Lục Tiên

Chương 463

Nhìn sơ qua vẻ bề ngoài của nữ tử ở trước mặt đương nhiên có thể khẳng định đây là đệ tử thuộc danh môn Tứ Chính, hay nói cách khác đó chính là một vị sư tỷ đồng môn đã cùng Thẩm Thạch đi vào Vấn Thiên Bí Cảnh. Nhưng vì ngày trước không kết giao nên giờ đây mới thấy hết sức lạ lẫm, chẳng qua chỉ đơn giản nhìn hơi quen mắt mà thôi. Từ đầu cho tới hiện tại, tuy nữ tử tự xưng là Nam Cung Hồng nhưng có lẽ cũng không phải chủ nhân chính thức của thân xác này. Thẩm Thạch biết rõ trong thế giới rộng lớn này những điều kỳ dị nhiều đến mức đếm không xuể, kể cả tình cảnh đang bày ra trước mắt hắn bây giờ cũng thế . Căn cứ vào một quyển sách cổ mà hắn từng xem qua thì Thẩm Thạch có thể đại khái phán đoán rất có khả năng đây là loại quỷ vật có tên “ Triền Tư Quỷ”, là một trong các loại âm linh vô cùng hiếm thấy, nghe nói vào lúc ai đó sắp chết vì chấp niệm quá lớn không tiêu tán nên ngày đêm khổ tu rồi hóa thanh âm linh, tuy lực lượng của bản thân không được coi là đặc biệt mạnh mẽ nhưng lại có dị năng sống nhờ trên thân thể con người và trong thời gian ngắn sẽ tiến hành đoạt xá, sau đó tiếp tục làm đủ các chuyện không ngờ khác. Chẳng qua tâm địa của Thẩm Thạch vốn cứng rắn thế nên đối với quỷ vật hắn sẽ ra tay hết sức vô tình, nhưng vào lúc cuối cùng đột nhiên nghe được câu nói như vậy, hắn lập tức lắp bắp kinh hãi rồi vội vàng hỏi ngay một câu. Trước mặt Thẩm Thạch, trên đỉnh đầu Nam Cung Hồng có một đám âm khí màu xám đang lơ lửng bay ra sau đó chậm rãi tụ lại, đồng thời trên khuôn mặt vốn nhợt nhạt méo mó bỗng hiện lên vẻ sầu thảm cùng nụ cười oán độc, nữ tử khàn giọng nói: “ Đúng vậy, ta đã từng là một người giống như các ngươi, nhưng ba nghìn năm trước ta gặp rủi ro bị một tên súc sinh cướp đi sự trong trắng, chẳng những thế cuối cùng còn giết chết ta. Thế nhưng ngươi cho rằng như vậy là hết ư, sau khi ta chết, thời khắc hồn phách muốn tan đi lại chợt phát hiện trong hẻm núi này âm lân nhiều vô số, âm khí tụ tập không tán, nó trở thành một cái âm lao thiên nhiên giam cầm ta tại nơi này. Bao nhiêu năm trôi qua, đã có kẻ nào từng tới cứu ta chưa, đã có kẻ nào từng nghĩ đến ta chưa…” Nói đến đoạn sau, dường như nữ tử đã hóa điên mà thét lên. Bên chân Thẩm Thạch, Tiểu Hắc tiến lên một bước như muốn làm gì đó, Thẩm Thạch thấy vậy khẽ vươn tay giữ đầu Tiểu Hắc không cho nó tiếp tục đi về phía trước. Sắc mặt Thẩm Thạch biến đổi, sau giây lát trầm ngâm hắn mới cất lời hỏi: “ Ai là kẻ đã hại ngươi?” Giờ phút này khuôn mặt Nam Cung Hồng bắt đầu trở nên cứng đờ, đồng thời âm khí từ trên đỉnh đầu từ từ tụ lại mơ hồ hiện ra một khuôn mặt mờ ảo khác. Lúc này tiếng nói của nữ tử cũng đã lung lay bất định, thoáng cái như từ trong miệng rồi lại thoáng cái như từ trong đám âm khí truyền ra khiến Thẩm Thạch thấy vô cùng quái đản: “ Hòa thượng…Trấn Long Điện đấy…hòa thượng…ai thèm quan tâm…hắn…, ngươi cũng lưu lại…cùng…ta…” Ánh mắt Thẩm Thạch sắc như dao liếc nhìn đám âm khí, bất thình lình hỏi tiếp: “ Trên đường đến đây ta đã thấy một một nam tử cụt tay mới chết chưa lâu, hắn cũng do ngươi giết sao?”