Lột Xác Sống Lại
Chương 66 : Tâm Sự Nhân Sinh
Lần này Trịnh Hải Dương trở về không phải vì công việc cũng không phải nghỉ phép, thay vào đó là bao nhiêu công việc anh cũng đều xong cả và còn từ chức ở công ty bất động sản của Cao Thính Tuyền.
Hiện giờ không đi làm cũng không đi học, một thân nhẹ tênh.
Vốn nên từ chức từ năm ngoái rồi, nhưng công ty sau tất niên sẽ có một đợt triển lãm mà Trịnh Hải Dương lại vừa vặn phụ trách mảng này, vì thế phải trì hoãn.
À cho đến khi hoàn thành công việc lại phải bàn giao công tác, lúc này mới về đến tỉnh thành.
6, 7 năm qua Hàn Nhất vẫn luôn đi học ở tỉnh thành, học xong khoa chính quy lại học lên nghiên cứu sinh muốn làm tiến sĩ, Trịnh Hải Dương thì phần lớn thời gian đều ở Bắc Kinh, mà vài năm mới có một hạng mục ở tỉnh thành được giao về đây.
Cho nên trên cơ bản 7 năm này Hàn Nhất và Trịnh Hải Dương thỉnh thoảng mới gặp mặt nhau, chỉ trừ duy nhất 2 năm Trịnh Hải Dương công tác ở tỉnh thành kia mới có thể thường xuyên gặp mặt.
Hàn Nhất 7 năm như thế nào lại thành thế này, Trịnh Hải Dương cứ tự hỏi mãi, rõ ràng khi còn nhỏ ngoan ngoãn dễ thương, mềm mại đáng yêu, lúc 8 tuổi dù có thi đậu lớp Thiếu Niên thì dù có chút ngạo kiều nhưng vẫn dễ huông lắm mừ, lúc gọi ca ca giọng thật nhẹ, còn đặc biệt tin tưởng mang hết tiền cho anh giữ, sao hiện tại lại thành biệt nữu (*) rồi?
(*) Chương 54 có giải thích là biệt nữu có khá nhiều nghĩa như khó chịu, kỳ cục, khó tính và cả rắc rối, rề rà nhưng cũng có thể mang nghĩa Stundere (ngoài lạnh trong nóng) ┐( ̄∀ ̄)┌
Trịnh Hải Dương vô cùng muốn hỏi Hàn Nhất, "Rốt cuộc là mấy năm nay ăn cái gì mà lớn dị?" Nhưng xét đến hàm răng ngày càng bén của cậu nhóc, anh vẫn thành thật nuốt ngược lời vào trong bụng, để không bị đang nói chuyện vui vẻ đi lột quần anh ra cắn thêm một cái lên đùi.
Mấy hôm nay trong nhà cũng chẳng có ai, Trịnh Bình dắt Trình Bảo Lệ ra nước ngoài nghỉ phép, Trần Linh Linh cùng Hàn Trị Quân thì ở Bắc Kinh, hai căn biệt thự liền trống trơn, ngoại trừ Hàn – hổng thích thi rớt nhưng mà rớt hoài – Thập, thì trong nhà chỉ có Hàn Nhất và Trịnh Hải Dương.
Bố bỉm Trịnh Hải Dương đã sớm nấu cơm tối xong, quét dọn một chút rồi trở về, Trịnh Hải Dương sang bên cạnh gọi hai đứa sang ăn cơm lại bị Hàn Nhất gặm một miếng thì hốt hoảng chạy về nên cực kỳ muốn gặm lại Hàn Nhất, đang suy nghĩ có nên biến ý nghĩ thành hành động thực tế hay không thì trong tay Hàn Thập đã cầm bài thi, cộp cộp bước xuống rồi.
Biểu tình ngây thơ, mắt to chớp chớp, nụ cười thẹn thùng, như con gái nhà ai đang ngượng ngùng khi gặp trai, Trịnh Hải Dương từ xa nhìn thấy vẻ mặt kia liền thầm nghĩ không tốt, Hàn Thập từ trước đến nay đều ngây ngô ngốc nghếch, chỉ khi nào dụ người mới khéo léo lên được, nhưng dễ dầu gì mà dụ được Hàn Thập, ngốc manh là trời sinh mà, chỉ trừ vài tình huống đặc biệt như --- ở trường không nghe lời bị giáo viên phạt chép bài, bị giáo viên gọi phụ huynh, thi nhưng không đủ điểm nên bị bắt ký tên.
