Lửa Thu

Chương 47 : Chỉ là quên nói cho anh (5+6)

Thi Sách một đường nhìn cậu lấy đi bát, lau bàn, nhưng cho đến khi Xá Nghiêm để khăn giấy bẩn sang bên cạnh, cô mới bất giác phát hiện trên bàn đã được thu dọn sạch sẽ. Thi Sách nhìn cậu, suy nghĩ, thử thăm dò nói: "Lần trước chúng ta tới, cậu cũng chưa từng nhắc đến." "Cô không hỏi." "Tôi không hỏi cho nên cậu mới không nói?" Xá Nghiêm im lặng. Thi Sách bỏ uống hút ra: "Vậy hiện tại tôi hỏi, trước đó cậu tới nơi này làm gì?" Xá Nghiêm: "Tò mò đến xem." "Tò mò Tào Vinh?" "Ừ." "Sao cậu biết nhà Tào Vinh ở trong này?" "Hình ảnh trong tin tức." Giữa tháng 8 cậu vừa tới Lê Châu, chưa quen cuộc sống, không có khả năng thông qua hình ảnh biết được chỗ ở của Tào Vinh, chắc chắn đã điều tra một phen. Thi Sách nghiêng người, hỏi ra nghi hoặc: "Nếu cậu tò mò về Tào Vinh, sao không hỏi tôi? Trực tiếp hỏi tôi hắn sống ở đâu, so với tìm thông qua hình ảnh đơn giản hơn." Xá Nghiêm nhìn trên bàn hai lon AD trống không, không đáp hỏi lại: "Còn muốn uống nữa không?" Thi Sách lắc đầu, trước kia Xá Nghiêm không muốn trả lời người, cô cũng sẽ theo cậu, bình thường cũng không miễn cưỡng cậu, hôm nay cô rất muốn đào sâu đến cùng: "Cậu trước. . . . . ." Tầm mắt Xá Nghiêm nhìn về phía sau cô, ông chủ lớn giọng truyền tới: "Chờ lâu rồi người đẹp, mì gan lợn và mì thịt lợn băm đây!" Ông chủ lại đây, Thi Sách tạm thời nuốt lại lời muốn nói, chính sự quan trọng hơn. Hai người không vội vã động đũa, Thi Sách kéo ghế nhựa bên cạnh qua: "Ông chủ, ngồi một lát." Ông chủ ngồi xuống: "Hai người tìm tôi hỏi thăm cái gì?" "Trước đó ông có kể về chị Mai giúp việc bếp núc ở đây." "À, cô ta." Ông chủ quan sát Thi Sách và Xá Nghiêm, "Tôi nhớ rõ hai ngươi, có phải tuần trước mới đến không?" Thời gian có chênh lệch, nhưng không sai lắm, Thi Sách nói: "Đúng, ông chủ trí nhớ ngài thật tốt." Ông chủ nhếch miệng: "Đâu có, cả ngày tôi nhiều khách như vậy, vội vàng chả nhớ được, cũng chỉ có người đẹp các cô tôi mới có ấn tượng." Khách nhiều, ông chủ cũng không nói vòng vo, dứt lời trực tiếp quay về chủ đề chính, hỏi Thi Sách và Xá Nghiêm hỏi thăm Mai Tú Cúc làm gì. Thi Sách đưa danh thiếp qua: "Tôi là phóng viên “Tin tức chín giờ”, chúng tôi gần đây có hạng mục công ích, tình huống nhà chị Mai trước đó chúng tôi cũng biết, hiện tại muốn biết thêm một chút, muốn biết bệnh tình đứa bé, hiện trạng nhà bọn họ, nếu có thể muốn đưa chị ấy vào đối tượng trợ giúp." "Cái gì? Lại cho cô ta tiền? !" Ông chủ tức giận. Tuy rằng tức giận, nhưng ông chủ cũng tận lực ăn ngay nói thật, tuy ông hoài nghi sau khi tin tức phát sóng Mai Tú Cúc nhận được không ít, nhưng ngoài chuyện chị ta thôi công việc này, còn có Tào Vinh mua thêm hai xe tải, nhà bọn họ cùng với trước kia không có gì khác, bệnh tình đứa bé vẫn không thấy tốt lên, Mai Tú Cúc trong nhà bệnh viện hai điểm một đường, thỉnh thoảng ông cũng thấy Tào Vinh đi xe bánh mì đến bệnh viện đưa cơm cho con, lúc Tào Vinh không đánh vợ không cãi nhau với hàng xóm còn có điểm nhận ra người. Thi Sách xác định thời gian Mai Tú Cúc nghỉ việc, ngày cụ thể ông chủ không nhớ rõ, nhưng ngay sau khi tin tức phát sóng, trong khoảng thời gian trước khi bão đến. Lúc đó, nhà ở tiểu khu Cảnh Viên còn chưa gặp chuyện không may, không ai biết được sau đó Tào Vinh sẽ phát tài. Thi Sách và Xá Nghiêm liếc nhau, nói cảm ơn ông chủ, hai người ăn mì thương lượng. "Mai Tú Cúc hiện tại hoàn toàn từ chối người đến gần, không có cách nào nói chuyện, sẽ không dẫn dụ được." Thi Sách trầm tư suy nghĩ. Xá Nghiêm cân nhắc nói: "Nhưng vợ chồng bọn họ sẽ nói chuyện với nhau." Thi Sách nhìn Xá Nghiêm, sau một lúc lâu, đưa ra kế hoạch đơn giản. Buổi chiều còn có công việc, ăn xong mì, hai người ở bên ngoài tiệm vừa nói chuyện phiếm với ông chủ vừa chờ, nhưng vận khí không tốt, không đợi được Mai Tú Cúc. Thời gian gấp gáp, Thi Sách nhờ ông chủ chuyển lời tới Mai Tú Cúc về "hạng mục công ích", nếu gặp được Mai Tú Cúc trở về, tốt nhất có thể gọi điện thoại cho cô. Ông chủ đầy miệng đáp ứng. Qua một đêm, ông chủ cũng không gọi điện thoại, ngày kế Thi Sách và Xá Nghiêm lại đi một chuyến, đồng thời nói với Khang Hữu Bảo. Khang Hữu Bảo chạy đến bệnh viện, trả lời bọn họ: "Mai Tú Cúc mang theo cặp lồng đi ra, khẳng định là về nhà. Tôi thấy Tào Vinh, hắn ở bệnh viện trông con." Vận khí không tồi, chỉ có một mình Mai Tú Cúc trở về. Thi Sách và Xá Nghiêm ôm cây đợi