Lột Xác
Chương 95 : Tình cảm ngàn vàng
Nếu khóc một trận hoặc om sòm lăn lộn có thể khiến Phó Cảnh Phi thu hồi quyết định đã ban ra thì Mộc Lạp Lạp nhất định sẽ lập tức làm như vậy.
Nhưng bất kể Mộc Lạp Lạp nói như thế nào, quyết định của Phó Cảnh Phi cũng sẽ không thay đổi. Sự cố chấp của người đàn ông này rất lợi hại, chỉ cần nhìn dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của anh đối với Mộc Lạp Lạp thì sẽ biết.
“Em thật sự không thể nhận.” Tuy nói ra sẽ làm Phó Cảnh Phi không vui, thế nhưng nguyên tắc không thể thay đổi, Mộc Lạp Lạp vẫn muốn giữ vững thái độ của mình.
Về phần tâm ý của Phó Cảnh Phi… Thật ra cô rất cảm động.
Thậm chí trong khoảnh khắc vừa rồi cô nghĩ tới chuyện ở kiếp trước của mình.
Thời điểm đó, Mộc Lạp Lạp đã triệt để tin tưởng vào lừa dối của Ngôn Viễn, cần phải gạt lấy cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi.
Sau đó, cô cãi vả đối nghịch rất lâu, rốt cuộc thái độ của Phó Cảnh Phi mềm xuống.
Cô đứng ở trên thang lầu, khi Phó Cảnh Phi đi lên lầu thì kêu anh lại.
Phó Cảnh Phi dựa vào tay vịn xoay người lại, dáng người thon dài có một khí chất cao quý.
Anh điềm tĩnh nhìn Mộc Lạp Lạp, nhẹ giọng hỏi: “Gì vậy?”
Dù cho cô luôn chơi đùa, chơi đến toàn bộ biệt thự gà bay chó sủa, dưới tình huống ngay cả người giúp việc cũng không muốn phản ứng lại cô, thái độ Phó Cảnh Phi đối đãi cô vẫn như cũ chưa từng thay đổi.
Chỉ cần cô mở lời, cho dù Phó Cảnh Phi bận rộn cỡ nào cũng đều nghiêm túc đối đãi, không bao giờ qua loa lấy lệ.
Bây giờ nghĩ lại khi đó Phó Cảnh Phi đối đãi với mình như thế nào, Mộc Lạp Lạp rất muốn tát mình hai cái, sao lại cặn bã như thế cơ chứ.
“Tôi… Làm ăn của ba tôi… hình như xảy ra vấn đề.” Mộc Lạp Lạp lần đầu tiên nói chuyện như thế với Phó Cảnh Phi, bản thân cũng rất không được tự nhiên, nhưng cho dù như vậy cô vẫn hếch cằm kiêu ngạo, có vẻ mặt vĩnh viễn không chịu cúi đầu.
Phó Cảnh Phi không mấy quan tâm đến Mộc gia, những chuyện đó đều có người khác đi xử lý. Hơn nữa bây giờ Mộc Lạp Lạp đã ở chỗ anh, Mộc gia như thế nào anh hoàn toàn không cần quan tâm. Chỉ cần bảo vệ toàn bộ Mộc Lạp Lạp là tốt rồi.
Nghe thấy Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên nói như vậy, ánh mắt Phó Cảnh Phi động đậy: “Cần tôi giúp đỡ sao?”
Mộc Lạp Lạp cảm thấy xấu hổ trong khoảnh khoắc, cảm thấy trơ trẽn vì hành vi lừa dối của mình, nhưng chẳng mấy chốc lại bị lời hứa hẹn của Ngôn Viễn che mờ đôi mắt, mạnh mẽ ép xuống ý nghĩ mềm lòng không nên có ở trong đầu.
“Tuy rằng giữa tôi và ba có hiểu lầm, nhưng tôi cũng không muốn làm ăn của Mộc gia xảy ra vấn đề gì. Nói thế nào thì tôi cũng coi là một phần tử của Mộc gia… Tôi muốn xin anh giúp tôi, để Mộc gia vượt qua cửa ải khó khăn.”
Lúc Mộc Lạp Lạp nói dối luôn vô thức chắp tay sau đít, ngón tay tự xoay vòng, nhưng chính cô cũng không biết thói quen này của mình.
