Luân hồi đại đế truyện
Chương 17 : Đêm khuya tập luyện
“Ba động tam tuyệt kĩ?”
Khi nghe cái tên này Long Huyền cũng rất hứng thú, tên võ kỹ này cũng rất hay a.
“Đúng vậy, môn võ kỹ này tổng cộng có ba chiêu thức, bây giờ ta sẽ dùng tinh thần lực chuyển khẩu quyết của nó cho ngươi, buông lỏng tâm thần chỉ việc tiếp nhận là được.”
Nói xong Bạch lão giơ lên ngón tay điểm nhẹ vào giữa trán của Long Huyền, ngay lúc đó Long Huyền nháy mắt đã cảm thấy một tia năng lượng từ ngón tay của Bạch lão truyền tới.
Trong đầu hắn bỗng dưng một bóng người hiện lên, đang đánh ra một chiêu thức, bóng người kia bị che mờ đi thấy không rõ dung mạo, thế nhưng khí thế toát ra từ trên người của hắn thật kinh khủng, may mắn Long Huyền chỉ là nhìn thấy hư ảnh của hắn mà thôi.
“Ba động tam điệp lãng.”
Lúc này chiêu thức của bóng người đánh ra trúng vào một tảng đá sừng sững như một tòa núi nhỏ trước mặt, chỉ thấy không gian chung quanh bàn tay của hắn, lan ra từng vòng ba động xung kích vào tảng đá kia, trong nháy mắt chưởng lực thu về, bóng người quay lưng lại, một luồng gió nhẹ thổi qua, tảng đá liền bị gió thổi thành cát bụi…
Thấy rõ hình ảnh này, Long Huyền hít thật sâu một hơi, hai mắt mở lớn mà trầm trồ, phảng phất như khó có thể tin được thứ mình đang thấy. Hắn chỉ có thể cảm thán, đúng là một vũ kỹ lợi hại, vừa mạnh lại có thể trang bức, đánh xong không cần nhìn trực tiếp quay lưng đi, gió thổi nhẹ liền biến nguyên cả ngọn núi nhỏ thành đống cát bụi, quả thực là đẹp trai đến không chịu nổi mà. Nếu như là thi triển lên thân thể con người thì… Nghỉ tới đây Long Huyền rùng mình một cái, hình ảnh này quá 18+, không thích hợp trẻ em 8 tuổi như hắn liên tưởng tới.
Sau một màn như vậy biến mất, một đám khẩu quyết cũng hiện rõ lên trong đầu của Long Huyền, có tổng cộng ba chiêu thức khác nhau mệnh danh là, Ba động chưởng, Ba động quyền cùng với Ba động chỉ… bên trên khẩu quyết cũng hiện lên mấy chữ, Ba Động Tam Tuyệt Kĩ.
Mở mắt ra lúc này, Long Huyền mới nhìn sang phía Bạch lão, hắn giờ đây cũng đã thu lại ngón tay chắp tại sau lưng mà nhìn Long Huyền.
“Sư phụ ban nãy ta nhìn thấy một đạo thân ảnh thi triển ra một chiêu này, bất quá hắn thi triển không phải chiêu nào trong tam kĩ, mà lại dùng một chiêu thức khác tên là Ba động tam điệp lãng, đây là có chuyện gì xảy ra a?”
Bạch lão nghe vậy thì vô cùng bất ngờ, phải biết Ba động tam điệp lãng chính là tinh túy của bộ vũ kỹ này, làm sao vừa thấy khẩu quyết Long Huyền lại có thể nói ra được rồi? Nếu không phải chính tay mình truyền thụ, Bạch lão cũng có chút nghi ngờ tên tiểu tử này đang nói khoác, có thể là do hắn đã được học bộ võ kĩ này từ trước rồi. Thế nhưng chuyện này là không có khả năng xảy ra, nhìn kĩ Long Huyền một lúc, Bạch lão lúc này mới lên tiếng.