thỏ, không lập tức gặp được người. Mai Tú Cúc thấy bọn họ, ngẩn người, vẻ mặt kích động: "Sao hai người ở trong này!" Thi Sách giải thích: "Chị Mai, đài truyền hình chúng tôi có hạng mục công ích, Đóa Đóa không phải còn đang chữa bệnh sao, hạng mục này có thể giúp được tiền viện phí cho cô bé, gọi điện thoại chị không tiếp wechat không trả lời, tôi muốn thương lượng việc này với chị." Mai Tú Cúc há miệng thở dốc, hình như có dao động, nhưng qua một lát, vẫn nói: "Không cần, không cần." Thi Sách khó hiểu: "Tại sao? Tiền thuốc men nhà chị cũng đã hết, cơ hội lần này lại khó như vậy." "Thật sự không cần, tôi không muốn cho Đóa Đóa lên TV." Mai Tú Cúc dường như tìm được lấy cớ, chị ta cúi đầu lướt qua bọn họ đi lên lầu, "Xin lỗi, hai người đi đi." Thi Sách đuổi theo vài bước, Mai Tú Cúc không nhúc nhích, Thi Sách đành phải nói: "Vậy có thể cho tôi đi nhờ WC không?" Mai Tú Cúc đứng ở cầu thang, hơi do dự, không có cách nào từ chối lời cầu xin này. Thi Sách và Xá Nghiêm thành công tiến vào nhà Mai Tú Cúc, cùng lần trước đến vẫn y xì, phòng ở trang trí rất đơn giản, nhưng coi như sạch sẽ, phòng khách để ảnh chụp cả nhà và đồ chơi trẻ con. Mai Tú Cúc chỉ toilet, Thi Sách đi qua, sau khi tiến vào gọi chị ta: "Chị Mai, có thể giúp tôi chuyện này không?" "Làm sao vậy?" "Tôi đến cái kia." Mai Tú Cúc chạy nhanh qua. Phòng khách chỉ còn lại một mình Xá Nghiêm, cậu đi đến bên cạnh sô pha. Sô pha kiểu dáng cũ, loại sô pha này rất nặng, di chuyển không nổi, người bình thường rất ít khi đụng vào, Xá Nghiêm ngồi xổm xuống, bỏ bút ghi âm trong túi để vào góc sô pha. Bút ghi âm lượng điện đầy đủ, dùng mấy ngày không thành vấn đề, còn có thể ghi âm đúng giờ, vị trí này đúng lúc còn nằm cạnh cửa, đối thoại trong ngoài ít nhiều có thể ghi vào hơn nửa. Thủ đoạn trái pháp luật không thể dùng, nhưng"rơi xuống" một chiếc bút ghi âm không thành vấn đề, hiệu quả như thế nào chỉ có thể mặc cho số phận. Xá Nghiêm đang muốn đứng lên, tầm mắt trong lúc vô thức đảo qua mặt bàn, đột nhiên dừng lại. Mặt bàn hình vuông không lớn, loại kiểu cũ này hẳn là do thợ mộc tạo ra, trên mặt bàn còn đặt một tấm kính, dưới đó là khăn trải bàn. Thời đại cũ mới có kiểu trang trí này. Nhưng giữa tấm kính và khăn trải bàn còn có ba tấm ảnh chụp, trong đó trên ảnh chụp có gương mặt quen thuộc. Mai Tú Cúc từ toilet đi ra, Xá Nghiêm tránh ra vài bước, nhìn chị ta, cũng không nói gì. Mai Tú Cúc cũng không phải một người thích nói chuyện, chị ta chà xát tay, vừa đi vừa nói chuyện: "Cậu ngồi. . . . . ." Có lẽ là căng thẳng hoặc là gì đó, chị ta không cẩn thận làm đổ xếp gỗ xuống đất. Lần trước Xá Nghiêm xem video, cũng thấy xếp gỗ xuất hiện. "Đứa bé thích chơi cái này?" Cậu giúp Mai Tú Cúc nhặt lại. "Ừ, rất thích." "Xếp cao thật." "Cha bé giúp." Cửa buồng vệ sinh mở, Xá Nghiêm cầm một khối gỗ ngẩng đầu, Thi Sách nói "Chị Mai ", nhìn về phía Xá Nghiêm, Xá Nghiêm gật đầu, Thi Sách nói tiếp "Tôi xong rồi". Mai Tú Cúc nhanh chóng đứng lên tiễn bọn họ, Thi Sách và Xá Nghiêm cũng không nán lại. Rời khỏi nhà Mai Tú Cúc, Thi Sách thở phào, cùng Xá Nghiêm trở lại trên xe, cô hỏi: "Qua hai ngày nữa lấy?" "Ba ngày cũng được." Xá Nghiêm nói. "Có lẽ sẽ không bị phát hiện." Thi Sách tự mình bơm hơi. "Sẽ không." Xá Nghiêm nói, "Bên cạnh có chỗ che, chị ta cũng chả thể đẩy sô pha ra quét dọn." Thi Sách gật đầu, nói tiếp: "Đến lúc đó nếu chúng ta không lấy được cớ đi lấy, chỉ có thể tìm Đại Hoa." Đây là cách bọn họ sớm thương lượng, Đại Hoa làm việc cho cộng đồng, lại từng đi qua nhà Mai Tú Cúc giúp hòa giải vợ chồng mâu thuẫn, tìm cớ đi lại một lần, so với bọn họ dễ dàng hơn nhiều. "Ừ." Xá Nghiêm đáp lời, lấy ra di động, mở ra ảnh chụp cho Thi Sách xem, "Tôi vừa chụp." "Cái gì?" "Ảnh chụp đặt phía dưới tấm kính trên bàn." Thi Sách nhìn qua, đầu tiên mắt không quá xác định, cô phóng đại ảnh chụp, lại nhìn vài giây, cô kinh ngạc hỏi: "Bàn nhà bọn họ?" Xá Nghiêm gật đầu. Thi Sách trước đó đã đi nhà bọn họ, không quá để ý, có lẽ lúc ấy trên mặt bụi bặm hoặc là cái gì đó che mất, nếu không có ảnh chụp, cô sẽ lưu ý một chút. Ảnh chụp là tập thể, có hơn mười người, có dán biểu ngữ, phía trên viết"Công ty trang trí Mỗ Mỗ", lúc này trên ảnh một trong những người đàn ông đứng cùng Tào Vinh, cô kinh ngạc chậm rãi nhớ tới chuyện cũ từng nghe. Hơn mười năm trước, bạn trai chị Triệu Hằng, cũng chính là chồng hiện tại, vì ngoài ý muốn đâm người một