Ánh mắt của Phó Cảnh Phi quan sát tới lui trên người cô một vòng, cuối cùng trầm giọng nói: “Được.”
Mộc Lạp Lạp hoàn toàn kinh ngạc: “Anh muốn giúp tôi?”
Phó Cảnh Phi vén tay áo lên, bước từng bước xuống thang lầu, đến gần Mộc Lạp Lạp, hơi thở mãnh liệt ở trên người vây lượn quanh cô: “Em cần tôi làm cái gì?”
“Có thể tôi cần… Anh cho tôi một ít cổ phần công ty của Phó gia trong tay anh, đi thu mua Mộc gia, nếu tôi làm cổ đông của Phó gia đứng ra sẽ tốt hơn một chút.”
Nói xong lý do này, trong lòng chính Mộc Lạp Lạp cũng buồn cười.
Buồn cười một lời nói dối chắc chắn trăm ngàn chỗ hở, Phó Cảnh Phi tin mới là lạ, chớ đừng nói chi là sẽ đồng ý dùng cổ phần công ty giúp đỡ cô.
Cổ phần công ty của Phó gia bất cứ loại người gì cũng có tư cách lấy được sao? Đó có nghĩa là chiếm một địa vị đủ lớn để nói chuyện trong những công ty, xí nghiệp mà Phó gia sở hữu, cũng có nghĩa tượng trưng cho quyền lực.
Thế nhưng ngoài dự liệu của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi chỉ nhìn chằm chằm cô một hồi, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt Mộc Lạp Lạp nhìn không hiểu, sau đó con ngươi nhuốm mệt mỏi, gật đầu: “Được.”
Mộc Lạp Lạp kinh ngạc nói không ra lời.
Cô chỉ nói một câu như vậy, Phó Cảnh Phi thậm chí ngay cả điều tra một chút cũng không có, liền trực tiếp đồng ý cô.
Trên đời này có mấy người có thể đối đãi với cô được đến trình độ như Phó Cảnh Phi?
Thời điểm đó Mộc Lạp Lạp không biết người mà cô phụ lòng lại là người duy nhất đối tốt với cô trên thế giới này.
Nhưng tới khi cô rốt cuộc hiểu rõ thì đã quá muộn, cô đã bỏ mình.
Trở lại hiện tại, Mộc Lạp Lạp nghĩ tới hôm bữa lúc lên mạng thấy nói “chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có”.
Nếu chọn những lời này làm phát ngôn, vậy chắc chắn Phó Cảnh Phi xứng đáng nhất. Anh có tư cách đại biểu cho ý nghĩa của câu nói này nhất.
Trong quan niệm của anh, chỉ cần tất cả có liên quan tới Mộc Lạp Lạp đều đặt ở vị trí hàng đầu, những chuyện khác đều phải xếp sau cô.
Về phần những thứ cô muốn, chỉ cần anh có, đều có thể cho cô vô điều kiện.
Mộc Lạp Lạp không thể nào lĩnh hội được loại tình cảm này nóng bỏng sâu đậm như thế nào, cô chỉ hợp lại Phó Cảnh Phi của kiếp trước với kiếp này, phát hiện bất kể năm tháng thay đổi thế nào, người duy nhất không thay đổi chỉ có một Phó Cảnh Phi mà thôi.
Tâm hồn rung động, khiến giây phút này Mộc Lạp Lạp thoạt nhìn rất khác, đôi mắt sáng trong như hàm chứa lệ, sẽ khóc bất cứ lúc nào.
Mộc Lạp Lạp hơi nghẹn ngào nói: “Phó Cảnh Phi, anh không nên ép em, mấy thứ này em thật sự không thể nhận.”
Cho tới bây giờ, mấy thứ này không chỉ giá trị vô cùng xa xỉ mà thôi, hơn nữa về mặt tình cảm đã cho cô một kích nặng nề, khiến cô cảm thấy mình không chỉ kiếp này mà còn mấy kiếp nữa cũng không trả nổi tình cảm của Phó Cảnh Phi đối với cô.
Truyện khác cùng thể loại
700 chương
6 chương
43 chương
29 chương
67 chương
262 chương
100 chương