“Đây chính là uy lực cao nhất của Ba động tam tuyệt kĩ, chỉ khi nào ngươi tinh thông được hết tam kĩ mới có thể hiểu được ảo diệu của một chiêu này. Bây giờ đối với ngươi mà nói thì vẫn còn quá sớm, tập trung luyện thành chiêu đầu tiên Ba động chưởng đi thôi.”
Long Huyền đang muốn dựa theo công pháp tập luyện thì lại nghe Bạch lão nói tiếp.
“Trong phòng quá chật hẹp, ra ngoài luyện đi.”
Nhìn Long Huyền bước ra ngoài, Bạch Lão cũng không tiếp tục lên tiếng, y như có điều suy nghĩ, Ba Động tam tuyệt kỹ cũng không phải là do y sáng tạo ra, kẻ tạo ra bộ võ kỹ này là một vị cao nhân không tầm thường, bóng người mà Long Huyền nói tới hẳn là kẻ đó. Về phần lý do vì sao Long Huyền lại gặp được hư ảnh của người kia, lại thấy được hắn thi triển tinh túy của Ba Động tam tuyệt kỹ, Bạch lão cũng không biết, chung quy lại, thế giới này có rất nhiều bí ẩn. Mà lại, việc này vốn không có gì quá to tát, Bạch lão cũng không quá mức để ở trong lòng.
. . .
Ra khỏi phòng tiến về phía sân luyện võ, giờ đây trong thân thể đã có linh lực, bước đi của Long Huyền cũng nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn hơn, chỉ vài bước đã tới nơi. Đến giữa sân tập, hắn bắt đầu dựa theo khẩu quyết trong đầu dần dần lĩnh ngộ, sau nửa canh giờ hắn mở mắt ra rồi nhắm thẳng phía trước mà đánh ra một chưởng, trong nháy mắt khoảng trống trước lòng bàn tay của Long Huyền xuất hiện vài vòng sóng vô hình khuếch tán mà ra, chính Long Huyền cũng có thể cảm nhận được uy lực của một chưởng này.
Chưa kịp vui mừng, Long Huyền định mở miệng nói cái gì thì ngay lập tức hắn quỵ gối xuống, hai tay gắt gao mà chống lấy mặt đất, miệng hì hục thở, liên tục há mồm hút lấy không khí.
“Hô, hô, phù phù….”
Ban nãy trong nháy mắt, Long Huyền cảm thấy sức lực của bản thân như bỗng chốc liền tan biến, thể lực trong cơ thể cùng linh lực biến mất sạch sẽ, xém chút đem hắn mệt đến tắt thở, hai mắt tối sầm kém chút đã ngất đi…
“Tập trung tinh thần, điều chỉnh hô hấp vận khởi Luân Hồi Đạo Quyết để điều tức, khôi phục linh lực.”
Thanh âm từ tốn của Bạch lão lại vang lên.
Long Huyền nghe vậy thì nhanh chóng xếp bằng xuống rồi vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết, rất nhanh sau đó hắn vui mừng phát hiện thân thể dần dần lấy lại sức lực, cũng không còn thở gấp mà đã điều chỉnh lại được nhịp hô hấp bình thường, so lúc đầu cũng khỏe mạnh hơn một chút, đáng mừng là giờ đây hắn đã có thể vận chuyển được năm chu thiên của Luân Hồi Đạo Quyết rồi. Sau một khắc điều tức, hắn cuối cùng cũng mở mắt ra rồi đứng dậy, tinh thần khí lực lại trở nên sáng láng, sung mãn.
Bạch lão cũng là gật gật đầu, sau đó mới nói.
“Không tệ, lực lĩnh ngộ của ngươi cũng rất tốt, có thể miễn cưỡng đánh ra được một thành uy lực của ba động chưởng rồi.”
Lời nói đến đây, ngữ khí của Bạch lão lại thay đổi. “Thế nhưng là tốc độ khôi phục linh lực này còn chưa được, như vậy quá chậm, còn nữa phải biết khống chế lại sức mạnh của mình, trong thực chiến nếu ngươi vận toàn lực mà không hạ gục được đối phương, khi ngươi rơi vào tình trạng thoát lực, không sức phản kháng vậy thì chỉ có con đường chết.”