mình rời nhà làm thuê, bọn họ chia lìa ba năm, hai năm đầu, chồng chị đến tỉnh ngoài kiếm sống, một năm cuối cùng, chồng chị ấy ra nước ngoài làm việc. Hai năm kiếm sống ở ngoài kia, đúng lúc chính là ở Lê Châu. Người đàn ông chụp ảnh chung với Tào Vinh chính là chồng chị Triệu Hằng hơn mười năm trước! Thế giới thật nhỏ mới có thể ‘tình cờ gặp’ như vậy. Thi Sách nhìn về phía Xá Nghiêm, há miệng thở dốc, vẫn kinh ngạc không biết nên nói cái gì. Sau một lúc lâu cô mới hỏi: "Tôi nhớ rõ chồng chị Triệu Hằng tên Chu Dương?" "Đúng." “Anh ấy là bạn Tào Vinh?" Xá Nghiêm nhìn ảnh chụp, nói: "Mười mấy năm trước cùng chụp ảnh tập thể, không nhất định là bạn bè." Một đầu khác, Khang Hữu Bảo đã lái xe theo Tào Vinh cả một đường. Vốn cậu ta tránh xong Mai Tú Cúc chuẩn bị đi về, ai ngờ Mai Tú Cúc vừa mới đi không bao lâu, cậu ta lại phát hiện Tào Vinh bỏ đứa bé đi ra, gặp mặt một nam một nữ, sau đó ba người cùng nhau lái xe rời đi. Trực giác nói cho cậu ta biết phải đuổi kịp, gửi wechat cho Xá Nghiêm và Thi Sách, cậu ta cứ như vậy đuổi theo, cuối cùng xe dừng lại ở ven đường, cậu ta đang do dự có nên xuống xe không, thì thấy một người đàn ông đi từ công ty du lịch ra, ba người Tào Vinh chặn đường đi của người đàn ông. Khang Hữu Bảo cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mặt, nhưng nhất thời lại không nghĩ nổi ra đã gặp ở đâu, cậu ta đơn giản chụp ảnh. Lại ngồi trong xe chờ chốc lát, thật sự đoán không ra mấy người kia đang nói cái gì, chờ bọn họ tản đi, cậu suy nghĩ, chưa từ bỏ ý định lại đi theo Tào Vinh, cho đến khi trở lại bệnh viện cậu mới thôi, không muốn lãng phí thời gian, lái xe về đài. Phía sau, một chiếc xe không nhúc nhích, Ninh Như Cửu co rụt lại người, chờ xe Khang Hữu Bảo đi rồi, cô ta mới ngồi dậy. "Tôi biết ngay mà!" Cô ta nhe răng. Khang Hữu Bảo có tin tức không nói với cô ta, ngược lại đi làm trợ thủ cho Thi Sách, cô ta nhất định phải cướp được tin tức này! Gọi điện thoại về đài xin phép, từ giờ trở đi cô ta sẽ nhìn chằm chằm người đàn ông kia! Thi Sách và Xá Nghiêm cũng trở về đài truyền hình, trước tiên bắt tay vào làm việc, lúc ăn tối mới gặp mặt Khang Hữu Bảo, hai bên trao đổi thành quả hôm nay. "Cũng coi như gặp may, cái này ——" Khang Hữu Bảo ném điện thoại sang đối diện, "Chụp được tấm ảnh, đúng rồi, tôi thấy một người trong đó rất quen, không biết đã gặp ở đâu." Khang Hữu Bảo chỉ vào người đàn ông dầu mỡ trong ảnh chụp. Thi Sách và Xá Nghiêm cúi đầu xem, xem xong, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn nhau, lại nhìn về phía Khang Hữu Bảo. Khang Hữu Bảo đoán ý qua sắc mặt, nhướn này nói: "Đừng nói cho tôi hai người biết nhé?" Xá Nghiêm nói: "Còn nhớ lần trước cậu đi tiểu khu Cảnh Viên hỗ trợ chuyển nhà?" "Đương nhiên." Ký ức hãy còn mới mẻ, cả đời khó quên. Xá Nghiêm ấn màn hình di động: "Này." Khang Hữu Bảo sửng sốt. Thi Sách nhắc: "Ở nhà tôi gặp người đàn ông trung niên kia." "Đệch!" Khang Hữu Bảo trợn mắt há hốc mồm, "Là hắn!" "Hơn nữa ——" Thi Sách lại chỉ di động, quay đầu hỏi Xá Nghiêm, "Còn nhớ bọn họ không?" Xá Nghiêm nói: "Nhớ rõ." Khang Hữu Bảo không biết bọn họ đang chơi trò bí hiểm gì: "Cái gì bọn họ?" Thi Sách đẩy di động qua, chỉ vào một nam một nữ trên màn hình, nói: "Đôi nam nữ này từng đụng xe tôi." Bọn họ chính là vào hôm Thi Sách đi tránh bão, ngày đó gặp lại Xá Nghiêm, tình cờ gặp đôi nam nữ trung niên kia không chịu buông tha. Quá nhiều trùng hợp sẽ không còn là trùng hợp, mà là dự mưu đã lâu. Thi Sách và Xá Nghiêm im lặng. Tin tức xoay chuyển, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không thể sắp xếp được. Qua một lát, Xá Nghiêm thu dọn bàn ăn: "Đi về trước." Bận đến khuya mới tan tầm, trở lại nhà trọ, đã qua mười giờ. Xá Nghiêm trở lại phòng, cởi áo khoác, mở cửa sổ ra. Hai con mèo hoang vây quanh thùng rác, cậu vừa nhìn, vừa tháo đồng hồ, gió thổi một lát, để đồng hồ lên tủ đầu giường, lại mở cửa phòng đi ra ngoài. Đi đến lầu hai, cậu chậm rãi bước đi thong thả đến ngoài phòng Thi Sách, nghe không thấy bên trong có âm thanh gì, có lẽ cô đã ngủ. Xá Nghiêm suy nghĩ, rốt cuộc không làm ồn cô, cậu đi xuống dưới nhà, đi phòng bếp lấy hai hộp, từ cửa sau đi ra sân bóng rổ. Mèo hoang còn ở trong thùng rác kiếm ăn, cậu mở hộp ra, để xuống mặt đất, sau đó tránh ra vài bước. Qua một lát, mèo hoang cũng chậm rãi lại đây, Xá Nghiêm tới gần, mèo hoang vội vàng ăn, cũng không chạy trốn. "Sao cậu