Lục gia hôm nay rất loạn.
Một đoàn người từ đâu xông vào trấn áp tất cả mọi người.
Tất cả những thành viên ở Lục gia đều bị trói lại, dẫn đến Từ đường chính.
Mà Lục Tử Hàn lúc này nhàn nhã ngồi tựa lưng trên chiếc ghế dành cho gia chủ, đôi chân dài vắt chéo.
Đôi mắt của Lục Tử Hàn từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm con lắc đồng hồ trên tay, thỉnh thoảng đưa qua đưa lại.
Có vẻ những tiếng ồn bên dưới không làm cho Lục Tử Hàn bận tâm.
Hắn vẫn ngắm nhìn con lắc đồng đồ bằng vàng trong tay, cũng là món quà mà Lam Phi tặng hắn đi kèm trong ngày sinh nhật.
Ông cụ Lục tuy bị trói lại nhưng vẫn giữ nguyên thái độ điềm đạm của một vị gia chủ.
Đôi mắt của Lục Tử Hàn quét qua.
Môi hắn bỗng cong lên một đường cong đẹp đẽ.
Nhân vật chính cuối cùng cũng đến.
Người ba bội bạc của hắn, Lục Thận Hàng.
Vợ ông ta, Lục phu nhân hay còn được gọi là Du Di Tô.
Đặc biệt cả sự góp mặt của đứa em trai song sinh và đứa em gái cùng cha khác mẹ.
Một nhà bốn người kia cuối cùng cũng bị áp giải đến đứng trước mặt của Lục Tử Hàn.
Bọn họ bị ép phải quỳ xuống.
- Lục Tử Hàn… Anh chưa chết…
Lục Tư Thâm nhìn người anh trai vốn dĩ đã chết kia giờ lại xuất hiện trước mặt khiến hắn vô cùng kích động.
Sớm biết như vậy, hắn đã phải cho người đi xét nghiệm kĩ ADN xác chết cẩn thận hơn.
Vậy mà chỉ vì một cảm xúc nhất thời, hắn lại bị Lục Tử Hàn lừa.
Lấy lại Lam Thị giúp cho Lam Phi khiến cho kế hoạch của Lục Tử Hàn ngày càng thuận lợi hơn.
Lam Thị và Hải Thị Lục Phủ đã hợp nhất, vậy mà Lam Tuyết lại dính dáng đến tội tham ô, rất nhanh cổ phiếu sẽ tụt dốc không phanh.
Vì để ổn định giá cả, Lục Tư Thâm bất đắc dĩ phải bán vợi cổ phần, kêu gọi đầu tư.
Lợi dụng những mấu chốt này, Lục Tử Hàn đã thu mua tất cả những gì mà Lục Tư Thâm bán trên danh nghĩa của Du Minh Hạo.
Sau đó, hắn đã thâm nhập vào tập đoàn, âm thầm suốt mấy tháng điều tra bí mật của tất cả những cổ đông lớn, dùng kế ép họ quy phục mình.
Sự việc này nằm ngay dưới mắt của Lục Tư Thâm, nhưng khi ấy hắn còn vướng phải vụ của Lam Tuyết nên không hề hay biết những cổ đông kia đã thay đổi chủ ý, bị Lục Tử Hàn thao túng.
Dù cho Lục Gia có là gia tộc lớn đến đâu, nhưng một khi Hải Phủ Lục Thị sụp đổ thì cũng là lúc Lục gia mất đi địa vị hậu thuẫn vững của các gia tộc khác.
- Tao biết ngay mà, mày và mẹ của mày đều ti tiện giống nhau.
Bà ta chết quả là đáng đời!
Ngay lúc này, ánh mắt của Lục Tử Hàn chợt tối sầm lại.
Hắn cất con lắc đồng hồ vào túi áo.
Một tên áo đen hiểu ý bước đến giáng cho Du Di Tô một cái bạt tai rõ kêu.
Bà ta cảm thấy đầu óc quay cuồng vì bị sỉ nhục, vẫn không kiềm chế nổi bình tĩnh mà lên tiếng mắng chửi.
Một vị phu nhân cao quý bị dồn ép đến như vậy quả thực chẳng khác gì một người đàn bà điên ngoài đường.
- Tao nói cho mày biết, mày đừng hòng động vào tao! Tao xuất thân từ gia đình quyền thế, tao sẽ khiến mày phải ngồi tù cả đời!
- Vậy sao?
Lục Tử Hàn ngoắc ngón tay trỏ, thêm một cái tát nữa giáng xuống bên mặt còn lại của Du Di Tô.
Lục Nhã Cầm thấy mẹ bị đánh như vậy cũng không nhịn được muốn lao đến nhưng lại bị tên áo đen phía sau giữ chặt lấy.
Cô ta vừa phảng kháng đã bị ấn đầu xuống đất.
- Tử Hàn, anh đừng đối xử với mẹ em như vậy.
Bà ấy cũng chỉ là hồ đồ tức giận nên mới nói vậy thôi.
Hồ đồ tức giận? Không hiểu sao Lục Tử Hàn lại bật cười.
Năm đó, Lục Nhã Cầm cũng dùng cái bản mặt đáng thương vô tội này lấy lòng mẹ của hắn.
Mẹ của hắn luôn đối với cô ta thật lòng, không vì cô ta là con gái của Du Di Tô mà ghét bỏ.
