Vệ Kỳ thối lui đến sát tường, nhìn theo mấy người đi vào trong phòng Quý Hànđi. Quý Hàn luôn tỏ ra tôn kính lão giáo chủ, y thấy Ân Bất Hoặc tiến vào, liền đứng dậy, cung kính hành lễ, còn gọi một câu “Nghĩa phụ”, lại tỏ ra không thấy Diêm đại phu bên cạnh Ân Bất Hoặc. Sắc mặt của Ân Bất Hoặc hơi trầm xuống, lão đi đến ghế trên rồi ngồi xuống, mở miệng nói: “Hàn nhi, đây là huynh trưởng của ngươi.” Lão nói đương nhiên là Diêm đại phu bên cạnh mình. Quý Hàn khẽ nhíu mày, vẫn ngậm miệng. Ân Bất Hoặc đã có chút không vui. “Từ ngày kẻ xấu ám sát vi phụ đến trọng thương, ta liền cảm thấy năm đó ta đưa huynh trưởng của ngươi đi là sai.” Ân Bất Hoặc nói, “Nghĩ lúc này, vi phụ cũng đã đến tuổi an dưỡng rồi, cho nên mới lại đưa hắn về, ngươi hiện nay đã là giáo chủ, bên cạnh còn có huynh đệ trợ giúp cũng sẽ thoải mái hơn một ít.” Quý Hàn không nói. Ân Bất Hoặc lại nói: “Vi phụ biết lòng ngươi có khúc mắc, khi ngươi còn bé ta không cho ngươi chơi đùa cùng hắn, bất quá là hi vọng ngươi có thể tâm không tạp niệm, nếu không phải như thế, ngươi làm sao có thành tựu hôm nay.” Hắn điềm tĩnh nhìn Quý Hàn, ánh nhìn như là nhìn hài tử không hiểu chuyện của mình, thần tình trên mặt thật là hiền lành. Quý Hàn đành phải nuốt bất mãn xuống trong bụng, hơi cúi đầu với Diêm đại phu, gọi gã một câu huynh trưởng. Ân Bất Hoặc rất là hài lòng. Lão tỏ ra thân thiết cẩn thận hỏi thăm kế hoạch giáo chúng bố trí cho đại hội võ lâm, còn rất quan tâm Quý Hàn. Sau khi Triệu Kiếm Quy truyền tin cho Hạo Nhiên Minh, theo suy đoán Hạo Nhiên Minh sẽ tính toán vây quanh tiểu đạo lên núi để tiêu diệt một mẻ giáo chúng Ma Giáo đang mai phục ở tiểu đạo. Đây vốn là tin tức y cố ý lộ ra cho Triệu Kiếm Quy, chẳng qua là vì tương kế tựu kế, để dụ bọn người Hạo Nhiên Minh vào đường hẹp quanh co, giáo chúng sẽ mai phục binh tiền hậu giáp chặn hết hai đầu, bọn họ liền không còn đường lui. Hạo Nhiên Minh không có nhiều cao thủ như Triệu Kiếm Quy, nhưng người có võ công cao cường cũng không ít, Quý Hàn lo lắng nên không dễ chấp nhận động thủ, Ân Bất Hoặc lại nói sẽ mang thân tín tâm phúc đuổi theo phía sau. Quý Hàn hiện nay là ma giáo giáo chủ, hắn trước dẫn người làm mồi, dụ địch xâm nhập, Ân Bất Hoặc lại từ sau bọc đánh, như vậy vài tên chính phái cho dù có là cao thủ cũng không thể mọc cánh chạy đi, Hạo Nhiên Minh sẽ bại ngay tại chỗ này. Quý Hàn vẫn nhìn Ân Bất Hoặc. Y thấy khi Ân Bất Hoặc nói ra những lời này, thần sắc lão rõ ràng là rất thân thiết, nhiều lần dặn dò y phải cẩn thận, kết quả như thế nào đều tốt, chớ nên liều mạng, mà ở bên cạnh Ân Bất Hoặc, vị huynh trưởng kia của y từ đầu tới cuối âm trầm bộ mặt, cơ hồ ngay cả con mắt cũng không muốn đi nhìn y, giống như Quý Hàn thiếu gã mấy trăm vạn lượng