Long Huyền nghĩ nghĩ, đúng vậy, tình huống ban nãy mà đang ở lúc tranh đấu với kẻ thù thì thật sự rất nguy hiểm. Kiếp trước có chơi thể thao, hắn cũng đã có lần vì dùng sức quá độ mà bị hụt hơi, nhưng so với ban nãy, cái cảm giác toàn bộ linh lực cùng thể lực đều bị rút sạch thì còn khó chịu hơn gấp chục lần.
Long Huyền tự nhủ sau này phải cẩn thận một chút, lưu lại một ít dư lực, bằng không khó mà sống lâu, ở thế giới này, giết người cũng không phải hiếm gặp gì, ngày trước nhập mộng hắn tận mắt thấy cảnh chém giết của phụ mẫu với đám cướp thảm liệt thế nào nên cũng hiểu được bản chất của nơi này, luật lệ, trị an chỉ để bảo vệ người bình thường, kẻ yếu đuối mà thôi, tu luyện giả muốn sống phải tự dựa vào nắm đấm của chính mình.
“Bây giờ ngươi luân phiên tập luyện, đánh ra một lần Ba động chưởng lại đổi sang thất liên quyền nối tiếp nhau, trong khi luyện thất liên quyền thì phải phân chút tâm thần để vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết khôi phục linh lực, cứ tuần hoàn như vậy.”
Long Huyền nghe theo lời Bạch lão bắt đầu tu luyện, ban đầu hắn khó có thể nối liền đánh ra Ba động chưởng, rồi lại tới thất liên quyền, bởi vì còn phải ngưng một lát để vận dụng Luân Hồi Đạo Quyết điều tức, nhưng hắn biết ý của Bạch lão là muốn hắn vừa luyện quyền lại vừa vận dụng liên tục Luân Hồi Đạo Quyết cùng lúc chứ không phải dừng lại như vậy. Do đó, hắn vô cùng cố gắng, dù cho bản thân có cảm thấy mệt đến chết đi sống lại, hắn vẫn không từ bỏ.
Từ lúc bắt đầu tập luyện, hắn chỉ có thể đánh ra một chiêu Ba động chưởng sau đó rơi vào kiệt sức, phải cố gắng đánh liên tục hai mươi lần thất liên quyền mới dần dần khôi phục lại linh lực, tiếp đó lại một lần nửa đánh ra chiêu Ba động chưởng thứ hai.
Liên tục như vậy suốt hai canh giờ, trời cũng đã về khuya, quần áo trên người của Long Huyền đã ướt nhẹp như tắm, trên trán của hắn cũng đã thấm đẫm mồ hôi tuôn ra, thế nhưng cố gắng của hắn cũng không phải vô ích, hiện tại hắn cũng đã có thể một bên luyện võ kĩ, một bên khác lại liên tục vận chuyển công pháp hồi phục linh lực, hắn có thể cảm giác được kinh mạch, cùng thân thể lực lượng đã tăng lên, tuy là không nhiều nhưng vẫn đang tăng trưởng không ngừng.
Chí ít thì bây giờ hắn đã có thể nắm giữ được sức mạnh của bản thân, hoàn toàn phát huy ra chiến lực của một tên tu luyện giả nhị tinh nhập vi kì, cũng đã có thể tiếp nối vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết đến thứ tám chu thiên, so với lúc đầu thì đã nhiều gấp đôi, Long Huyền vô cùng hứng khởi mà dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Lúc này Bạch lão mới lên tiếng, nói ra.
“Không tệ lắm, từ ban đầu đánh ra hai mươi lần thất liên quyền mới có đủ sức thi triển Ba động chưởng, tới bây giờ khoảng cách luân phiên giữa hai chiêu thức cũng chỉ còn lại có năm lần thất liên quyền, như vậy đã rất tốt.”