. “…Đều …muốn…chết…” Thẩm Thạch cau mày nhìn đám âm khí càng ngày càng nặng sát khí ở phía trước rồi đột nhiên cười khẩy, thu tay lùi về sau một bước. Giờ đây gương mặt trồi lên từ đám âm khí bỗng giật một cái toát ra sự hung ác, nó nhe răng trợn mắt hét vào mặt Thẩm Thạch. Đột nhiên một tiếng gầm nhẹ vang lên, đồng thời một bóng đen vọt tới, chính là Tiểu Hắc từ nãy vẫn ngồi chồm hổm bên cạnh Thẩm Thạch. Chỉ thấy con heo kỳ quái này nhảy thẳng lên thân thể của Nam Cung Hồng mặt đã không còn chút máu cũng chẳng còn hô hấp rồi há miệng ngoạm vào đoàn âm khí trên đỉnh đầu. Đám âm khí thoáng giật mình kinh ngạc nhưng ngay sau đó giống như nhìn thấy điều gì đó hài hước nhất từ trước đến giờ, nó nhe răng cười gằn rồi cuồn cuộn lao xuống, một luồng khí lạnh lẽo như băng ập đến vây kín Tiểu Hắc. Răng nanh của Tiểu Hắc sắc lạnh như tuyết trong khoảnh khắc bỗng nhiên lại ánh lên một tia sáng màu xám mờ ảo, đây cũng chính là quầng sáng kỳ dị đang dâng lên trong mắt nó. Khuôn mặt âm khí ở giữa không trung lập tức cứng đờ như bị sét đánh, ngay lập tức nó phát ra tiếng tru cao vút thê lương hầu như không còn giống với tiếng người rồi dốc sức liều mạng bay ngược về phía sau, nhưng dưới tia sáng màu xám đám âm khí dường như nhanh chóng mất đi tất cả linh lực, xoay tròn tụ lại một chỗ, chỉ lát sau từ trong đám âm khí tách ra một nhúm ánh sáng xám xịt, Tiểu Hắc Trư liền nhào tới, thậm chí Thẩm Thạch đứng phía sau cũng không kịp nhìn rõ nó là cái gì, chỉ thấy trong chớp mắt nhúm ánh sáng kia lập tức biến mất mà chẳng biết nó đã đi đâu. Sau khi đám âm khí bị rút mất nguồn sống, nó nhanh chóng tan vỡ như băng tuyết, không một tiếng động tiêu tán trong màn sáng màu máu ở nơi tận cùng của hẻm núi này, ngay cả chút xíu dấu vết cũng không lưu lại. Chứng kiến cảnh này khiến khóe mắt Thẩm Thạch cũng phải giật giật, về sau hắn mới khẽ thì thào: “ Coi như một sự giải thoát cho ngươi vậy”. Tiểu Hắc đứng im tại chỗ rất lâu không có động tĩnh gì, Thẩm Thạch đợi một lúc rồi cất tiếng gọi, qua hồi lâu Tiểu Hắc mới từ từ quay lại liếc nhìn Thẩm Thạch, nét mặt đờ đẫn như buồn ngủ. Thẩm Thạch thong thả đến trước mặt nó và ngồi xuống sờ lên đầu Tiểu Hắc khẽ hỏi: “ Không sao chứ?”