Lục Tiên
Chương 33
Đủ loại âm thanh tiếng nói ồn ào như một cơn sóng lớn trùm lấy đám thiếu niên, đám đứng đầu chắc là nhìn thấy cái gì đó làm chúng sợ hãi, nhưng đám ở phía sau thì không nhìn thấy nên nổi lòng hiếu kỳ, nhao nhao chen chân chạy lên.
Quái vật, lại còn là Yêu Tộc, đây là tình huống gì đây?
Thẩm Thạch và Tôn Hữu xen lẫn trong đám người, một nửa là vì bị đám đông xô đẩy một nửa cũng là vì hiếu kỳ, chen về phía phát ra những âm thanh ồn ào kia, khi đến gần, Thẩm Thạch mới nhận ra mọi người đã dồn vào một cục, vây tầng trong tầng ngoài ba vòng, từ vòng trong cùng vọng ra đủ loại âm thanh thán phục trầm trồ, như đang nhìn thấy một vật gì đó kỳ dị ngoài sức tưởng tượng.
Những âm thanh ấy càng làm đám người bên ngoài không lách vào trong nổi càng thêm sốt ruột, cố tìm mọi cách để chen thân vào, Thẩm Thạch cũng tò mò, không ngờ hồi nãy chỉ hơi chậm chân một tí, đã bị bao kẻ nhanh chân chen trước, bây giờ có muốn lách vào cũng không vào nổi, chỉ có thể đứng ngoài lo lắng suông.
Khóe mắt hắn vừa vặn liếc tới mặt Tôn Hữu, thấy sắc mặt Tôn Hữu vô cùng bình tĩnh, không kinh ngạc chút nào, liếc ra chung quanh, thấy các sư huynh Lăng Tiêu Tông đứng bên đường cũng vẫn đứng nguyên tại chỗ, bình thản cười cười.
Vậy rốt cuộc, ở trong kia là cái gì. . .
Trong âm thanh hỗn loạn, đột nhiên từ xa truyền tới âm thanh hùng hậu nghiêm nghị, lạnh lùng quát to một tiếng: "Im lặng!"
Tiếng quát vọng chấn toàn trường, mang theo một loại ma lực vô hình, khiến đám thiếu niên nhất thời im bặt, Thẩm Thạch nghe được rất rõ, tiếng quát kia chính là do một vị sư huynh có địa vị rất cao trong Lăng Tiêu Tông, Vương Tuyên sư huynh lên tiếng.
Góc đường ngay phía trước hiện ra hai bóng người, người đi đầu chính là Vương Tuyên, đi bên cạnh hắn là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, cũng là một trong số những người hôm qua tới đón mọi người, Khang Thần.
Sắc mặt Vương Tuyên trầm xuống, ánh mắt như điện, đảo qua đám thiếu niên, khi ánh mắt hắn xẹt tới, những thiếu niên đều có cảm giác như bị một ngọn lửa quét qua, nên càng thêm nín lặng.
Sau một lát, Vương Tuyên mới lạnh lùng mở miệng: "Ngạc nhiên đến như thế, còn ra thể thống gì! Hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi nhập tông môn tu hành, lập tức nhanh bước tới Thần Tinh điện, những sự vật trên đảo này, sau này tự nhiên sẽ biết rõ."
Thanh âm lạnh lùng, uy thế lẫm lẫm, đám thiếu niên bị khí thế của hắn chấn nhiếp, nên đều thành thành thật thật tản ra, bước nhanh về phía cung điện to lớn, trên tấm bảng ghi ba chữ "Thần Tinh điện".
Đến khi đám người vây xem tản đi, những kẻ đứng bên ngoài kể cả Thẩm Thạch mới nhìn thấy nguyên nhân của cơn bạo động vừa rồi, lập tức, thanh âm hít khí lạnh vang lên, những tiếng kinh ngạc bật thốt, thì ra thứ bị đám người hồi nãy vây quanh là hai …."Người" quái dị.
