Luân Khả Khải Hoàng
Chương 13 : Anh hùng cứu mỹ nhân
"Nếu biết trước như vậy tôi đã không giúp anh" - Cố Nhạc Luân kịch liệt phản đối - "Vạch rõ mối quan hệ với anh thì Cảnh tiểu thư sẽ không ghi hận tôi! Bây giờ tôi ra mặt cãi nhau với cô ấy như thế chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ qua."
Quách Khải nhìn cách tức giận đùng đùng của Cố Nhạc Luân chỉ duy nhất thấy buồn cười, cố nén dữ lắm mới không cười thành tiếng. Đúng là đứa ngốc! Giúp người thì không suy nghĩ, đến khi xong việc lại trách bản thân khờ dại.
"Anh còn ở đó nhìn cái gì? Bây giờ phải giải quyết thế nào đây?" - Cố Nhạc Luân đi đi lại lại trước mặt Quách Khải.
Quách nhị thiếu gia chịu không nổi bèn nắm tay kéo hắn ngồi xuống, nghiêm túc đưa ra đề nghị: "Để không phải liên luỵ đến gia đình cậu thì tốt nhất cậu nên ở lại đây"
"Tại sao?" - Cố Nhạc Luân sửng sốt.
"Vì nếu cậu về nhà, Hiên Nhi sẽ điều tra được thân thế của cậu. Từ đó suy ra tập đoàn của gia đình cậu. Liên tiếp làm phiền hai vị phụ thân, có thể cả em trai cậu cũng bị liên luỵ." - Quách Khải vẻ mặt nghiêm trọng.
"Hồ đồ." - Cố đại thiếu gia đây không phải là kẻ ngốc - "Nói như anh vậy thì tôi không thể về nhà cả đời sao?"
Quách Khải sờ cằm: "Cũng rất có thể!"
"Anh..." - Cố Nhạc Luân nghẹn họng - "Tôi không nói với anh nữa. Tôi phải về!"
"Tôi không đùa đâu" - Quách Khải thừa biết Cảnh Hiên Nhi sẽ không bỏ qua, nếu để Cố Nhạc Luân rời xa mình không sớm thì muộn cũng bị liên luỵ - "Ở lại đây vài ngày, tôi sắp xếp một thân phận khác cho cậu. Sau đó muốn đi đâu thì đi"
"Nhưng mà...." - Cố Nhạc Luân định tiếp tục cãi lại.
Quách Khải liền ngắt lời: "Tôi biết gia đình cậu không phải tầm thường, nhưng để đối phó với Cảnh gia thì cũng không đơn giản. Tôi không muốn vì chuyện của tôi mà liên luỵ đến người khác. Đã hại cậu còn muốn kéo cả nhà cậu theo? Tôi không làm thế được. Cho nên nếu có thể, hãy cho tôi thời gian để dàn xếp mọi thứ, lúc đó cậu sẽ được tự do."
Cố Nhạc Luân lúc này âm thầm suy nghĩ, nếu mình về nhà chắc hẳn sẽ bị bại lộ, lúc đó Cảnh gia dùng quyền thế trên thương trường chèn ép Hải Nhân thì làm sao? Không hề hấn gì thì cũng phải chịu phiền toái. Tự nhiên khi không chỉ vì chuyện mình giúp tên biến thái này mà làm ảnh hưởng đến tập đoàn thì quá sức nhảm nhí đi!
"Hiện tại cậu không tham gia vào thương trường, rất ít người biết đến cậu. Trường học cũng không cần phải đến. Cảnh Hiên Nhi lại không biết tên họ của cậu là gì. Tình hình tạm thời an toàn, cô ta sẽ không thể điều tra nếu cậu cứ ở bên cạnh tôi." - Quách Khải chi tiết phân tích - "Cậu cứ ở đây một vài ngày, tôi sẽ thu xếp một thân phận để cậu che mắt Hiên Nhi. Sau khi mọi chuyện lắng dịu cậu được tự do trở về."
"Mọi chuyện lắng dịu?" - Cố Nhạc Luân nghi hoặc - "Tức là phải đến khi Cảnh Hiên Nhi chịu buông tha tôi? Đồng nghĩa với việc cô ta không còn mơ ước đến anh nữa?"