. Tiểu Hắc thoáng lưỡng lự rồi dụi đầu vào tay Thẩm Thạch, sau đó nghiêng đầu: “ Ách”, nấc lên một cái. Thẩm Thạch lập tức điên tiết đứng dậy tung chân đá cho nó một cước văng sang bên cạnh rồi tức giận nói: “ Lại ăn ma ăn quỷ, cách ta xa một chút, con heo bẩn thỉu này”. Tiểu Hắc gật gù đắc ý cũng chẳng thèm tức giận, nó làm như không nghe thấy những lời cằn nhằn của Thẩm Thạch nên vẫn lảo đảo mang theo chút mệt nhọc chậm rãi đi theo bên chân của hắn tiến về phía trước. Thẩm Thạch ngó nghiêng trái phải nhìn quang cảnh đáy cốc, chỉ thấy ngoài hai cỗ thi thể nằm trên mặt đất và ánh sáng đỏ như máu của Âm Lân thì không còn gì nữa, xung quanh lại trở về với sự tĩnh mịch, thật không giống với biến cố mới phát sinh vừa rồi. Hắn đứng yên tại chỗ trầm ngâm một lát, sau đó nhìn thoáng qua thi thể Nam Cung Hồng, à... có lẽ nữ tử này vốn không phải là tên đó. Thẩm Thạch yên lặng liếc nhìn nữ tử kia, người nào sau khi bị Triền Tư Quỷ đoạt xá thì thần trí sẽ không biết gì nữa, xem như là đã chết rồi, cho dù một thời gian ngắn sau đó Triền Tư Quỷ rời khỏi thân xác thì cũng sẽ biến thành ngu ngốc, trước sau gì cũng chết. Hài, có lẽ vĩnh viễn hắn không biết tên thật của nàng là gì. Đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó Thẩm Thạch đến gần thi thể nam tử Nguyên Thủy Môn cẩn thận xem xét một phen, không ngoài dự đoán, trên người này có dấu vết bị Triền Tư Quỷ đoạt xá, khó trách lúc chiến đấu với gã, Thẩm Thạch cảm nhận rõ động tác của nam tử này so với tu sĩ của Nguyên Thủy Môn chậm chạp hơn nhiều. Thẩm Thạch lắc đầu đứng lên, chuẩn bị xoay người thì ánh mắt chợt dừng lại, như thấy cái gì mắt hắn liếc qua một chỗ khuất cạnh tảng đá lớn, bên trong quầng áng sáng đỏ có mấy đồ vật, nhìn có chút quen mắt. Nội tâm Thẩm Thạch khẽ động, hình như nghĩ tới điều gì, lập tức hắn bước tới cạnh tảng đá, sau một lúc tìm kiếm thì trên tay có thêm mấy thứ. Là ba cái túi Như Ý. Cứ như vậy, ba túi Như Ý mềm mại, yên lặng nằm trên tay hắn, Thẩm Thạch nhìn chung quanh, nhất thời tâm tình có chút phức tạp, không biết nói gì cho phải. Một lát sau, hắn khẽ thở dài, cầm lấy ba túi Như Ý đưa thần niệm vào dò xét một phen, không ngoài sự đoán, trong ba túi Như Ý, chiếm phần lớn trong các loại đồ vật là đủ thứ tài nguyên linh tài, linh tinh, linh đan và các thứ quan trọng khác. Hiển nhiên, trong ba túi Như Ý này thì có hai cái là của hai người mới chết, cái còn lại không nói cũng biết là của nam nhân bị chặt tay, giết chết mà Thẩm Thạch ngẫu nhiên phát hiện trên đường tới đây. Tính riêng về giá trị, ba túi Như Ý này cất giấu vô số tài nguyên linh tài xa xỉ, dù sao trước khi tiến vào bí cảnh Vấn Thiên, suy nghĩ của mọi người đều giống hệt nhau là để chuẩn bị thật tốt cho cơ hội hiếm có này, mọi người sắm đủ thứ cần thiết khi đối mặt với nguy hiểm ở đây. Hầu như tất cả đệ tử của danh môn Tứ Chính, bao gồm cả Thẩm Thạch đều mang theo toàn bộ tài sản mà mình có. Thẩm Thạch