còn không ngủ?" Đêm im ắng, âm thanh nho nhỏ từ trên lầu truyền đến, Xá Nghiêm quay đầu lại, nhìn cửa sổ lầu hai khóe miệng cong lên: "Cho mèo ăn." "Nửa đêm. . . . . ." Thi Sách ghé vào cửa sổ. "Vừa tắm?" Xá Nghiêm hỏi. "Ừ." Thi Sách quan sát cậu, "Cậu còn chưa tắm." "Lát nữa." Thi Sách gật đầu. Giọng hai người khẽ, vẫn là sợ ảnh hưởng người khác, tiếp đó không nói nữa. Thi Sách từ trên cao nhìn xuống người cho mèo ăn. Hai ngày nay bận rộn công việc, lại điều tra Tào Vinh, bọn họ vẫn không có thời gian nói chuyện khác, thắc mắc ngày đó Thi Sách vẫn chưa được cởi bỏ, Xá Nghiêm cũng không chủ động giúp cô giải tỏa nghi vấn. Hai ngọn đèn khá gần, dưới ánh trăng, bóng dáng cậu có chút mông lung. Bỗng nhiên đứng lên, Xá Nghiêm vẫy tay với cô. Thi Sách suy nghĩ, rời khỏi cửa sổ. Xá Nghiêm đợi một lát, sau lưng tiếng bước chân đến gần, cậu quay đầu lại, nói: "Sao không thêm áo khoác?" "Không lạnh." Xá Nghiêm kéo cô. "Sao lại có thêm một con?" Thi Sách hỏi. Vừa chỉ có hai con, hiện tại biến thành ba con . "Gần đây hẳn là còn có mèo hoang." Xá Nghiêm nói. "Chúng nó đủ ăn không?" "Hình thể không lớn, hẳn là đủ." "Trước đó cũng cho chúng nó ăn?" "Ừ, từng cho hai lần." "Khi nào thế? Sao tôi không thấy?" Hai người hiện giờ làm việc cùng nhau, thời gian riêng tư thật ra rất ít, Thi Sách không thể nghĩ được lúc nào Xá Nghiêm cho mèo ăn. Hơn nữa cậu cũng không thích chó mèo. Xá Nghiêm nói: "Nửa đêm." Nửa đêm, ở ngoài tầm mắt cô. . . . . . Thi Sách “Ừ”, không hỏi lại về chuyện cho mèo ăn nữa. Thi Sách ngồi xổm xuống, thử thăm dò sờ lưng mèo hoang, Xá Nghiêm nhìn cô, khẽ hỏi: "Muốn nuôi mèo?" Thi Sách nói: "Hơi hơi. Không biết người nọ có chăm sóc tốt không." "Không phải có liên hệ sao?" "Tôi sợ hỏi nhiều người ta phản cảm." Thi Sách lại duỗi thêm một ngón trỏ, xoa đầu mèo hoang. Xá Nghiêm nhìn một lát, cũng vươn tay khẽ chạm vào ngón tay cô. Thi Sách dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, Xá Nghiêm không nhìn lại, ngón tay cô lại cong lên một chút, tiếp theo bị người câu lên. Thi Sách cười. Hai người nắm tay lại nhìn mèo một lát, Thi Sách hỏi: "Cậu nghĩ như thế nào về mấy người kia?" Không cần chỉ tên nói họ, Xá Nghiêm biết cô đang chỉ tấm ảnh Khang Hữu Bảo chụp. Xá Nghiêm xoa ngón tay Thi Sách, im lặng một lát, mới mở miệng: "Nhà Tào Vinh có loại đồ chơi gọi là xếp gỗ." Thi Sách nhớ rõ: "Thứ luôn để ở phòng khách kia?" "Ừ." Xá Nghiêm nói, "Xếp vô cùng cao, Mai Tú Cúc nói là Tào Vinh giúp đỡ xếp, rút rất nhiều cũng không đổ, đạt tới độ cao này phải rất chú ý kỹ xảo kết cấu. Tào Vinh hẳn là rất hiểu." Thi Sách nói: "Hôm nay nó đổ." Cô từ WC đi ra nhìn thấy. "Ừ." Xá Nghiêm vẫn nắm ngón tay Thi Sách, nghiêng đầu nhìn cô, nói, "Suy nghĩ của tôi có chút tách rời sự thật." ". . . . . . Cậu nói xem chúng ta có thể từ miệng người khác thêm vào được một phần sự thật không?" "Có ý gì?" Xá Nghiêm hỏi. "Tào Vinh rốt cuộc là dạng người gì, hắn sẽ làm ra dạng chuyện gì? Hắn lại có khả năng làm được chuyện gì?" Thi Sách nói, "Ngoài vợ hắn, còn có ai có khả năng hiểu về hắn?" "Họ hàng bạn bè." "Chúng ta không có cách nào tìm được họ hàng hắn, cũng không biết hắn có người bạn nào." "Chu Dương." Xá Nghiêm nói. Đúng vậy, chỉ còn Chu Dương, đây là người duy nhất bọn họ không cần cố sức tìm kiếm, quen biết Tào Vinh, lại đáng để bọn họ tin tưởng. Ngày hôm sau, ngày nghỉ Quốc khánh đã gần kết thúc, vào mười giờ Thi Sách gọi điện qua wechat cho Triệu Hằng. Giọng Triệu Hằng hơi kinh ngạc: "Khai Khai?" "Chị Triệu Hằng, chị đang nghỉ phép sao?" Thi Sách hỏi. "Đúng, hiếm khi được nghỉ." "Cả nhà chị đang đi du lịch sao?" "Không có, chị đưa bọn trẻ cho. . . . . ." Triệu Hằng dừng lại, "Cho người nhà em chăm sóc ." "À." Không phải là giao cho mẹ kế cô trông sao, Thi Sách hỏi, "Vậy chị đang ở với chồng sao?" "Đúng vậy." "Em muốn hỏi anh ấy chút chuyện, không biết có tiện không." Thi Sách giải thích, "Chuyện liên quan đến công việc." Tuy Triệu Hằng không biết Thi Sách muốn hỏi cái gì, nhưng cô cũng không tò mò, sảng khoái gọi chồng dậy. Thi Sách nghe thấy giọng vừa mới tỉnh ngủ, tiếp theo ‘chụt’ một tiếng, Triệu Hằng nhỏ giọng nói: "Đừng ồn, có việc" . Thi Sách âm thầm lè lưỡi, cô đã tính thời gian gọi điện thoại cho Triệu Hằng, không nghĩ tới bọn họ hơn mười giờ còn chưa dậy. Thi Sách tranh thủ thời gian, đi thẳng vào vấn đề hỏi về Tào Vinh. "Tào Vinh?" Đối phương kinh ngạc. "Đúng. " Sợ anh không nhớ rõ, Thi Sách miêu tả, "Hắn có người vợ tên Mai Tú Cúc, trước kia hắn từng chụp ảnh chung với anh, phía trên có biểu ngữ công ty Mỗ Mỗ." "Anh nhớ rồi." Người đàn ông dịu dàng ngắt lời cô, "Chỉ là anh không nghĩ tới em sẽ hỏi hắn." "Anh rất thân với hắn sao?" "Năm đó cũng có thể coi là vậy, chúng tôi làm chung công ty." Thi Sách nói: "Vậy tính cách của hắn thế nào." "Cụ thể là gì?" Thi Sách nói: "Ví dụ như người tốt người xấu có làm chuyện gì xấu." Đối phương nở nụ cười: "Vấn đề này. . . . . . Không có người tuyệt đối tốt hay xấu, bình thường cũng không tệ lắm." "Lúc đó hắn có đánh bạc không?" "Có, chơi rất lớn, nghe nói bắt đầu chơi từ khi còn đi học." "Thiếu nợ có nhiều không ạ?" "Hẳn là không ít." "Hắn trả tiền như thế nào?" "Ông chủ cho mượn trả, cũng từng mượn anh, nhưng anh chả có đồng nào, cũng không cho bên ngoài vay tiền." "Hắn có hay không vì tiền đã làm chuyện gì xấu, hoặc là bí quá hoá liều?" "Có ý gì?" "Ý em là . . . . ." Thi Sách càng nghĩ, vẫn là nói thẳng, "Em muốn hỏi, một công nhân xây dựng bình thường, có thể làm sụp một tòa nhà, sau đó từ đó thu lợi từ tiền bồi thường?" Đầu kia nhất thời im lặng. "A lô?" "Anh nghe đây." "Vậy. . . . . ." "Anh đang nhớ lại." Đối phương nói, "Lúc trước anh từng làm chung với hắn một hai năm, hơn mười năm trôi qua, anh đối với hắn ấn tượng vẫn còn sâu như vậy, thật ra là bởi vì năm đó khi say hắn từng nói qua một số lời." "Lời say?" "Đúng, lời say." Đối phương nói, "Lúc đó Tào Vinh mới hai mươi mấy tuổi, có một lần mọi người uống rượu đều say lảo đảo, chỉ có anh còn tỉnh, hắn lôi kéo anh nói hắn có cách kiếm tiền. Hắn nói hắn có thể làm cho một tòa nhà ‘ bị phá bỏ và dời đi nơi khác’, anh hỏi có ý gì, hắn nói tòa nhà biến thành nguy hiểm, nguy hiểm đến trình độ nhất định, tự nhiên sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác, mà làm như thế nào có thể khiến tòa nhà biến thành nguy hiểm, hắn có khả năng làm được việc này." ". . . . . . Chuyện không thể tưởng tượng được như vậy, hắn thật sự có khả năng làm được sao?" "Anh xác định lúc ấy hắn thật sự say, nhưng rốt cuộc hắn nói thật hay nói dối, anh không rõ lắm, về phần khả năng của hắn, hắn từng là sinh viên." "Em biết, hắn học đại học." Thi Sách nói. "Vậy em có biết hắn học chính là xây dựng dân dụng không." Đối phương nói, "Chuyên nghiên cứu kết cấu phương hướng." Thi Sách ngẩn ra. Di động mở loa ngoài, người bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng nội dung nói chuyện, Thi Sách và Xá Nghiêm ngồi ở trong xe yên tĩnh, trong không gian nhỏ hẹp tựa hồ vẫn bồi hồi với đoạn đối thoại vừa rồi. Thi Sách không thể tin được, nhìn về phía Xá Nghiêm. Xá Nghiêm đặt tay lên bên cạnh, ngón tay khẽ gõ hai cái, bình tĩnh nói: "Sắp xếp lại dòng thời gian một chút." Thi Sách nghe. "Tháng bảy, quyên góp được mười hai vạn bảy, Tào Vinh tự tiện tham ô khoản tiền này đi mua nhà, gạt Mai Tú Cúc." Thi Sách gật đầu. "Mai Tú Cúc không biết, làm loạn chuyện tới đài truyền hình, Tào Vinh sau đó đem tình hình thực tế nói cho chị ta." Xá Nghiêm nói, "Hơn nữa thẹn quá thành giận, chuẩn bị kiện cô." "Sau đó tòa nhà sụp." Thi Sách nói tiếp. Xá Nghiêm lắc đầu: "Đôi nam nữ trung niên." "Đúng." Thi Sách nói, "Mục đích đôi nam nữ trung niên tìm tôi gây chuyện là vì cái gì?" "Cứ tạm bỏ qua." Xá Nghiêm tiếp tục sắp xếp, "Tiếp theo bọn họ nhận được tiền bồi thường, Tào Vinh rút đơn kiện, trước đó cô vẫn hoang mang nguyên nhân hắn rút đơn kiện, liệu có phải là sự tình phát triển vượt qua hắn dự đoán, ví dụ như tòa nhà không chỉ biến thành nguy hiểm, còn gây ra mạng người, hắn không muốn bởi vì lên tòa án mà khiến cho người khác chú ý." "Rất có thể." "Khả năng chuyên ngành của Tào Vinh xuất sắc như thế nào, một người cũng rất khó làm được loại trình độ này, hắn cần giúp đỡ." Xá Nghiêm nói, "Người đàn ông mập mạp ở tầng trên cô, cùng với đôi nam nữ trung niên, chính là giúp đỡ hắn." "Giúp cái gì?" "Cũng là công nhân xây dựng?" "Gã mập không phải, " Thi Sách nói, "Đôi nam nữ trung niên không rõ lắm." "Lúc trước cô từng nói cảm thấy bọn họ cố ý chọc giận cô." Xá Nghiêm nói. "Đúng." Ký ức của Thi Sách hãy còn mới mẻ, đôi nam nữ trung niên kia luôn chọc khiến cô muốn ra tay, nếu không có Xá Nghiêm đúng lúc xuất hiện, cô suýt chút nữa thật sự ra tay rồi. "Chọc giận cô đánh người, đối với cô tạo thành hậu quả, đơn giản chính là bồi thường tiền, bị giam." "Tào Vinh muốn