Có đầu, có tứ chi tay chân, nhìn qua giống người bình thường, gồm một ông lão và một thiếu nữ, nhưng trên thân thể hai ‘người’ này, lại có một cái vỏ sò kỳ dị cứng màu đỏ, gắn chặt trên thân thể, bao phủ cả thân thể họ bên trong.
Nhìn qua, giống như là. . . Lúc nào cũng có thể rút tay chân vào trong cái vỏ sò kia được.
Trong đầu Thẩm Thạch xẹt qua một ý nghĩ: đây, đây chẳng lẽ chính là Yêu Tộc trong truyền thuyết!
Hai "Quái nhân" vẫn như cũ yên tĩnh đứng bên đường, sắc mặt ông lão vẫn bình thường, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười thản nhiên, giống như đã quen với tình huống vừa rồi, còn cô gái đứng bên cạnh thì hai má đỏ bừng, đầu cúi thấp, như đang xấu hổ, sẵn sàng rụt đầu vào bên trong cái vỏ sò màu đỏ kia.
"È hèm!"
Một tiếng hắng giọng từ Vương Tuyên sư huynh, làm cho đám thiếu niên đang ngốc đờ mặt bừng tỉnh, nháo nhào chạy về phía Thần Tinh điện.
Đến khi đám thiếu niên chạy đi hết, sắc mặt Vương Tuyên mới hòa hoãn chút ít, đi tới, đứng trước mặt hai quái nhân, ôm quyền, áy náy nói: "Thôn trưởng, thật sự xin lỗi, đám tiểu tử này đều là đệ tử mới, hôm qua vừa đến đảo, chưa thấy qua việc đời, đã làm người chê cười."
Ông lão ha ha cười, vẫy vẫy tay ý bảo không sao, rồi chậc chậc hai tiếng, nói: "Ài, không thể tưởng tượng được, chỉ chớp mắt đã lại qua năm năm, lại có một đám người mới tới rồi." Nói xong lắc đầu, dáng vẻ đầy cảm thán, nói với Vương Tuyên, "Tiểu Vương a, đã lâu không gặp sư phụ ngươi, hắn ổn chứ?"
Vương Tuyên cung kính đáp: "Gia sư thân thể khoẻ mạnh, chẳng qua là gần đây phụ giúp Chưởng giáo chân nhân xử trí công việc cho tông môn, có nhiều việc phức tạp, không thoát thân ra được, nên mới không sang đây gặp lão nhân gia người."
Ông lão cười cười, nhìn Vương Tuyên: "Ngươi rất biết cách nói chuyện đấy nhỉ."
Vương Tuyên cúi đầu: "Không dám."
Ông lão cười trừ: "Tóm lại gặp lại sư phụ, gửi lời thăm hỏi cho hắn giúp ta." Nói xong quay đầu nói với thiếu nữ vỏ sò, "Cháu gái ngoan, đi thôi, hôm nay gia gia già mà hồ đồ, quên mất thời gian đệ tử mới lên đảo, hặc hặc hặc hặc. . ."
Lão cười cởi mở, tâm tình cũng không tệ, cô gái kia lúc này mới ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn xung quanh, thấy đám thiếu niên đã đi hết, mới thở ra một hơi, vội vàng đi theo ông lão.
※※※
Thẩm Thạch đi được một quãng, mới kéo tay Tôn Hữu: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như đã biết hai … quái nhân kia đúng không?"
Tôn Hữu mỉm cười: "Thực ra ta cũng là hôm nay mới nhìn thấy ‘ Hồng Bạng Yêu Tộc ’ này lần đầu tiên, nhưng mà hồi trước ở trong nhà đã từng được nghe nói tới rất nhiều lần rồi."
Thẩm Thạch kinh ngạc: "Cái gì, thật sự là Yêu Tộc?"