tiền bạc. Là, Quý Hàn bỗng nhiên nghĩ ra, y thiếu gã cả ngôi vị giáo cơ mà. Ân Bất Hoặc vạch ra kế hoạch tinh vi, sau đó lại cùng Diêm đại phu rời đi. Trước lúc rời đi Ân Bất Hoặc còn dặn dò Quý Hàn phải nghỉ ngơi cho tốt, nói y còn vết thương trong người, chớ nên để nhiễm lạnh. Thái độ hôm nay với mấy ngày trước cứ như là hai người khác nhau. Đợi bọn họ rời đi, Vệ Kỳ lại từ ngoài cửa rón rén tiến vào. Hóa ra vừa rồi hắn đứng ngoài cửa không chịu đi, Ân Bất Hoặc hiển nhiên trông thấy nhưng cũng không đuổi hắn đi, chắc là không định giấu hắn việc này. Quý Hàn hỏi: “Ngươi đã nghe được?” Vệ Kỳ gật đầu: “Vâng.” Hai người tự mình trầm mặc. Quý Hàn lại hỏi hắn: “Ta thấy ngươi cùng Ngọc Tiên Nhi cảm tình rất tốt, không biết ngươi gặp y như thế nào.” Vấn đề này cùng việc bọn họ vừa nói hoàn toàn không dính dáng đến nhau, Vệ Kỳ tuy có chút giật mình, vẫn ửng đỏ mặt xấu hổ hồi đáp: “Có một ngày ta cùng với vài vị huynh đệ Phi Ưng đường du ngoạn sông Tần Hoài, ta thấy một chiếc thuyền hoa trên sông, y …… y ngồi ở bên trong……” Quý Hàn nói: “Y thực thích ngươi.” Vệ Kỳ ngượng ngùng gãi gãi đầu. Quý Hàn bỗng nhiên nói: “Võ lâm đại hội đó, ngươi không cần phải đi theo.” Vệ Kỳ ngẩn ra. Quý Hàn chắp tay sau lưng xoay người sang chỗ khác: “Nếu không có chuyện khác nữa, ngươi đi về trước đi.” Vệ Kỳ nhíu mày, tựa hồ là suy nghĩ để tìm từ thích hợp, rồi mới mở miệng nói: “Triệu đại hiệp cũng thực thích ngài.” Quý Hàn: “……” Vệ Kỳ nói: “Dù có thế nào, võ lâm đại hội thuộc hạ nhất định sẽ đi.” Quý Hàn trầm mặc thật lâu, y cảm thấy như mình đã bị mấy chuyện hỗn loạn này ép tới không thở nổi, y không muốn như thế, lại không biết nên làm như thế nào mới tốt. Vệ Kỳ thấp giọng kêu: “Giáo chủ……” Quý Hàn đành phải nói: “Tùy ngươi.” “Triệu đại hiệp tuy ban đầu là diễn, nhưng hắn đã sớm đưa cả bản thân vào.” Vệ Kỳ chần chờ nói,“Nếu là giáo chủ ngài xảy ra chuyện không hay, hắn sẽ rất khổ sở.” Ngữ điệu của Quý Hàn cứng ngắc: “Ta biết.” Y vẫn không thích người khác nói trắng ra quan hệ của y cùng Triệu Kiếm Quy, y không biết cảm xúc này là gì, có thể là phẫn nộ vì bị Triệu Kiếm Quy lừa gạt, cũng có thể chỉ là đơn thuần xấu hổ. May mà y vẫn chưa từng oán hận đối phương, chính tà vốn là như thế, bọn họ lưng đeo thân phận phần mình, không thể không làm ra một ít chuyện thẹn với lòng, trong tình huống này, y rất hiểu gánh nặng trên vai Triệu Kiếm Quy. Vệ Kỳ thần sắc phức tạp, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể hành lễ với Quý Hàn rồi lui xuống. Quý Hàn quay trở về bàn, trên bàn có bản đồ do thám tử gửi về, y đã nhìn cả trăm lần, địa thế của Bạch Thương sơn cơ hồ đều khắc vào trong lòng y. Trên bàn chỉ có một ánh nến mờ ảo. Quý Hàn bỗng nhiên nghĩ tới. Võ lâm đại hội, đã là ngày mai.