Cuối cùng thì sao? Cô ta đồng loã với mẹ mình hại chết mẹ hắn.
Đến chết rồi, mẹ hắn cũng không có được nơi chôn cất đàng hoàng.
Mộ của bà được Lục Thận Hàng chôn cất ở nghĩa địa ngoại ô, cỏ dại mọc um tùm, chỉ toàn những kẻ tệ nạn dưới đáy xã hội sống ở đó.
Bọn chúng còn làm xằng bậy, đi tiểu lên những ngôi mộ của người đã khuất.
Đây chính là điều sỉ nhục không gì rửa sạch được.
Nghĩ đến đây, Lục Tử Hàn đi đến đứng trước mặt của Lục Thận Hàng, đứng từ trên cao nhìn xuống ông ta.
- Ba của tôi, bao năm nay ông không cảm thấy dằn vặt à?
- Tử Hàn, con đừng nói nữa…
Chân tay của Lục Thận Hàng run rẩy kịch liệt.
Bao năm nay, ông ta vẫn nhu nhược như vậy.
Chỉ vì Du Di Tô có gia tộc hậu thuẫn mà luôn nghe theo bà ta.
Một người đàn ông vô dụng như vậy, cũng chằn thể khá hơn là bao.
- Mẹ tôi đã cầu xin ông buông tha cho bà ấy.
Bà ấy đã đem chúng tôi đi rồi, sao ông còn bắt bà ấy ở lại? Nếu ông phải vì ông, bà ấy cũng chẳng phải bị Du Di Tô hại chết, nếu không phải vì ông, bà ấy đến chết mà vẫn còn bị nhục nhã.
Ông chôn bà ấy ở cái nơi đó, sao lại có thể ác độc, đê tiện như thế?
- Ba xin lỗi…
- Xin lỗi? Ông xứng sao?
Lục Tử Hàn kích động nắm chặt lấy hai bả vai của Lục Thận Hàng.
Ông ta vẫn cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Ông ta cảm thấy bản thân đã gây ra tội lỗi không thể tha thứ.
Cả đời này, Lục Thận Hàng chưa từng là được cái gì vẻ vang.
Không ai công nhận ông ta, duy nhất chỉ có mỗi cô gái đó, cũng chính là mẹ của Lục Tử Hàn.
Phải nói rằng bà chưa từng lớn tiếng với ông như Du Di Tô, cũng chưa từng mong muốn trở thành phu nhân Lục gia.
Bà chỉ cần một cuộc sống bình thường, dùng tài năng của mình để lo cho các con, lo cho gia đình.
Vậy mà ông lại cướp đi hai đứa con của bà, không những vậy ông lại bao che cho Du Di Tô, chôn cất bà tại nơi như vậy.
Lúc này, Lục Tư Thâm mới nhìn sang Lục Thận Hàng.
Hắn cũng không có tình cảm gì với người ba này.
Mọi người cứ ngỡ ông không yêu mẹ hắn, nhưng chính đêm chôn cất mẹ, hắn đã thấy Lục Thận Hàng lặng lẽ ngồi trong phòng một mình khóc.
Không phải ông không yêu bà, chỉ là tình yêu của ông không thể vượt qua được rào cả của tiền tài và địa vị.
Bao năm nay, trước mặt mọi người, Lục Thận Hàng vẫn bình thường, đối với mọi chuyện vô cùng bình tĩnh.
Chỉ là, đêm nào ông cũng sống trong sự dằn vặt, cô đơn một mình mà khóc.
Chuyện này cũng chỉ có mỗi Lục Tư Thân vô tình biết được.
Cho nên, hắn không có hận ông sâu đậm giống như Lục Tử Hàn.
- Lục Tử Hàn, anh thôi đi!
Giờ đây Lục Tử Hàn hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.
Hắn lảo đảo đứng thẳng dậy, quay sang Lục Tư Thâm mỉm cười.
- Anh trai em nhìn thấy lại ánh sáng, em không vui sao?
- Tại sao anh không chết đi? Tại sao năm đó người chết không phải là anh mà lại là mẹ!
“Chát” Lục Tử Hàn giơ tay tát Lục Tư Thâm một cái.
Lực đạo tay của hắn khá mạnh, khoé miệng của Lục Tư Thâm đang rỉ máu.
Một tên áo đen đem một tập tài liệu đến đưa cho Lục Tử Hàn.
Hắn cầm lấy, mặt không cảm xúc mà ném tập tài liệu xuống trước mặt của Lục Tư Thâm.
- Nhìn xem, người phụ nữ mà em coi là “mẹ” đã đối xử với mẹ ruột chúng ta ra sao? Không phải em trai luôn coi anh là người hại chết mẹ hay sao?
- Đọc cho rõ vấn đề nằm ở đâu!
Lục Tử Hàn ra hiệu cho thuộc hạ buông Lục Tư Thâm ra, để hân tự cầm tập tài liệu lên xem xét.
Du Di Tô thì sợ tái mặt.
Năm đó, bà ta đã hủy hết tất cả chứng cớ, làm sao mà Lục Tử Hàn lại có được? Không thể nào…
- Tư Thâm, con đừng đọc.
Tất cả là kế hoạch ly gián của Lục Tử Hàn… Con đừng tin thằng khốn này….
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
92 chương
57 chương
829 chương
85 chương
145 chương
88 chương