Từ khi bọn họ đến Bạch Thương thành đến bây giờ, thời gian đã qua bảy ngày.
Trong giáo đã sớm an bài hết thảy, ngay cả lão giáo chủ Ân Bất Hoặc mang viện quân trong giáo chạy đến vào ngày hôm qua, kế hoạch đã được bố trí hoàn mĩ, nhưng đến lúc này, Vệ Kỳ ngược lại càng thêm bất an.
Hắn lo sợ phỏng đoán của mình trở thành sự thật, hôm qua lão giáo chủ lại đến cùng Diêm đại phu, chuyện này thật sự càng làm rõ phỏng đoán của hắn. Quý Hàn tuyệt nhiên không phải là đứa trẻ được chọn, Vệ Kỳ nghĩ y đã sớm đoán được hết thảy, nhưng không biết vì sao lại cam chịu.
Trong lòng có u sầu, vẻ ngoài khó tránh suy sụp, Vệ Kỳ mỗi ngày đều cau mày ngẩn người, cách ngày này lại nghe hạ nhân nhắc nhở, trạng thái của Quý Hàn hiển nhiên cũng không tốt.
Đại thị nữ ở lại trong giáo, chỉ có mấy tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi theo tới, líu ra líu ríu bàn tán giáo chủ đã có vài ngày bỏ cơm, chỉ nói là không hợp khẩu vị.
Vệ Kỳ quyết định đi gặp Quý Hàn.
Quý Hàn thoạt nhìn không có gì khác trước, chỉ có sắc mặt hơi tái hơn, không biết là đang suy tính cái gì, đường mày nhíu chặt, hiển nhiên cũng không vui vẻ.
Vệ Kỳ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hỏi thẳng vào vấn đề: “Giáo chủ đang lo lắng chuyện gì sao?”
Quý Hàn chắp tay sau lưng đứng ở bên cửa sổ, trầm mặc không nói.
Thực ra Vệ Kỳ thầm hiểu rõ, Quý Hàn chín phần mười là đang lo lắng cho Triệu Kiếm Quy, Ngọc Tiên Nhi mang Triệu Kiếm Quy đi nhiều ngày như vậy, một phong thư báo bình an cũng không gửi đến, huống chi khi Ngọc Tiên Nhi mang theo Triệu Kiếm Quy đào tẩu, Triệu Kiếm Quy còn dính độc, khó trách Quý Hàn lo lắng.
Quý Hàn bỗng nhiên nói: “Y không biết võ, cũng không phải người trong giang hồ, ngươi nhờ y đi làm chuyện này, không khỏi lỗ mãng.”
Vệ Kỳ ngẩn ra, hắn đang muốn giải thích, Quý Hàn cũng đã thở dài một hơi, hỏi: “Ngươi có nhớ y không?”
Vệ Kỳ nói: “Tất nhiên là nhớ.”
Quý Hàn: “Nhưng trông ngươi không có lo lắng.”
“Y vô bệnh vô thương, hiện tại lại ở chỗ an toàn.” Vệ Kỳ không khỏi khẽ cười,“Thuộc hạ vì sao phải lo lắng?”
Quý Hàn trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, căn bản là không cần lo lắng.”
Sắc mặt của y cuối cùng cũng tốt hơn.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Quý Hàn cẩn thận hỏi thăm Vệ Kỳ về việc bố trí giáo chúng trong võ lâm đại hội, sau đó Vệ Kỳ cáo từ rời đi, hắn đi đến cạnh cửa, liền thấy Ân Bất Hoặc cùng Diêm đại phu bước đến, Diêm đại phu đi bên cạnh Ân Bất Hoặc, tỏ ra thập phần tôn kính, cử chỉ còn có vài phần thân cận.
Tim của Vệ Kỳ bỗng nhiên đập rộn lên.
Hắn nghĩ mình ít nhất đã đoán trúng một nửa.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
89 chương
121 chương