yên lặng nhìn ba túi Như Ý trong tay rồi cười khổ một cái, nghĩ thầm khó trách có những lời đồn đãi rằng, mỗi người khi thám hiểm rèn luyện trong bí cảnh Vấn Thiên đều mang theo trên người tất cả tài sản và tự biến mình thành một ‘kho báu’ di động, bí cảnh Vấn Thiên lại hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, không có người nào ngăn trở thì việc xảy ra ám toán, chém giết cũng không phải là việc gì lạ. Đứng tại chỗ im lặng một lúc, Thẩm Thạch thở ra một hơi sau đó đem cất ba túi Như Ý rồi kêu Tiểu Hắc đi ra ngoài hạp cốc. Hạp cốc này là nơi Âm Lân tụ tập, là chỗ đất có thuộc tính âm cực kỳ hiếm gặp, tuy đối với tu sĩ nhân tộc thì Âm Lân cũng không gây hại gì nhưng nơi đây tụ tập nhiều âm khí, rất dễ dàng bồi dưỡng ra âm hồn quỷ vật. Do đó, nếu có thể tránh thì nên tránh thật xa a. Rời khỏi chỗ này, Thẩm Thạch theo con đường cũ quay trở về, trên đường đi hắn không ngừng suy nghĩ. Tuy hắn chỉ mới đi qua chỗ này không lâu nhưng Thẩm Thạch mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Chỉ riêng nói đến con Triền Tư Quỷ có lai lịch bí ẩn kia thôi cũng đã thấy kì quái, qua nói chuyện, hắn biết được hình như nó đã bị giam cầm ở nơi này từ ba nghìn năm trước. Nhưng mâu thuẫn ở chỗ là không phải theo truyền thuyết thì mỗi lần bí cảnh Vấn Thiên mở ra đều dẫn đến một thế giới khác nhau, không lần nào giống lần nào sao? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra khiến bọn hắn tiến vào nơi mà con Triệu Tư Quỷ bị giam cầm ba nghìn năm rồi? Còn một chuyện quan trọng hơn là sau khi gặp Nam Cung Hồng và hai nam tử đã chết kia, hắn nghĩ đến việc tại sao chỗ này chỉ là một khu vực nhỏ mà có đến nhiều người như vậy? Phải rồi, quá nhiều người! Hắn từ chỗ của bộ tộc Hắc Nha tới đây phải đi qua đầm lầy, toàn bộ quãng đường dài trên dưới năm trăm dặm. Mới nghe cứ tưởng là rất rộng lớn xa xôi nhưng từ kinh nghiệm của những người từng tiến vào bí cảnh Vấn Thiên thì nếu không phải vận khí không quá đặc biệt thì mỗi nơi chỉ có một người thôi. Thực tế, lúc mới vào bí cảnh, Thẩm Thạch cứ tưởng trên khu vực Cự Long hoang dã rộng lớn này chỉ có mình hắn nhưng mới đi qua năm trăm dặm thì đã phát hiện đến ba người, tính cả hắn nữa là bốn. Vì sao nhỉ, vì sao ở chỗ Cự Long hoang dã này lại có nhiều người như vậy? Cuối cùng thì Thẩm thạch cũng lên trên, ra khỏi hạp cốc, quay đầu nhìn lại thì thấy ở phía xa, bóng tối vô biên vô hạn bao phủ tất cả như muốn che đậy rất nhiều bí mật. Trong khoảnh khắc, hắn lại nảy sinh một ý nghĩ: Không lẽ lúc này trong Cự Long hoang dã còn có người thứ năm, thứ sáu, thậm chí nhiều hơn sao? Rốt cuộc bây giờ trong bí cảnh Vấn thiên đã xảy ra chuyện gì mà khắp nơi đều có chuyện quái quỷ khiến người ta không biết rõ nó cổ quái ở điểm nào?