tôi gặp xui xẻo? Không đúng, " Thi Sách lắc đầu, "Lúc đó hắn chuẩn bị kiện tôi ra tòa, không cần thiết làm điều thừa, khiến tôi bị giam? Có án sẽ ảnh hưởng tới phán quyết của quan tòa?" "Hoặc là khiến cô bị nhốt vài ngày." ". . . . . . Có ý gì?" "Cô ở tầng một, đối diện cô là nhà Tào Vinh, cô nói Tào Vinh từng xuất hiện ở cửa sổ nhà cô, có thể không phải hắn nhằm vào cô, hắn muốn nhằm vào chính là ngôi nhà. Hắn động chút tay chân vào nhà, mà cô đột nhiên vào ở, tạo thành trở ngại đối với hành động của hắn." Xá Nghiêm đoán. Thi Sách được khai sáng, cảm thấy được khả năng này có thể tính lớn nhất. Thi Sách đồng ý, tiếp tục phân tích: "Sau đó hắn đánh bạc tiêu hết tiền bồi thường, Mai Tú Cúc mới nghĩ đến tìm đài truyền hình, nhưng Mai Tú Cúc hiện tại lại đang trốn tránh tôi, có thể là sau đó nghĩ lại, lo lắng sinh ra chuyện." "Ngày hôm qua Tào Vinh lại gặp mặt bọn họ. . . . . ." "Ừ, Khang Hữu Bảo nói bọn họ xảy ra tranh chấp, là ba người vây quanh gã mập." Xá Nghiêm suy luận: "Gã mập cũng là chủ nhà tiểu khu Cảnh Viên, Tào Vinh muốn thêm tiền bồi thường, chỉ có một mình hắn lại thêm một Ngô Phương, lực lượng hiển nhiên không đủ." Thi Sách nói tiếp: "Nếu thêm gã mập vào, người càng nhiều, cơ hội thành công của bọn họ càng lớn." Toàn bộ đều logic thông suốt! Xá Nghiêm nói: "Hiện tại có thể quan sát mấy người này, nếu mục đích của bọn họ là thêm tiền bồi thường, nhất định sẽ lại lộ ra dấu vết." Tim Thi Sách không khỏi đập nhanh hơn. Cô kìm nén tâm trạng mình, dùng sức làm cho sự chú ý tập trung vào công việc hôm nay, đợi đến buổi chiều gặp Vương Châu Xuyên, cô mới phóng thích cảm xúc, bước nhanh về phía ông. Đã hơn hai giờ chiều, cô mới từ tòa nhà chính xong xuôi việc đi ra, vừa đi ra đến cửa, đã thấy Vương Châu Xuyên từ trong một chiếc xe đi ra, không chú ý là xe gì, cô gọi người lại: "Thầy Vương!" Vương Châu Xuyên dừng lại: "Hả? Sao lại ở chỗ này?" "Mới vừa đi tầng mười bảy." Thi Sách nói, "Cháu có việc nói với chú." "Có gấp không? Không gấp thì tối nói sau." "Rất gấp!" Vương Châu Xuyên thấy vẻ mặt Thi Sách nghiêm túc, biết cô không phải nói đùa, dừng chân nói: "Chuyện gì, cô nói đi." "Cháu phát hiện Tào Vinh có thể phạm vào trọng tội." "Tào Vinh?" Vương Châu Xuyên hỏi, "Gã Tào Vinh trước đó kiện cô ra tòa?" "Chính là hắn." "Tình huống cụ thể?" Thi Sách giải thích ngắn gọn những chuyện cô phát hiện ra, Vương Châu Xuyên trải qua mưa gió hai ba mươi năm, chuyện không thể tưởng tượng nghe qua không ít, nghe xong Thi Sách nói, tuy ông khiếp sợ, nhưng rất nhanh lấy lại năng lực tự hỏi bình thường. "Không phải không có khả năng." Vương Châu Xuyên nói, "Nếu bản thân hắn có khả năng này, lại có điều kiện thực hiện, quả thật có thể đem không thể biến thành có thể. Nhưng cô phải biết rằng, nếu tất cả chỉ là hiểu lầm của cô, nếu Tào Vinh phát hiện, với tính cách kia của hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu lại kiện tụng, Phó tổng giám Hứa có thể lại bắt lấy nhược điểm của cô." "Hắn cũng không phải nhằm vào cháu." Thi Sách nói, "Người nên chân chính lo lắng hẳn là người bị hắn nhằm vào." Thi Sách nhìn chằm chằm Vương Châu Xuyên. Vương Châu Xuyên mỉm cười, gật đầu nói: "Được rồi, vậy cô nói xem muốn tôi phối hợp như thế nào." "Cho cháu xin người điều tra quan hệ của mấy người kia với Tào Vinh, hoặc là chú vận dụng quan hệ bên phía cảnh sát nhờ cảnh sát điều tra." Vương Châu Xuyên nói: "Được, chờ tôi xong bên này đã." "Cần bao lâu?" "Tối muộn ngày mai cho cô câu trả lời thuyết phục." Vương Châu Xuyên chỉ vào cô, "Còn có, cô đừng quên chức vụ chính của mình, đã xong chuyên đề chưa?" "Ngày mai lại đi quay một chút nội dung cuối cùng là xong." Thi Sách đáp. "Hừ." Vương Châu Xuyên nói, "Tóm lại đừng chậm trễ công việc, nếu không cứ thử xem." "Đã biết." Thi Sách nói xong muốn đi. Tòa nhà kênh tin tức ngay sát cách vách, cô vừa mới quay lưng, sau lưng đột nhiên có người gọi cô: "Thi Sách." Thi Sách quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy người từ trong xe đi ra, Vương Châu Xuyên còn chưa đi vào, nói: "Vừa rồi là Lương Kiều đưa tôi tới, nhìn dáng vẻ của nó, hẳn là có lời muốn nói với cô. Hừ, tôi không ngăn cản chuyện giữa người trẻ tuổi các cô, đi đây." Nói xong bước đi vào trong. "Luật sư Lương." Thi Sách gọi người. Lương Kiều quan sát cô, mỉm cười hỏi: "Gần đây rất bận?" "Vẫn vậy." Thi Sách quan sát đối phương. Cũng chỉ có mấy ngày, cả người