Nhân tộc với Yêu Tộc, huyết hải thâm cừu không đội trời chung, năm đó máu hai phe đã đổ không biết bao nhiêu, cừu hận này đâu thể nào xóa được, bao nhiêu năm nay hầu như mỗi đứa trẻ Nhân tộc nào trong quá trình phát triển đều được kể lại cho nghe những chuyện cũ năm đó, đều biết sau khi Thiên Yêu Vương Đình bị hạ, Yêu Tộc hoảng sợ chạy thục mạng, trốn vào trong Yêu giới, trọn đời không được trở ra.
Nhưng hôm nay trên Thanh Vân đảo lại thấy Hồng Bạng Yêu Tộc, là chuyện gì xảy ra đây. . .
Tôn Hữu nhìn chung quanh, kéo Thẩm Thạch, thấp giọng nói: "Không phải như ngươi nghĩ đâu." Rồi nhẹ nhàng ghé sát vào lỗ tai hắn nói một hồi, làm Thẩm Thạch sững sờ, thì ra hơn một vạn năm trước, lúc Thiên Yêu Vương Đình còn hưng thịnh, tộc được gọi là Yêu Tộc thật sự, chỉ có một mình "Thiên Yêu" nhất tộc, tộc này gần như hoàn toàn giống hệt Nhân tộc, chỉ là cao hơn Nhân tộc một cái đầu, ngoài ra, Thiên Yêu nhất tộc dù là nam hay nữ, thì đều tuấn mỹ vô song, đều là mỹ nam mỹ nữ, nghe nói họ chính là con nối dõi của Thần Minh, là bộ tộc được ông trời chọn lựa, là Thiên Yêu nhất tộc thần thoại trong truyền thuyết, họ tự xưng mình là huyết mạch đời sau duy nhất của Khai Thiên Tích Địa Bàn Cổ Cự Thần năm xưa.
Tóm lại, năm đó ở Thiên Yêu Vương Đình, chính là do Yêu Hoàng Nhất Mạch cầm đầu Thiên Yêu nhất tộc cai quản bách tộc của Hồng Mông chư giới, bên dưới Thiên Yêu, bên trên Nhân tộc, kỳ thật còn có rất nhiều chủng tộc kỳ dị, gọi chung là Hồng Mông bách tộc, những chủng tộc kỳ dị này trong thời Thiên Yêu Vương Đình vô cùng hưng thịnh, một số chủng tộc cường đại thậm chí còn chiếm đất xưng bá một phương, vô cùng thịnh vượng.
Năm đó, Yêu Tộc đối xử với Nhân tộc rất khắc nghiệt, những bộ tộc mạnh mẽ kia cũng vậy, nên Nhân tộc bị rất nhiều chủng tộc cường đại xem thường, khi dễ, nhưng đến một vạn năm trước, Nhân tộc vì nhận được Linh Tinh bí mật mà đột nhiên quật khởi, trải qua trăm năm huyết chiến, đẩy ngã Thiên Yêu Vương Đình. Yêu Tộc vận số đã vong, những chủng tộc cường đại cũng không thoát khỏi vận mệnh bị Nhân tộc báo thù, không phải bị Lục Thánh của Nhân tộc dẫn đại quân tiêu diệt, thì cũng bị đánh đến mức nguyên khí đại thương, phải chạy trốn vào trong dị giới kéo dài hơi tàn, không còn chút uy phong của ngày xưa.
Theo thời gian chảy xuôi, Nhân tộc nhất thống Hồng Mông, trở thành vô địch, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tất cả những dị tộc ngoài Thiên Yêu nhất tộc đều bị Nhân tộc gọi chung là Yêu Tộc, Thiên Yêu vốn tâm cao khí ngạo khi bị thua xem đó là một mối nhục to lớn, cũng không buồn nhắc nhở Nhân tộc về chuyện đó.
