Lột Xác
Chương 88 : Nhắc nhở
Lần trước có chuyện gì, đương nhiên là Mộc Lạp Lạp vừa đoán cũng biết là nói đến chuyện Mộc Diệp mưu hại cô.
“Chuyện không phải đã giải quyết rồi ư, sao Thẩm tổng còn có nghi vấn gì, chẳng lẽ là định hỏi tôi và Phó Cảnh Phi một ít chứng cứ nữa?”
Mộc Lạp Lạp tuyệt đối tin vào bản lĩnh nói đen thành trắng của Mộc Diệp, thật sự khiến Thẩm Văn Xương tin tưởng ả cũng không phải việc khó.
Mộc Lạp Lạp không ngờ là hôm nay Thẩm Văn Xương tìm đến cô.
“Không phải là chuyện này.” Thẩm Văn Xương nhìn có vẻ tâm tình không tốt.
“Vậy là chuyện gì, Thẩm tổng, ngài mau nói đi, tôi thật sự có rất nhiều công việc còn chưa làm.” Mộc Lạp Lạp rất không kiên nhẫn. Thẩm Văn Xương này từ bao giờ giống như một bà thím thế, muốn nói gì hãy mau nói hết chẳng phải tốt ư.
“Sau khi tôi hỏi qua Diệp Diệp, cô ấy thừa nhận là cô ấy làm.”
Mộc Lạp Lạp hơi giật mình nhướn mày: “Cô ta thừa nhận?”
Mộc Diệp thật đúng là một người ra bài không theo lẽ thường, lại có thể sảng khoái thừa nhận ả làm chuyện kia.
Song có điều dựa vào sự thông minh của Mộc Diệp, chắc chắn khi Thẩm Văn Xương nổi giận thì đoán được hắn biết những gì, còn hơn không ngừng nói láo, chi bằng trực tiếp sảng khoái thừa nhận, còn có thể tìm chút lý do giải vây cùng mượn cớ cho mình, giành được phần thông cảm.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Thẩm Văn Xương khiến Mộc Lạp Lạp xác định ý nghĩ của mình.
Thẩm Văn Xương nói: “Diệp Diệp đồng ý với tôi rồi, nếu sau này cô không đi gây sự với cô ấy thì cô ấy sẽ quên đi những chuyện cô đã làm đối với cô ấy trong quá khứ.”
Mộc Lạp Lạp nghe xong, thiếu chút nữa cười phá lên.
Logic của Thẩm Văn Xương thật khiến cho cô không dám gật bừa.
Người đàn ông này thật sự cho rằng cô không đi gây phiền phức cho Mộc Diệp thì Mộc Diệp sẽ bỏ qua cho cô?
Thù hận của Mộc Diệp đối với cô không thể ít hơn so với thù hận của cô đối với Mộc Diệp. Bọn họ bây giờ vĩnh viễn không cách nào cởi bỏ thù hận không đội trời chung, kết thúc duy nhất chính là một người trong đó thất bại.
“Cho nên.” Đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng, ngoài mặt Mộc Lạp Lạp vẫn giả vờ trấn định, lạnh nhạt nhìn Thẩm Văn Xương. “Tôi không đi gây sự với cô ta, sau đó thì sao?”
Thẩm Văn Xương không ngờ rằng Mộc Lạp Lạp sẽ phản ứng như thế này, hắn nói: “Nếu cô có thể đồng ý, sau này cô ấy cũng sẽ không tới quấy rầy cô nữa.”
Mộc Lạp Lạp nhàn nhạt gật đầu: “Đã biết.”
“Cứ như vậy?” Thẩm Văn Xương cau mày.
“Bằng không anh còn muốn tôi thế nào? Bởi vì Mộc Diệp không ghi thù tôi, muốn tôi ba quỳ chín lạy cảm tạ cô ta, Mộc Diệp đại ân đại đức, tha thứ cho tôi một kẻ ác này sao, như vậy phải không?” Mộc Lạp Lạp châm chọc nói, vẻ mặt cũng lạnh lùng trước nay chưa từng có, đôi con ngươi kia sáng ngời thấu đáo, chiếu lấp lánh.
“Mộc Lạp Lạp, cô!” Thẩm Văn Xương giống như lại tức giận, có vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép. “Tôi đang nói chuyện đàng hoàng với cô!”