Lương Kiều đã gầy đi, tuy rằng vẫn là cách ăn mặc tinh anh nhân sĩ, nhưng tinh thần không bằng trước, nhưng nói ủ rũ, lại không giống trước. "Có thời gian tâm sự không?" Lương Kiều hỏi. Thi Sách suy nghĩ, đáp: "Có thể." Hai người cũng không tìm nơi nào khác, đi sang bên cạnh, dựa vào một cây cột đá nói chuyện. Lương Kiều nói: "Gần đây tôi không ngủ được, trước đó vẫn nghỉ ngơi, hôm qua mới đi làm." "Quốc khánh các anh không được nghỉ sao?" "Luật sư nào có ngày nghỉ." "Ừ." Lương Kiều nhếch khóe miệng, nhìn Thi Sách nói: "Trước kia ngày nghỉ rất nhiều, tôi vừa vào nghề, không nhận được vụ án nào, cả ngày đều nghỉ ngơi." Thi Sách nhìn ra anh muốn nói tiếp, không ngắt lời anh. "Tôi là thay đổi giữa chừng, năm đầu đi làm, mỗi tháng thu nhập chỉ có mấy nghìn, tiền là thứ yếu, toàn bộ bốc đồng đều biến mất, cả ngày đần độn không biết làm cái gì, tôi cảm thấy đời người không thể như vậy." Thi Sách cảm động lây, hai tháng này cô thường xuyên có loại cảm xúc này. "Cho nên năm thứ hai, tôi nhận vụ án, đương sự của tôi là một ông chủ xí nghiệp tư, bởi vì lấy lý do không hợp lý sa thải một gã công nhân, người công nhân này đưa chuyện lên mạng, làm cho đương sự của tôi bị bạo lực mạng." Ánh mắt Thi Sách khẽ nhúc nhích, vẫn không ngắt lời anh ta. Lương Kiều nói tiếp, từ nguyên nhân gây ra nói đến kinh nghiệm: "Tôi cần danh tiếng, cho nên tôi dùng một ít. . . . . . Thủ đoạn." Chuyện vốn có thể giải quyết lưu loát, nhưng vụ kiện này độ chú ý không đủ, không đủ làm cho danh tiếng anh ta nổi bật, anh ta hy vọng ánh mắt mọi người đều có thể tập trung lại đây. Đương sự của anh ta cũng muốn làm cho đối phương bị cắn lại, cho nên cùng anh ta ăn nhịp với nhau, mua thuỷ quân, tăng thêm mình bị bạo lực mạng, tự đạo tự diễn một hồi tuồng, khiến cho toàn bộ mạng chú ý, vụ kiện ồn ào huyên náo mấy tháng, Lương Kiều cũng bởi vậy mở ra chân chính kiếp sống luật sư. Lương Kiều nói đến đoạn kết: "Tôi nghĩ đến chuyện này sẽ bị chôn vùi trong cát, vĩnh viễn sẽ không bị người phát hiện, nhưng thật ra gió thổi qua, tất cả đều lộ ra. Tôi không biết Xá Nghiêm có nói cho cô hay không ——" "Không có." Thi Sách nói, "Cậu ấy không nói với tôi." Lương Kiều sửng sốt: "Thật không." Anh ta nói tiếp, "Nhưng có thể chính mồm nói cho cô đoạn quá khứ này, tôi rất vui." "Anh cho rằng nói hết là một loại chuộc tội sao?" Thi Sách hỏi. Lương Kiều lại sửng sốt, cười tiếp: "Cô luôn làm cho tôi. . . . . . Kinh ngạc." Anh ta lắc đầu, "Không phải cái gì chuộc tội, tôi chỉ là muốn nói, hiện tại tôi cũng đang gặp báo ứng." Thi Sách thở dài, suy nghĩ nói: "Tôi không có cách nào an ủi anh, nhưng công bằng mà nói, cô Vương kia tự sát, không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người anh, anh đang ở giữa, chính là đem mình trở thành một trong những người đứng xem, cái này không thể tính là lỗi của anh, anh không cần quá tự trách." ". . . . . . Cám ơn." Lương Kiều nói. "Anh bảo trọng." Lương Kiều gật đầu, lại gọi cô: "Thi Sách." Thi Sách vừa mới xoay người, dừng lại quay đầu. "Cô và Xá Nghiêm. . . . . . Có phải có quan hệ ngoài đồng nghiệp?" Thi Sách mím môi không đáp. Lương Kiều quan sát vẻ mặt cô, khẳng định phán đoán trong lòng, anh ta nói: "Tôi không quá hiểu biết cậu ta, nhưng tôi cảm thấy tính công kích của cậu ta rất nặng." Thi Sách vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nói Xá Nghiêm có tính công kích, hơn nữa tính công kích rất nặng, cô nói: "Cậu ấy không có tính công kích." "Tôi không phải nói bậy về cậu ấy." Lương Kiều giải thích, "Đàn ông có tính công kích nhất định là chuyện tốt, tương đối mạnh mẽ mới có thể đạt được mục đích của chính mình, nhưng có đôi khi tính công kích quá nặng cũng sẽ phản tác dụng." Thi Sách nhắc lại: "Cậu ấy không có tính công kích." ". . . . . ." Lương Kiều không nói thêm gì nữa. Thang máy tòa nhà kênh tin tức thời gian trước bị đóng tấm ván gỗ, mái nhà tầng hai đang sửa chữa, nơi này không có thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, hai chiếc thang máy cứ thế thường phải vận chuyển tài liệu trang trí, bên công trình sợ làm hỏng thang máy, cố ý dùng tấm ván gỗ bảo vệ lại. Cách một tầng ván gỗ, Thi Sách đi vào trong thang máy, luôn cảm giác có chút xa lạ. Cuối cùng cô quan sát thang máy một vòng, đi ra ngoài, trở lại văn phòng. Xá Nghiêm vẫn chờ cô. "Lâu như vậy?" Xá Nghiêm rót nước cho cô. "Ừ, trò chuyện hơi lâu." Thi Sách nhận lấy cốc, uống