Dù sao thì, trong số các Dị tộc của Hồng Mông, mặc dù có rất nhiều chủng tộc cường đại hung tàn, năm đó đều là kẻ thù sâu như biển của Nhân tộc, thì cũng có không ít Dị tộc nhỏ yếu, năm đó khi Nhân Yêu đại chiến, thì không hề tham gia. Mặc dù khi Nhân tộc nhất thống Hồng Mông, trục xuất rất nhiều Dị tộc, ngoài Nhân tộc thì không còn nhìn thấy bất kỳ Dị tộc nào nữa, nhưng ở nơi hải ngoại như Lăng Tiêu Tông này, vẫn ngẫu nhiên còn truyền thừa của một ít Dị tộc nhỏ yếu năm xưa, thực lực bản thân của họ không mạnh, thái độ đối với Nhân tộc cũng ôn hòa, nên mới được các phe phái Nhân tộc mạnh mẽ che chở cho, yên lặng mà tồn tại.
"Hồng Bạng Yêu Tộc này chính là như vậy, nghe nói chỗ ở của họ ở ngay tại bờ biển phía Đông Thanh Ngư Tập, là một cái thôn nhỏ, số lượng cả tộc cũng chỉ có hai trăm ba trăm người mà thôi."
"Thì ra là thế." Thẩm Thạch xem như mở rộng tầm mắt, có thêm một lượng kiến thức lớn, so với ngày đó ở chốn thâm sơn cùng cốc Âm châu, hôm nay ở trong Lăng Tiêu Tông, thật đúng là mơ hồ thấy được một mặt khác của Hồng Mông Thế Giới.
Tôn Hữu cười cười, thuận miệng lại nói: "Ngươi cũng đừng xem thường Hồng Bạng Yêu Tộc này, bọn họ ở Thanh Ngư Đảo đã lâu, có quan hệ rất tốt với đệ tử của bổn môn, hiện giờ trong tông môn có nhiều Trưởng lão Tổ Sư, đều quen biết với họ, người bình thường không dám khi dễ họ đâu."
Thẩm Thạch cười, hai người đã đi tới Thần Tinh điện, nhìn thấy mái cong điêu khắc thú, hồng trụ Bàn Long, cung điện cao lớn nghiêm trang, từ bên ngoài nhìn vào, trong điện có vẻ hơi tối, nhưng vẫn nhìn thấy rõ đám thiếu niên đều đã gần như đến đủ, ngồi trên những dãy bồ đoàn, phía trước có một bình đài, Vương Tuyên khoanh chân ngồi trên đó, nhắm mắt dưỡng thần, thực không biết hắn đã đến đây vào lúc nào.
Đám thiếu niên nối đuôi nhau đi vào, Thẩm Thạch và Tôn Hữu cũng không dám chậm trễ, vội đi vào theo, tìm hai cái bồ đoàn liền nhau, bắt chước các thiếu niên khác ngồi xuống, im lặng chờ đợi.
Một lúc sau, tất cả thiếu niên đều đã tới nơi, Vương Tuyên mới mở hai mắt ra, đảo qua phía dưới, điện đường to lớn, hoàn toàn yên tĩnh.
"Lấy Tinh La pháp quyết ra."
Thanh âm Vương Tuyên bình thản mà hùng hậu, vang vọng trong Thần Tinh điện, cùng lúc, hai cánh cửa chính nặng nề sau lưng mọi người bỗng nhiên tự động chậm rãi đóng lại, sầm một tiếng khép vào nhau.
Trong Thần Tinh điện, trở nên tối hẳn, đám thiếu niên còn đang kinh ngạc, một luồng ánh sáng xanh nhạt rực rỡ như ánh sao, từ đỉnh Thần Tinh điện chiếu xuống, chiếu lên người một thiếu niên.
Một ngôi sao nhàn nhạt mơ hồ xuất hiện trên đỉnh Thần Tinh điện, tiếp đó là ngôi sao thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư, thứ năm….
Đỉnh điện như một bầu trời sao, một sức mạnh vô hình, theo những luồng ánh sáng xanh rực rỡ từ trên trời giáng xuống, chiếu lên người các thiếu niên, cảnh tượng như mộng như ảo, như đang ở trên tiên cảnh.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
139 chương
905 chương
106 chương
99 chương
8 chương
93 chương
501 chương
45 chương