Mộc Lạp Lạp hít một hơi thật sâu, tỉnh táo lại, cũng không có ý định cùng Thẩm Văn Xương so đấu mồm mép của người nào lợi hại hơn, chỉ kiên nhẫn nói: “Thẩm tổng, tôi mặc kệ anh nghĩ như thế nào, nhưng tôi không ác độc như trong tưởng tượng của anh. Con người của tôi tuy rằng tính tình không tốt, nhưng tuyệt đối là thiện ác phân minh, không ai đến trêu chọc tôi thì tôi đương nhiên sẽ không chủ động đi trêu chọc người khác. Cho nên khi anh khuyên tôi không nên đi trêu chọc Mộc Diệp, đồng thời cũng đừng ngại nhắc nhở Mộc Diệp một chút, bảo cô ta đừng tới quấy rầy tôi. Huống chi, có một số việc cũng không phải như anh thấy ngoài mặt, không nên quá tin tưởng cái mình thấy trước mắt.”
Nói xong câu đó, Mộc Lạp Lạp không có ý định quan tâm phản ứng của Thẩm Văn Xương rốt cuộc là gì, vòng qua Thẩm Văn Xương, rời khỏi chỗ này.
Người ngoài vĩnh viễn không thể nào hiểu rõ thù hận giữa cô và Mộc Diệp đã tới một bước kia.
“Lạp Lạp đi nhà vệ sinh à? Lâu như vậy mới trở lại?” Bàn làm việc bên cạnh hỏi một câu.
“Chẳng phải tối hôm qua ăn lẩu sao, có chút khó chịu.” Mộc Lạp Lạp thuận miệng lấp liếm cho qua.
Sau đó Thẩm Văn Xương không có tới quấy rầy cô, Mộc Lạp Lạp cũng không thèm quan tâm sau khi hắn nghe xong lời đó thì sẽ có cảm tưởng thế nào.
Nhưng vậy cũng coi như Mộc Lạp Lạp tiêm cho Thẩm Văn Xương một mũi dự phòng, đến sau này khi hắn biết được bí mật của Mộc Diệp, nói không chừng lại có phản ứng gì.
Trên đời này hẳn không có người mong muốn người mình thích phản bội lừa gạt mình…
Sau tan tầm, Mộc Lạp Lạp trước sau như một ung dung nhàn nhã đi đến con phố bên ngoài rồi mới lên xe của Phó gia.
“Chúng ta đi đâu?” Mộc Lạp Lạp hỏi tài xế. Lúc ấy cô không kịp hỏi rõ Phó Cảnh Phi người hẹn tối này là ai.
“Đi Kim Trản Phường.” Đó là một quán ăn tư nhân, số lượng đồ ăn cung ứng mỗi ngày đều hạn chế. Đầu bếp, cũng chính là ông chủ, tay nghề tuyệt hảo, nổi tiếng gần xa.
Tuy nhiên ông chủ chỉ xuống bếp vào giữa năm giờ chiều đến bảy giờ chiều, qua thời gian đó thì cho dù bạn ngồi ở đó cũng chỉ cung cấp nước trà.
Bởi vậy nếu muốn xếp hàng ăn món ăn của ông chủ quán Kim Trản Phường đích thân làm thì rất khó. Nếu không có người quen giúp hẹn trước, thật sự là không mấy có thể ăn được món ăn ở đây.
Mộc Lạp Lạp sống đến bây giờ, tổng cộng cũng chỉ ăn ở chỗ này một lần mà thôi.
Kim Trản Phường là một khối yên tĩnh giữa trung tâm thành phố náo nhiệt, tường gạch ngói đỏ, hơi thở xa xưa.
Mộc Lạp Lạp đi ở bên ngoài cũng cảm giác được luồng hơi thở an nhàn. Có người nói ông chủ không phải là người bản xứ thành phố Long, là tới từ đất Thục, lối sống cũng tương đồng với nhịp điệu của người bên đó.
Cô còn chưa vào cửa liền nhận được điện thoại của Phó Cảnh Phi.
“Đến rồi?”
“Ừm, ở cửa.”
Lời còn chưa dứt, Mộc Lạp Lạp liền thấy người đàn ông từ trong cửa thấp trên cầu thang đá đi xuống, trên người một chiếc áo khoác ngoài, vai rộng eo thon, hai chân thẳng tắp hữu lực, toàn thân đều tràn đầy khí thế cao ngạo, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Truyện khác cùng thể loại
700 chương
6 chương
43 chương
29 chương
67 chương
262 chương
100 chương