"E rằng phải như vậy" - Quách Khải gật đầu.
Ôi trời ơi! Tôi dính vào mớ bòng bong gì thế này!"Nhưng tôi sẽ không ép cậu" - Quách Khải lại nói - "Nếu cậu muốn bảo vệ cho gia đình cũng như là bản thân tránh khỏi mọi rắc rối, hãy đi tìm Cảnh Hiên Nhi giải thích tất cả. Cậu muốn bồi thường những gì tôi đều sẽ đáp ứng, xem như tôi xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra."
Vẻ mặt của Quách Khải lúc này phải nói là diễn cực kì đạt! Một chút buồn so, một chút chính trực, một chút khó xử kèm thêm vài phần áy náy, khiến lòng dạ thánh thiện của Cố Nhạc Luân phải giơ tay xin hàng: "Thôi được rồi! Giúp người giúp cho trót, tôi đồng ý với anh."
"Thật sao?" - Quách Khải vồ tới định ôm người vào lòng. Trong giờ phút này phải tận dụng xúc động mà ăn đậu hủ một chút!
"Nhưng tôi có điều kiện!" - Cố Nhạc Luân nhanh nhẹn né sang một bên - "Anh không được đụng vào tôi" - anh biến thái lắm rồi - "Tôi sẽ đánh anh! Không chút lưu tình!"
"Được thôi" - Quách Khải mất hứng! Nhưng vẫn là đụng gì hứa nấy để giữ chân tiểu gia hoả này lại.
"Các chú vào đây" - Cố Nhạc Luân lên tiếng gọi cận vệ.
Có mặt thưa cậu!
"Hai chú Khả vệ hãy theo sắp xếp của Quách thiếu gia mà từng người một rời khỏi. Còn ba chú vẫn ở đây với tôi nếu không người nhà tôi sẽ lo lắng" - Cố đại thiếu gia phân phó - "Tôi sẽ gọi điện thoại về báo với Baba và Daddy rằng tôi vừa làm quen kết bạn được với Quách nhị thiếu gia và thời gian tới sẽ theo anh ấy khảo sát thực tế cũng như là học hỏi kinh nghiệm làm kinh doanh để sau này quay về quản lý hạng mục nhà hàng khách sạn của tập đoàn. Các chú hãy giúp tôi giữ bí mật, tôi không muốn họ lo lắng. Có được hay không?"
Với những lời nói thâm tình như vậy, thốt ra từ chiếc miệng đáng yêu như vậy, dáng người lại đẹp như vậy, đương nhiên là chúng tôi nguyện ý giúp cậu Luân giấu kín tất cả! Hãy tin tưởng ở chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối là người của cậu, cùng cậu Khả và nhị vị lão gia hoàn toàn không liên quan!
Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, Cố Nhạc Luân quay lại hỏi Quách Khải: "Phòng của tôi ở đâu?"
"Ở đây" - Quách Khải chỉ tay ra xung quanh - "Cậu còn muốn ở riêng để bị nghi ngờ?"
Cố Nhạc Luân hiểu, hiện tại mình đang là tình nhân của tên này: "Vậy thì chổ ngủ của tôi ở đâu?"
"Đương nhiên là ở trên giường"
"Vậy còn anh?" - tôi quan tâm nhất là cái này!
"Có giường không ngủ, không lẽ ngủ sofa?" - Quách nhị thiếu gia diễn xuất cực kì tỉnh.
Cố Nhạc Luân sửng sốt: "Cái gì? Anh ngủ cùng tôi? Không được!"
"Tại sao không được? Chúng ta đều là đàn ông" - Quách Khải hỏi lại.
"Dù là đàn ông cũng không được" - đại Luân ca cực kì có chính kiến - "Anh không an toàn! Tôi phải cách xa anh thì mới yên tâm ngủ"
Quách Khải nhìn bộ dạng xù lông của đối phương mà buồn cười nhượng bộ: "Thôi được rồi, tôi ngủ sofa"
Cố Nhạc Luân nghi hoặc nhìn theo Quách Khải đang đi đến giường lớn ôm gối và chăn ra sofa sắp xếp.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
215 chương
43 chương
119 chương
102 chương
10 chương
10 chương