Bạch lão lời ít mà ý nhiều, phải biết trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc với tốc độ tu luyện của Long Huyền, tiểu tử này thực sự rất có thiên phú, đáng nói là hắn rất nhanh có thể làm được vừa vận công vừa luyện võ kĩ, ban đầu Bạch lão còn nghĩ rằng phải mất mấy ngày hoặc lâu hơn Long Huyền mới có thể làm được điều này đây.
Liên tục vận công bổ sung linh lực tiêu hao để đánh ra võ kĩ, một phần nào đó có thể xem như là nhất tâm nhị dụng, lâu dần thành thói quen rất có lợi so với những tu sĩ cùng cấp bậc. Liền lấy ví dụ như hai tu sĩ nhập vi cảnh giới ngang nhau, như vậy lượng linh lực của hai người là ngang nhau nhưng một bên có thể liên tục bổ sung linh lực một bên khác thì không, vậy khi đánh nhau kẻ thứ hai sẽ kiệt sức trước mà bại trận.
Long Huyền nghe thấy Bạch lão khích lệ cũng tỏ ra rất vui mừng, cười híp mắt mà nói.
“Đa tạ sư phụ khích lệ.”
“Ngươi còn kém lắm, vẫn phải cố gắng nhiều hơn nữa, rất nhiều kẻ có thiên phú cao hơn ngươi vô số lần, không được kiêu ngạo.”
Bạch lão thấm thía nói ra, hắn cũng không muốn Long Huyền vì còn trẻ mà nông nổi, kiêu ngạo, như vậy rất bất lợi cho việc tu luyện, mặc dù hắn cũng đánh giá rất cao thiên phú của Long Huyền.
“Vâng, đệ tử sẽ nhớ kĩ, bây giờ ta muốn xem thử tiến bộ của bản thân đã đến mức nào rồi.”
Long Huyền nói ra, sau đó hướng về phía viên trắc lực thạch mà đi đến… nhìn vào trắc lực thạch hắn nhớ tới ngày đầu tiên luyện tập cùng phụ thân Long Vô Tâm, quả thật khi đó hắn còn quá yếu, cũng không biết gì về tu luyện giới, khi đó lực đấm của hắn chỉ có 57, hắn rất muốn biết hiện tại bản thân mạnh đến mức nào?
Nghĩ là làm, Long Huyền vận lực vào tay phải thân hình di chuyển theo thế võ, xuất ra một chiêu thất liên quyền, tập luyện suốt buổi tối, lúc này hắn đã có thể đánh ra được năm tiếng vang liên tiếp, rất nhanh, quyền của Long Huyền đấm vào trên trắc lực thạch.
“Oanh, oanh,… oanh!!” năm tiếng vang ầm ầm vang lên, lần này trên chắc lực thạch hiện ra con số 289.
Tay phải nắm nắm duỗi duỗi, Long Huyền cảm thấy được bàn tay mình cũng không có đau nhức gì như lần trước, quả nhiên là khi công kích, tu luyện giả có thể dùng linh khí để bảo vệ bản thân. Nhìn chỉ số lực công kích trên trắc lực thạch Long Huyền có chút vui vẻ, gần đến 300, xem ra hắn cách Hoàng giai thiên tài cũng không xa, lại nói nếu dốc toàn lực hắn hoàn toàn có thể liên tục đánh ra mười kích toàn lực thất liên quyền, đây là sức mạnh thân thể kết hợp với Luân Hồi Đạo Quyết hồi phục đủ nhanh mới làm được, do đó hắn so với tam tinh nhập vi cảnh cũng không kém bao nhiêu.
Về phần những tu luyện giả khác ở tam tinh nhập vi cảnh giới cũng chưa chắc có đủ thể lực đánh ra được mười kích toàn lực, từ đó có thể thấy thân thể Long Huyền đúng là rất mạnh mẽ.
“Ba động chưởng lực công kích chắc chắn là mạnh hơn, không biết sẽ đến mức nào?”
Thì thầm một câu, Long Huyền lại vào thế đang chuẩn bị đánh ra, một chưởng này hắn chỉ vận dụng tám thành thực lực, dù sao cũng chỉ muốn xem thử bản thân lực công kích mà không muốn lại tiêu hao hết linh lực toàn thân.
“Ầm—”
Một chưởng vang lên, trắc lực thạch còn chưa hiện lên số lực công kích thì lúc này một âm thanh của nam tử vang lên từ đằng xa.
“Huyền nhi, là ngươi sao?”
Long Huyền vội quay người, do vội vàng mà vẫn chưa kịp nhìn thấy con số hiện lên trên trắc lực thạch, hắn có chút gấp, dù sao thì hắn đã nói là muốn về nghỉ ngơi sớm, nhưng lại lén ra đây luyện võ, mấu chốt là hắn còn đang giấu phụ thân việc mình đã trở thành tu luyện giả.
Không sai, người nam nhân tới chính là cha của Long Huyền, Long Vô Tâm.
“Thưa phụ thân, hài nhi do suy nghĩ nhiều, cảm thấy có chút không ngủ được nên muốn đi dạo chốc lát, tới nơi này thì lại nổi lên ý định tập luyện cho thư giãn gân cốt.”
Long Vô Tâm nhìn thân thể của nhi tử sớm đã ướt đẫm mồ hôi, mặt mày dính đầy bụi đất, đây làm gì phải là tập luyện qua loa thư gân giãn cốt, rõ ràng là rất cố gắng.
Long Vô Tâm thở dài nói ra.
“Huyền nhi, bây giờ cũng đã rất khuya rồi, ngươi tắm rửa một chút rồi nên nghỉ ngơi đi, về chuyện cha nói với ngươi, cứ từ từ rồi suy nghĩ cũng không muộn.”
“Dạ, hài nhi biết rõ thưa cha.”
Long Huyền biết Long Vô Tâm là đang lo lắng cho bản thân nên trong lòng cũng rất ấm áp, chào Long Vô Tâm một tiếng sau đó hắn liền rời đi.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Long Huyền, Long Vô Tâm còn tưởng rằng Long Huyền cố gắng như vậy là muốn sớm trở thành tu luyện giả để không cần rời xa cha mẹ, dù sao hắn cũng chỉ mới tám tuổi mà thôi. Long Vô Tâm cùng Mai phu nhân cũng không phải thật sự muốn hắn đi theo A Cửu học luyện dược sớm như vậy, chỉ là nhìn thấy nhi tử cố gắng thời gian dài mà không có hy vọng nên cũng xót ruột.
“Haizzz!!---”
Thở dài một hơi, sau đó Long Vô Tâm cũng rời đi sân luyện võ, trở về phòng.
Từ đầu đến cuối cả Long Vô Tâm và Long Huyền đều không có ai nhìn thấy một chưởng của Long Huyền uy lực bao nhiêu, nếu là có ngươi nhìn thấy thì cũng chỉ có Bạch lão, con số trên trắc lực thạch hiện lên khi đó chính là...... 436.
Hơn nữa, chỉ số công kích vượt trên 400 này cũng chỉ mới là tám thành thực lực của Long Huyền hiện tại mà thôi, lại nói Long Huyền chỉ mới vừa khai thông huyết mạch, tính tới tính lui cũng miễn cưỡng mới tu luyện được một ngày thời gian đã có được kết quả như vậy, điều này đối với kẻ khác mà nói chính là chuyện hoang đường.
Nếu như là không tận mắt chứng kiến, có lẽ cũng chỉ có người điên mới tin tưởng điều này.
Còn về nhân vật chính Long Huyền, hắn hoàn toàn không biết được những chuyện này, sau khi tắm rửa xong hắn đã nhanh chóng mà trở về bên trong phòng của mình, nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ một lát thì đã nhanh chóng lâm vào ngủ say.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
242 chương
415 chương
72 chương
223 chương
81 chương
60 chương
4 chương