Cửa phòng giam mở ra một cách lạnh lẽo.
Lam Phi được một cảnh sát dẫn vào bên trong một căn phòng.
Không lâu sau, Lam Tuyết được đưa đến trước mặt mặt Lam Phi.
Hai người đồng loạt ngồi xuống ghế, cách nhau một tấm kính trong suốt để nói chuyện.
Sau vụ video đó bị tung lên mạng, hàng loạt những chuyện phát sinh không may đều xảy ra xoay quanh Lam Tuyết.
Cô ta bị bắt vì tội tham ô, hối lộ.
Còn Mộc Y Na và Lưu Thương không lâu sau cũng bị tóm lại vì tội lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản của người khác.
Có vẻ như về phía Lục gia cũng đã biết chuyện, không định nhúng tay vào bảo lãnh Lam Tuyết và mẹ cô ta.
Chỉ sau mấy ngày, Lam Tuyết hình như gầy đi rất nhiều.
Thần sắc của cô ta phờ phạc, tóc tai rối xù hoàn toàn trái ngược với bộ dạng trước kia.
- Cô đến để cười vào sự ngu dốt của tôi sao? Nếu là vậy thì cô đã thành công rồi đấy.
Lam Tuyết nở nụ cười giễu cợt, sau đó toan đứng dậy.
Bây giờ cô ta đã quá thảm rồi.
Tất cả mọi thứ, chỉ sau một đêm đều biến mất.
Ngay cả Lục Tư Thâm cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến cô ta nữa.
Mọi thứ đã hết thật rồi! Đáng ra, cô ta không nên quay lại kết hôn với Lục Tư Thâm.
Cô ta biết rõ Lục Tư Thân không yêu mình, nhưng lại cố chấp muốn bên hắn, muốn có quyền lực.
Thật là… Không dám nghĩ đến nữa…
- Cô khoẻ không?
Câu nói của Lam Phi bỗng dưng khiến Lam Tuyết như cứng đờ cả người.
Cuối cùng, cô ta không nhịn được mà quay trở lại ngồi xuống ghế với tâm trạng kích động.
- Đừng có giả nhân giả nghĩa!
Chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng cũng đã khiến cho Lam Tuyết như phát điên.
Cô ta mong chờ câu hỏi này từ những người mà cô ta cần chứ không phải từ chính miệng của Lam Phi.
Mẹ cô ta chưa từng hỏi cô ta câu này, trong mắt bà, chỉ có tiền và người đàn ông kia.
Còn Lục Tư Thâm cũng chẳng thèm để cô ta vào mắt chứ đừng nói hắn hỏi thăm sức khoẻ của cô ta.
Người mà cô ta căm hận nhất lúc này lại đi hỏi thăm cô ta có khoẻ không? Thật là một chuyện quá nực cười.
Lam Phi nhìn bộ dạng của Lam Tuyết thì bất giác thở dài.
Cuối cùng, Lam Tuyết cũng đã phải trả giá cho những gì mà cô ta làm.
Nhưng ngay chính bản thân cô cũng chẳng hề vui vẻ một chút nào.
Một người phụ nữ như Lam Tuyết có tâm cơ từ ngay khi còn bé, chắc chắn cô ta đã phải trải qua những tháng ngày vô cùng đau khổ.
Trong xã hội này muốn sinh tồn được thì chính bản thân mình phải mạnh mẽ, liều mạng mà giành lấy cơ hội từ tay người khác.
Điều mà Lam Tuyết làm rất sai, tuy nhiên cô ta cũng chỉ là một con cờ trong tay mẹ cô ta mà thôi.
Bị rèn giũa tính cách xấu ngay từ bé khiến Lam Tuyết đi sai lại càng thêm sai.
- Là ba bảo tôi chuyển lời đó đến cho cô.
- Cái gì?
- Tôi đã đi gặp ba.
Ông ấy cũng đã biết hết mọi chuyện.
Có điều, ông ấy vẫn không muốn từ bỏ cô.
Bao năm nay, ông ấy luôn coi cô là con gái, luôn thấy cô phải chịu ủy khuất từ nhỏ nên đặc biệt bao bọc cô.
Cho dù hiện tại cô không mang dòng máu của Lam gia, nhưng ông ấy đã nuôi dưỡng cô bao năm, vẫn luôn coi cô là con gái.
Đây chính là tất cả những gì mà Lam Tống Quân nhờ Lam Phi nói lại với Lam Tuyết.
Ông ấy kể từ khi sinh ra đã có một bản tính lương thiện.
Bị Mộc Y Na lừa ngần ấy năm, phải đi nuôi con của bà ta và người đàn ông khác mà không hề tức giận hay căm hận ác ý gì.
Không phải là ông không muốn hận mà là ông cho rằng đây chính là sự trừng phạt thích đáng cho ông vì đã gián tiếp khiến mẹ của Lam Phi qua đời.
Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, Lam Tống Quân cũng cảm thấy rất nhẹ lòng.
Ông ấy vui vì bản thân đã không phản bội vợ mình.
- Cảm ơn…
Giọng nói của Lam Tuyết rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Lam Phi nghe thấy.
Cô ta đưa tay lên bưng mặt khóc.
Quả thật, từ khi gặp được Lam Tống Quân, Lam Tuyết mới hiểu được cảm giác thế nào là được ba yêu thương, bảo vệ.
Ông chưa từng nặng lời với cô ta, luôn cho cô ta thứ tốt nhất.
Vậy mà… Bao năm nay cô ta không để ý đến những điều đó.
Cô ta chỉ chăm chăm vào tài sản của ba, luôn ghen tị với Lam Phi, thậm chí khiến ba nhiều lần tức giận.
Đến đây, Lam Phi đứng dậy rời đi.
Phía sau vẫn còn nghe thấy tiếng khóc nghẹn nào của Lam Tuyết.
Có lẽ, ở trong tù một thời gian sẽ khiến cho cô ta thay đổi được bản thân.
Đi đến bãi đỗ xe, bước chân của Lam Phi chợt khựng lại khi thấy một người đàn ông đang dựa lưng vào xe cô hút thuốc.
Hình như hắn đang đợi cô đi ra.
- Sao anh lại ở đây?
Lục Tư Thâm cầm điếu thuốc ném xuống đất dập tắt.
Sắc mặt anh ta hình như không tốt, có vẻ như đang ẩn chứa một nỗi khổ tâm khó nói ra.
- Lâu rồi, chúng ta không nói chuyện như vậy.
Quá lâu rồi, kể từ khi hắn phản bội cô, ngay chính cái đêm tân hôn đó.
- Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả.
- Anh biết em hận anh.
Từ khi chúng ta cắt đứt, anh chợt nhận ra bản thân mình quá ngu ngốc mới không trân trọng em.
Anh biết nói những lời này với em cũng không có tác dụng gì nhưng… Đây là lời thật lòng của anh.
Trước đây, cô vì theo đuổi hình bóng của Lục Tử Hàn mới lấy lòng Lục Tư Thâm.
Sau khi phát hiện ra sự thật, cô mới nhận ra mình không hề có chút tình cảm ban nữ nào với hắn.
Chỉ vì hắn là anh em sinh đôi với Lục Tử Hàn, có gương mặt giống với Lục Tử Hàn mới khiến cô rung động mà thôi.
- Hiện tại người tôi yêu nhất vẫn là anh ấy.
Vì vậy, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa để tránh khó xử.
Người anh nên quan tâm chính làm Lam Tuyết kia kìa, cô ta tuy làm nhiều điều xấu nhưng tôi có thể nhìn thấy từ ánh mắt cô ta là yêu anh thật lòng.
Nói đến đây, Lam Phi kéo tay của Lục Tư Thâm ra rồi mở cửa ngồi vào xe.
Lục Tư Thân đứng bất động tại chỗ, dõi mắt nhìn phía chiếc xe của Lam Phi rời đi.
Hắn không phải là người đàn ông tốt thích hợp với cô.
Mong sao, Lam Phi sẽ được hạnh phúc.
Đừng gặp người đàn ông nào rồi tệ giống hắn là được.
Lam Phi lái xe ra khỏi khu trại giam tiến thẳng vào đường lớn.
Lúc này, một chiếc xe ô tô bên đường cũng khởi động bám theo xe của Lam Phi ngay.
- Bạch tiểu thư, cô gái kia lái xe khá nhanh, chúng ta không nên mạo hiểm như vậy.
Tài xế có chút lo lắng hỏi.
Mà Bạch Khuynh Xảo lúc này ngồi ghế sau đang liên tục xé nát những tấm ảnh của Lam Phi.
Càng nhìn nụ cười rạng rỡ của người trong ảnh khiến cô ta càng thêm chướng mắt.
Đây là người phụ nữ mà Lục Tử Hàn bảo là vợ hắn?
Hắn yêu vợ hắn như vậy… Nếu… Cô ta khiến người phụ nữ này chết thì sao?
Tất cả những kẻ nào dám cả gan chống đối cô ta đều không có kết cục gì đẹp đẽ cả.
Lục Tử Hàn nhất định phải là của cô ta!
- Tăng tốc, đâm chiếc xe đó cho tôi.
- Tiểu thư, việc này quá nguy hiểm.
Nếu ba cô mà biết, chắc chắn sẽ tức giận.
- Im miệng! Lời tôi nói mà anh dám không nghe sao? Tôi nói là đâm chết cô ta cho tôi!.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
92 chương
57 chương
829 chương
85 chương
145 chương
88 chương