một ngụm. "Vương Châu Xuyên nói như thế nào?" "Ngày mai sẽ trả lời." "Tôi mua vé phim rồi." ". . . . . . Hôm nay?" "Ngày kia." Xá Nghiêm nói. "Ừ." "Xem không?" Thi Sách hỏi: "Phim gì?" Xá Nghiêm báo tên phim, là bộ phim tình yêu mới ra rạp. "Mấy giờ?" "Bảy rưỡi tối." Thi Sách thấy Xá Nghiêm chờ đáp án, cô đang cầm cốc, cúi đầu. Ánh sao và ánh trăng như trước, cô trả lời: "Ừ." Xá Nghiêm cười. Văn phòng người đến người đi, cậu không thể thân cận Thi Sách, lấy hai viên Ferrero từ trong túi ra, nói: "Tiểu Lí vừa đưa bánh kẹo cưới." Thi Sách hỏi: "Chỉ có hai viên?" "Trong một hộp cũng có những thứ khác, nhưng Ferrero chỉ có hai viên." Xá Nghiêm để Ferrero lên bàn cô, Tiểu Lí bên cạnh thấy Thi Sách không ở đó, để trên bàn cô một hộp bánh kẹo cưới. Cũng không phải không ăn nổi. . . . . . Xá Nghiêm còn có tiền hơn so với cô. . . . . . Thi Sách dựa lưng vào bàn, nhón viên Ferrero, nhìn Xá Nghiêm trở lại vị trí. Cô muốn trả một viên cho cậu, nhưng cuối cùng cũng không. Tối nay tan làm sớm. Sáng mai phải đi quay Ái Đức Hoa, người chả có mấy, loại quay chụp này không cần dùng tận hai người, ngày mai Xá Nghiêm cùng phóng viên khác ra ngoài, cho nên tối nay Thi Sách chuẩn bị công việc. Trò chuyện một lúc lâu với Ái Đức Hoa, Thi Sách mới trở về phòng rửa mặt, tắm rửa xong đi ra phát hiện trên cổ vẫn đeo tấm gỗ, cô tháo xuống, bỏ vào trong túi quần áo mặc ngày mai, nhắc nhở chính mình ngày mai nhớ trả vật về cho chủ. Nằm trên giường, cô chậm chạp không thể ngủ, cô bật đèn bàn lên, lấy tờ A4 ra xem từ đầu. Nhìn mấy tờ, cô phát hiện chính mình căn bản xem không vào, trong đầu không ngừng lặp lại chuyện. Hỗn loạn hết cả lên, chốc lát thì Tào Vinh, chốc lát thì Xá Nghiêm, chốc lát lại Lương Kiều. Thật sự không có cách nào tập trung tinh thần, cô lướt di động. Gần đây cả ngày bận rộn, đã lâu không lướt weibo, Thi Sách ấn vào xem tin tức một lát, nhớ tới gì đó, cô ấn vào "Quản lý tài khoản ". Bên trong có hai tài khoản, một cái là của cô, một cái của Xá Nghiêm. Lần trước say rượu ấn vào tài khoản weibo của Xá Nghiêm, cô vẫn không rời khỏi, vài lần muốn nhìn lén, lại bởi vì vấn đề đạo đức mà kiềm chế. Không biết khi nào thì tài khoản của cậu đã có "1" thông báo mới. Ngón tay Thi Sách dừng lại, đấu tranh mấy lần, tắt weibo, che gối. Qua một lát, cô nheo lại một mắt, lại tìm di động, không cẩn thận ấn vào weibo, mở ra. Bên cạnh vẫn dừng lại ở "Quản lý tài khoản", Thi Sách nhẫn nhịn, cuối cùng đạo đức đã bị đánh bại, cô ấn vào tài khoản Xá Nghiêm. Thông báo mới là tin nhắn riêng, cô nhìn thấy nửa câu: "Đã quên hỏi, tiến triển như thế nào? Tên ma bài bạc mắc câu không? Mạng. . . . . ." Thi Sách nhìn chằm chằm một lát, sau một lúc lâu, ấn vào, nội dung đầy đủ còn có nửa câu sau, cô nhìn mấy lần cho đến khi đèn bàn hết điện, bên trong ngoài đèn từ di động, chỉ còn lại có bóng tối, cô mới rời khỏi weibo, để điện thoại lên tủ đầu giường. Hôm sau năm rưỡi, đồng hồ báo thức đúng giờ kêu, Thi Sách rời giường rửa mặt, trang điểm ra cửa. Nghĩ đến chỉ có Ái Đức Hoa chờ ở phòng khách, không nghĩ tới Xá Nghiêm cũng ở đó. "Dậy rồi?" Xá Nghiêm còn mặc áo ngủ, đã nấu đồ ăn sáng xong. Sandwich dùng màng bọc, cất vào túi nói, "Tổ kịch xa, trên đường không có thời gian ăn." ". . . . . . Cậu dậy sớm như vậy?" Thi Sách hỏi. "Cô đi rồi tôi lại lên ngủ." Thi Sách nhận lấy sandwich, nói: "Cậu mau lên đi." Xá Nghiêm gật đầu, vẫn đứng tại chỗ. Thi Sách nói: "Tôi đi đây." "Ừ." Cô và Ái Đức Hoa đi ra cửa, quay đầu lại nhìn Xá Nghiêm theo tới cửa, Thi Sách vẫy tay, Xá Nghiêm nhìn theo cô lên xe. Tổ kịch ở vùng ngoại thành, Thi Sách tự lái xe đi, Ái Đức Hoa ngồi ở bên cạnh, không ngừng quan sát cô, Thi Sách hỏi: "Nhìn cái gì?" "Cô có ăn sandwich không?" Thi Sách bỏ ra một tay, mở ra màng bọc, cắn sandwich. Ái Đức Hoa tức giận nói: "Dừng xe, tôi muốn mua đồ ăn!" Sáu giờ hơn xuất phát, bảy giờ bốn mươi lăm mới tới khách sạn tổ kịch nghỉ ngơi, Ái Đức Hoa vào tổ hóa trang phỏng vấn, Thi Sách lập tức cầm camera quay. Một đường theo tới phòng hoá trang của diễn viên, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng kinh ngạc: "Thi Khai Khai? !" Tầm mắt Thi Sách rời khỏi camera, ngẩng đầu tìm người, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơmi hoa quần yếm vóc dáng cao, miệng cô méo xệch đi. "Thi Khai Khai, oa thật sự là cô!" Lư Nhân Gia, mối tình đầu thời đại học của Thi Sách, vẻ mặt hưng phấn nhìn cô.