Sau khi anh rời đi bỏ lại trên đất một đống bừa bộn, mà cô lại phải thay anh dọn dẹp tàn cuộc. Nhặt lên những tờ giấy luyện chữ tán loạn kia, dùng khăn giấy lau chùi nước đọng và vết mực trên sàn nhà. Đáy mắt chợt xuất hiện nhiều hơn một đôi bàn tay, cũng cầm khăn giấy lên lau chùi. "Làm sao mà em đã tỉnh rồi hả? Về phòng của mình ngủ đi.". Cô ngẩng đầu nhẹ nhàng nói với Tiêu Thành Trác. Mới vừa rồi Tiêu Y Đình nổi giận gây ra động tĩnh quá lớn mới đánh thức đứa nhỏ này. Tiêu Thành Trác tuy vẫn còn đang ngái ngủ, đưa tay lên dụi dụi mắt, nhưng vẫn quật cường mà thân thiết nói: "Không, chị để em giúp đi." Diệp Thanh Hòa cũng biết sẽ không bắt buộc được cậu bé nên đành để yên cố gắng tăng nhanh tốc độ dọn dẹp. Đợi đến lúc thu thập xong tất cả, giấy và bút mực được xếp ngay ngắn trên bàn học, thì cô mới đột nhiên phát hiện ngăn kéo dưới bàn học bị kéo ra một cái khe nhỏ, mà nước ở trên bàn của Tiêu Y Đình đang từ từ chảy vào trong đó. Cô thất kinh, cuống quít kéo ngăn kéo ra, lấy khung hình cùng chữ bên trong ra. Bức hình vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng bộ chữ kia, đã bị nước thấm ướt. Tim cô như bị kim đâm cực kỳ đau xót, tìm một chỗ khô ráo sạch sẽ trải rộng bức chữ này ra, từng chữ từng chữ quen thuộc mà thân thiết liền hiện ra ngay trước mắt. "Cái gì Trầm Hương, tiêu cái gì. Tiếng chim tước, xâm lược cái gì. Ánh nắng trải dài, giọt nước xoay tròn, gió thổi nhè nhẹ.......". Tiêu Thành Trác nghiêng đầu, ngả người tới phía trước hỏi: "Chị, chữ này là chữ gì? Có ý nghĩa gì?" Diệp Thanh Hòa không có tâm tình trả lời câu hỏi của cậu bé, cực kỳ cẩn thận, nhẹ nhàng lau đi những chỗ bị nước thấm ướt, chỉ sợ nó bị nhiễm bẩn. "Cố hương xa, ngày nào đi......" Tiêu Thành Trác đọc đến đây liền mừng rỡ không thôi, phảng phất như chợt hiểu được tâm tình của cô vào lúc này: "Chị à, những lời này nói cố hương ở rất xa, chị đang nhớ nhà sao?" Nhà? Động tác của cô đột ngột khựng lại, trong tim đau nhói, như muốn hít thở không thông. "Ngủ đi, Thành Trác.". Cô không lộ ra dấu vết, tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ với bức chữ vẫn xem như trân bảo này. "Chị, em ở đây thế này, chị có ngủ được không?". Tiêu Thành Trác hỏi xong cũng không đợi cô trả lời, trực tiếp cút lên giường. Cô cũng không phản đối, đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu ta ngủ nhờ trên giường của cô rồi. "Chị, bức chữ này có phải rất trân quý hay không?". Cậu bé ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mắt thấy hành động cẩn thận che chở kia của cô liền tò mò hỏi. "Ừ". Cô xoay người, gật đầu nói tiếp: "Rất trân quý." Đó chính là bức chữ mà cô yêu quý hơn cả sinh mạng...... Nhất nhất Phong Hà cử. Sẽ không có ai gọi cô là Phong Hà nữa, sẽ không có mang cô ra ngoài vẽ hoa cỏ rồi...... Sáng sớm chủ nhật, cả Tiêu gia bao trùm trong không khí khẩn trương, nguyên nhân chính là Tiêu Y Đình không lấy được tiền từ chỗ của Diệp Thanh Hòa, quay sang mẹ mình nhờ giúp đỡ, mà Khương Ngư Vãn lại thương con trai lập tức đưa tiền ngay. Nhưng lại bị Tiêu Thành Hưng phát hiện ra, liền lớn tiếng khiển trách vợ cùng con trai, thậm chí còn đưa tối hậu thư cho vợ, nếu mà còn như vậy nữa, thì tương lai bà sẽ phải phụ trách đứa con trai này. Đối với tương lai của con trai, Khương Ngư Vãn cũng không lo lắng, nhưng vẫn hết sức kiêng kỵ chồng mình, mặc dù bị Tiêu Thành Hưng khiển trách để cho mặt bà lúc đỏ lúc trắng, lại chỉ cúi đầu nức nở nghẹn ngào, không dám hồ nháo quá mức. Vì vậy Tiêu Y Đình càng thêm oán hận Diệp Thanh Hòa, mà càng làm cho thêm nóng nảy đó chính là việc bị cha anh cấm túc, tối nay không được ra ngoài, làm sao mà đi dự sinh nhật Tô Chỉ San được?