Anh là người yêu của em.
Những lời hàm hồ của Lục Tư Thâm khiến Lam Phi suýt nữa điên tiết muốn đấm chết cái tên mặt dày này.
- Tôi là chị dâu anh, nhớ đấy.
Tốt nhất từ giờ cách xa tôi càng xa càng tốt, đừng làm bẩn mắt tôi!
“Rầm” cánh cửa bị cô thô lỗ đóng lại.
Lục Tư Thâm đứng bên ngoài gõ cửa liên tục.
Lam Phi dứt khoát đi lấy điện thoại gọi cho bảo vệ đến lôi hắn đi.
Cho đến khi bên ngoài không còn tiếng động gì nữa, cô mới thở phào đi sấy tóc.
Sấy tóc khô xong khiến đầu rất thoải mái, Lam Phi nhanh chóng nhảy lên giường.
Cô lấy một chiếc gối ngăn cách chia đôi giường ra.
- Tôi cứ tưởng em sẽ vì Lục Tư Thâm mà chống đối tôi.
- Tôi không vì anh ta, cũng không phải vì anh.
Cô cho rằng người nhà họ Lục chẳng ai đáng tin cả.
Ngoại trừ có tiền và quyền thế thì người nhà họ Lục chẳng khiến cô ưa nổi một ai.
Nếu không phải vì nhà Lục Tử Hàn ép hôn thì cô cũng chẳng thèm bước chân vào Lục gia một bước.
Cái gì mà đã ngủ với nhau thì phải lấy nhau? Tư tưởng của cô không có cổ hủ như vậy.
Vả lại, hai bên chỉ chung giường chứ chưa có làm cái chuyện ấy.
Ban đêm yên tĩnh, Lục Tử Hàn hơi cử động tay.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Lam Phi, xác định cô đã ngủ say.
Lúc này, Lục Tử Hàn nhẹ nhàng ngồi dậy muốn xuống giường.
Trong bóng tối, hắn bước nhẹ chân lần mò đi ra ban công.
Sau một hồi ổn định, cuối cùng Lục Tử Hàn lấy từ trong người ra một cái tai nghe không dây rồi đeo vào, ấn nút gì đó kết nối điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối.
- Lục Tử Hàn?
Đối phương có vẻ như không tin vào tai vì đây là lần đầu tiên Lục Tử Hàn chủ động liên lạc với anh ta.
- Du Minh Hạo, là tôi.
- Có phải cậu thật không? Thật không tin nổi…
Du Minh Hạo là ông trùm hắc đạo, nắm trong tay vô số sản nghiệp cùng hệ thống các dãy tập đoàn lớn.
Trong một lần tình cờ Du Minh Hạo bị truy sát cận kề cái chết, Lục Tử Hàn tiện tay cứu hắn.
Từ đó Du Minh Hạo mang ơn Lục Tử Hàn.
Sau khi quen biết nhau, Du Minh Hạo phát hiện cái tên máu lạnh Lục Tử Hàn lại có thiên phú về kinh doanh.
Du Minh Hạo phải tốn không biết bao lời ăn tiếng ngọt, dụ dỗ mấy tháng trời thì Lục Tử Hàn mới gật đầu làm việc cho hắn.
Quả nhiên, con mắt nhìn người của Du Minh Hạo không sai.
Từ khi có Lục Tử Hàn, các tập đoàn của hắn nhanh chóng được mở rộng, khu vực chiếm đóng ngày càng được nâng cao, may mắn và tiền tài cứ ào ào đổ tới.
Hiện tại, Du Minh Hạo chỉ hận không thể gặp được cái “bảo bối” này sớm hơn.
- Tôi muốn nhờ anh xử lí một người.
Chỉ cần răn đe thôi, không cần gϊếŧ.
- Ai vậy?
- Lục Tư Thâm!
Du Minh Hạo vừa cho rượu vào miệng thì suýt nữa bị sặc.
- Tôi nhớ là Lục Tư Thâm hình như là em trai song sinh của cậu?
- Nó không coi tôi là anh trai.
- Cậu cũng biết đấy, Lục Gia nhà cậu không dễ động vào.
Còn có…
- Tôi sẽ giúp anh thâu tóm RM.
Hai mắt của Du Minh Hạo bừng sáng.
Phải nói rằng tập đoàn RM chính là con mồi béo bở mà Du Minh Hạo muốn chiếm lâu lắm rồi.
Chỉ tiếc rằng, thực lực chưa đạt đến trình độ thượng thừa.
- Được, nội trong 3 ngày tôi sẽ cho người giải quyết.
Đảm bảo thần không biết, quỷ không hay…
Lục Tử Hàn nghe được đáp án thì tắt máy, tháo tai nghe xuống rồi quay người lần mò trở về chiếc giường của mình.
Mắt của hắn vẫn chưa khôi phục, cần có thời gian.
Từ giờ đến lúc ấy, hắn sẽ cố kiềm chế để bọn chúng không nghi ngờ.
Chưa yên tĩnh được bao lâu, đột nhiên Lục Tử Hàn cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên bụng mình.
Dần dần, cơ thể với mùi hương đặc trưng lần mò rúc vào trong lòng hắn.
Lam Phi từ nhỏ đã có tư thế ngủ rất xấu.
Mỗi khi ngủ cô phải ôm gấu bông, một mình độc chiếm một chiếc giường lớn.
Lục Tử Hàn bị ôm đứng cứng người, muốn đẩy cô sang bên cạnh.
Ai ngờ trên môi chợt có thứ gì ấm ấm chạm vào.
Chính xác là bờ môi của Lam Phi đã chạm vào môi của Lục Tử Hàn.
Vừa sửng sốt lại vừa có cảm giác lạ, hơi thở của Lục Tử Hàn dần trở lên hỗn loạn.
Cuối cùng, hắn nhanh chóng đẩy Lam Phi ra.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô.
Ai ngờ hắn dùng quá lực khiến cô lăn xuống đất.
- Sao vậy?
Hắn vờ như không biết, từ từ ngồi dậy.
Lam Phi vừa bị ngã, tưởng mình nằm sai nên lăn xuống giường thì hơi bối rối.
- À… Không có gì.
Tôi hơi khát nước nên muốn đi uống nước.
- Xong nhớ ngủ.
Lam Phi thấy Lục Tử Hàn im lặng thì thở nhẹ rồi đứng dậy đi rót một cốc nước uống cạn.
Vô tình lúc uống nước, Lam Phi thấy trước mặt có một cái tủ treo tường nhỏ.
Do tò mò nên cô mở cánh tủ ra xem.
Ai ngờ, cửa tủ vừa mở thấy bên trong là dao, kéo, súng, mũi tiêm,… Toàn là vũ khí…
Nhìn những thứ đồ này khiến cô cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Lục Tử Hàn… Sao lại có nhiều thứ vũ khí nguy hiểm như vậy?
Khi cô còn đang ngẩn ngơ, chợt giọng nói của Lục Tử Hàn vang lên.
- Tôi biết em đang mở tủ, nên đóng lại và ngoan ngoãn về ngủ.
Tôi không muốn dùng những thứ đó với em!.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
92 chương
57 chương
829 chương
85 chương
145 chương
88 chương