nguyên trạng bình thường như mọi ngày.
Sau đó, hắn nghiêng đầu nhìn Tiểu Hắc vẫn đang say ngủ, khóe miệng nhếch lên cười khì, tung cước đá đá vào người Tiểu Hắc rồi mắng một câu:
- "Được rồi, thức dậy thôi, chúng ta còn phải lên đường."
Tiểu Hắc trở mình lật đật đứng dậy ngáp dài, nó lắc mạnh thân thể một cái, lập tức trông hoạt bát hơn nhiều. Thẩm Thạch nhìn nó không biết sao có cảm giác gia hỏa này như trưởng thành hơn một chút, hoặc là ảo giác cũng không chừng.
Sắc trời đã sáng hẳn, nhìn thấy rõ hạp cốc nằm ở bên cạnh, Thẩm Thạch trầm ngâm chốc lát rồi lấy ra Khuynh Tuyết Kiếm, ôm lấy Tiểu Hắc ngự kiếm phi hành vượt qua hạp cốc.
Trên đoạn đường tiếp sau đó Thẩm Thạch đi rất thận trọng, cẩn thận điều phối Linh lực dùng khoảng ba bốn thành để ngự kiếm phi hành, còn lại thì xuống đi bộ hoặc điều tức linh lực đợi khôi phục lại mới bay tiếp.
Mặc dù vừa đi vừa nghỉ nhưng vì tốc độ của cả hai vốn đã rất nhanh nên ức chừng sau nửa ngày, Thẩm Thạch liền phát hiện một hạp cốc thật sâu khác.
Lần này hắn trực tiếp khống chế Khuynh Tuyết kiếm bay đến bên trên miệng cốc, nhìn bao quát xuống bên dưới, hắn nhanh chóng phát hiện ra phía sau hạp cốc cách không xa là một địa hình bị lõm xuống, nhìn giống như một cái hố to hay là một cái thung lũng gì đó.
Thẩm Thạch cảm thấy hơi hiếu kỳ nhưng không hạ xuống mà tiếp tục điều khiển Khuynh Tuyết Kiếm bay lên cao thẳng về phía trước, theo đó tầm mắt cũng trở nên bao quát hơn. Vừa nhìn Thẩm Thạch cảm thấy kinh ngạc vì trước mắt hắn là một khu vực hoang dã rộng lớn bằng phẳng nhưng có rất nhiều khe hở sâu hoắm trên tạo thành vô số hạp cốc. Đưa mắt nhìn qua, có cảm giác từ rất lâu rồi, nơi này như bị một con cự long khổng lồ cào đông bới tây làm xuất hiện vô số hạp cốc, hố sâu giống hình dấu móng chân cào để lại.
Quan sát phía dưới có rất nhiều hạp cốc thâm uyên, Thẩm Thạch hít một hơi khí lạnh, đến lúc này hắn mới minh bạch những lời mà Thiết Hầu tộc Huyết Nha đã nói với mình, ý nghĩa của sau lưng đầm lầy là địa hình hoang dã có nhiều biến đổi phức tạp là cái gì.
Ở giữa không trung, Thẩm Thạch lắc đầu rồi khống chế Khuynh Tuyết Kiếm hạ xuống, bắt đầu chậm rãi tra xét bên trong những hạp cốc khổng lồ có địa hình phức tạp này.
So với những hạp cốc khổng lồ này, Thẩm Thạch tựa như con sâu cái kiến, bất quá cũng vì như thế, ưu thế của thanh Khuynh Tuyết Kiếm lại một lần nữa được hiển lộ. Nếu như không thể ngự không phi hành mà là đi bộ thì phải trèo lên thậm chí là vượt qua những hạp cốc hoang dã này quả thực là một sự phiền toái khó có thể tưởng tượng được, còn đối với Thẩm Thạch bây giờ, sự tình lại trở nên đơn giản hơn nhiều, dù là gặp phải loại địa hình cực kỳ hiểm trở, hắn cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều trực tiếp ngự kiếm bay lên, cứ thế mà bay qua.
Độ khó dễ giữa 2 việc, thật sự giống như là cách biệt một trời một vực, đến lúc này, Thẩm Thạch trong tâm không tránh khỏi cảm kích sâu sắc với lời nhắc nhở của Chung Thanh Trúc cho mình trước Vân Tiêu điện ngày hôm đó. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn bỗng nhiên lại có chút thấp thỏm chờ mong, thầm nghĩ Vấn Thiên Bí Cảnh bây giờ có vẻ so với quá khứ càng thêm kỳ quái và hung hiểm hơn một ít, thật không biết những bằng hữu của mình lúc này ra sao?
※※※
Phi hành dò xét dọc theo rất nhiều hạp cốc, Thẩm Thạch dần dần phát hiện ra một thứ ngoài ý muốn, cái gọi là địa hình phức tạp của nơi đây vẫn còn một ý khác.
Đó là cho dù giăng mắc khắp nơi nhưng các hạp cốc này rõ ràng lại không có cùng một hoàn cảnh, thậm chí là thông qua vô số hạp cốc, Thẩm Thạch cũng thấy được đủ loại địa hình kỳ quái. Có hạp cốc khô ráo tựa Hoang Nguyên, cũng có thung lũng với nguồn nước dồi dào rừng cây rậm rạp, hơn nữa lại có những hạp cốc cách nhau không xa mà địa hình diện mạo hoàn toàn đối lập, thậm chí có lúc hai hạp cốc liền nhau có bộ dạng hoàn toàn khác biệt.
Đây một hạp cốc khắc nghiệt hoang vu, bên cạnh lại là một hạp cốc sinh cơ bừng bừng, có hạp cốc trùng thỉ khắp nơi, có hạp cốc là đồng cỏ và nguồn nước dồi dào, khung cảnh ôn hòa. Thẩm Thạch một lúc sau cũng hoa hết cả mắt, liếc mắt nhìn nhìn qua vùng đất tràn ngập hạp cốc khổng lồ này kéo dài xa tít tắp, ở trên không suy nghĩ một lúc, hắn thở dài, đành bắt đầu tiếp tục bay về phía trước.
Mục tiêu của hắn là một hạp cốc đã được Thiết Hầu nhắc tới có sản vật giống như là Linh Tinh, có vẻ rất giống với một linh mạch, hoặc có thể tìm tới một nơi tương tự như vậy, một nơi mà chỉ cần nhặt được bảo thạch là có thể kiếm được một lượng tài phú lớn, tất nhiên là cần phải tìm kiếm.
Chẳng qua nhìn thấy cảnh này, trong trăm ngàn hạp cốc không biết phải đi tới nơi nào mới có thể tìm được cái hạp cốc có Linh Tinh kia, khi đó Thiết Hầu có nói rằng đó là hạp cốc lớn nhất, nhưng Thẩm Thạch bây giờ lại hoài nghi độ chân thực của điều này bởi dựa vào thực lực của những chiến sĩ Huyết Nha bộ tộc chưa hẳn có thể bay kia có lẽ cũng không thể đoán được nơi đây có nhiều hạp cốc phức tạp như vậy, rồi có bao nhiêu hạp cốc lớn nhất sâu nhất, thực sự là một vấn đề lớn.
Nếu như chỉ dẫn không đáng tin thì tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình. Cứ như vậy Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc bắt đầu bay trên vùng Cự Long hoang dã đầy những kỳ dị hạp cốc mà thăm dò, hơn nữa lúc này cũng không có cách nào mà mưu lợi cả, chỉ có thể từng bước từng bước tìm kiếm.
Dù sao vẫn có một điểm tốt, là Thẩm Thạch có Khuynh Tuyết Kiếm trong tay, chỉ cần nhìn thấy hạp cốc nào hoang vu khô cằn, chỉ toàn sỏi đá là Thẩm Thạch trực tiếp bay vọt qua, còn những nơi có nhiều chim thú đồng cỏ và những nơi có nước, hắn sẽ lại lưu tâm tìm kiếm một phen.
Chưa tính tới việc ở chỗ này vài ngày, bởi cho dù mới chỉ tìm tòi được một vài hạp cốc, nhưng Thẩm Thạch thật sự cũng có được một chút thu hoạch, tìm được một ít Linh Quáng Linh Thạch mà ngoại giới hiếm thấy, cũng nhờ sự trợ giúp của Tiểu Hắc, mà trong một hạp cốc có đồng cỏ tươi tốt và nguồi nước dồi dào, hắn đã tìm được không ít Linh thảo. Trong đó còn có một cây Linh thảo đạt tới Ngũ phẩm, Thúy Ngọc Liên.
Cây linh thảo này tuyệt đối là giá trị liên thành, Thẩm Thạch cùng Tiểu hắc đều vô cùng vui mừng, bất quá làn da đen của Tiểu Hắc còn không thể cản nổi hắc tâm hắc thủ của chủ nhân, ngay khi Tiểu Hắc bổ nhào tới với ý định cắn lấy thì Thẩm Thạch đã vượt lên trước một bước, thu vào trong như ý đại, sau đó cười lên ha ha, thuận tay đút một viên Linh tinh vào miệng Tiểu Hắc, nghiêm mặt nói:
“Ngoan, ăn Linh tinh, thứ này hương vị ngon hơn”
Tiểu Hắc đương nhiên là rất tức giận, bất quá Linh Tinh được nhét vào trong miệng thoạt nhìn cũng rất là hợp với tâm ý của nó, ngậm lấy rồi cũng không chịu nhổ ra, đành hàm hàm hồ hồ mà bỏ qua. Trong những ngày kế tiếp, Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc vẫn tiếp tục thăm dò những hạp cốc này, trong suốt quá trình, Thẩm Thạch cũng không có gặp lại bất kỳ đệ tử nào của Tứ Chính Danh Môn hàng lâm đến Vấn Thiên Bí Cảnh. Có lẽ lúc trước việc tập trung của 4 người hoàn toàn chỉ là trùng hợp, theo thời gian Thẩm Thạch cũng đã ném việc này ra sau đầu, chẳng qua thi thoảng trong nội tâm cũng sẽ đột nhiên nghĩ tới:
Nghe nói thời gian tiến vào trong Vấn Thiên Bí Cảnh là một tháng, khoảng thời gian này bảo ngắn cũng không ngắn lắm nhưng mà khi tiến vào nơi đây, với sự rộng lớn của Bí Cảnh này lại tạo ra cảm giác không quá đủ. Một tháng thời gian, hắn thậm chí còn không chắc chắn có thể thăm dò hết tất cả hạp cốc, càng không cần nói tới việc rời khỏi những hạp cốc này tiến sâu hơn vào trong hoang dã tìm kiếm cơ duyên.
Nếu thời gian tiến vào Bí Cảnh lâu hơn một chút thì tốt rồi… Thẩm Thạch tiếc nuối nghĩ thầm.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
242 chương
130 chương
25 chương
98 chương