Quả nhiên, Hàn Thập chạy đến sô pha trước mặt Hàn Nhất, giương mắt nhìn nét mặt anh trai, chậm rãi đưa bài thi qua, nói: "Anh ơi, giáo viên bảo ký tên."
Hàn Nhất nhanh chóng nhận lấy bài thi, cầm tới liền thấy phía bên trái số 62 đỏ tươi, thật là đỏ hơn cả khăn quàng!
Trịnh Hải Dương yên lặng nâng tay lên, đỡ lấy trán, chờ Hàn Nhất tùy thời bùng nổ, Hàn Thập cũng khẩn trương nhìn anh trai, vô cùng sợ anh trai đột nhiên thẹn quá hóa giận xé xong bài thi lại xé nhóc --- Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Nhưng chờ đã.....!Hàn Nhất thế mà không có giận, Hàn Thập và Trịnh Hải Dương đều ngạc nhiên nhìn thiếu niên chẻ chow yên lặng lấy bút từ tay Hàn Thập, ký xuống một góc bài thi nhìn có vẻ qua loa lại cực cool ngầu --- "Hàn Trị Quân"
Hàn Nhất lảo đảo lắc lư ngồi trên sô pha, do mới gặm một họng thịt người tươi ngon nên tâm tình vô cùng tốt, kỳ thật lúc nhìn đến số 62 đỏ tươi cậu tức trào máu rất muốn treo thằng bé lên đánh, nhưng tâm tình quả thật tốt một cách vi diệu, vì thế tự động bỏ qua hiện thực em trai chỉ có thể thi được đến mục tiêu chuẩn.
Người ta khi trải qua hai loại tâm tình khác nhau cũng sẽ có hai loại phản ứng hoàn toàn khác nhau, nếu Hàn Nhất tâm trạng đang tồi tệ, thì lúc này Hàn Thập phải đi quỳ gối úp mặt vào tường rồi, chỉ có thể nói Hàn Thập rất biết nhìn sắc mặt, đến việc tìm thời cơ ký tên cũng vô cùng gãi đúng chỗ ngứa.
Hàn Nhất ký xong còn sờ đầu thằng bé, lời nói sâu sắc: "Còn ổn, ít nhất lần này đạt tiêu chuẩn, anh đã sớm không ôm hy vọng gì về chỉ số thông minh của em rồi, có thể đạt tiêu chuẩn chứng minh em chưa hết thuốc chữa."
Hàn Thập vừa rồi còn lắc đuôi kiêu ngạo cảm thấy mình nắm bắt thời cơ quá chuẩn, nghe anh trai nói xong liền cầm bài thi khóc lóc chạy về phòng, đáng ghét!!! Vì sao anh trai thông minh bao nhiêu còn mình lại ngốc bấy nhiêu!! Đều là lỗi của mẹ cả, nhất định là lúc mang thai mình mẹ chỉ ăn cải trắng nên mình mới ngốc như vậy!! Đáng ghét, đáng ghét!!!
Trịnh Hải Dương nhìn Hàn Thập vẻ mặt đau khổ chạy lên lầu, bất lực nói với Hàn Nhất: "Hôm nay sao em lại ác nghiệt thế? Nói chuyện với em trai chẳng thể nhẹ nhàng chút sao?"
Hàn Nhất nhe răng, lộ ra răng nanh nhọn hoắc bên trong: "Không thể!!"
Buổi tối ba người ở nhà Trịnh Hải Dương ăn cơm, ăn xong anh rửa chén, Hàn Nhất gác chân ngồi trên sô pha xem TV, Hàn Thập đi phòng bếp lấy trái cây, như người hầu kẻ hạ đặt dĩa trái cây lên bàn trà, trước khi ăn cơm bị ca ca nói là ngốc liền ghi hận trong lòng, lẳng lặng nói: "Anh ơi, anh lười như vậy, về sau sẽ không cưới được vợ đâu, cưới không được vợ thì chỉ có thể sống cùng anh Dương Dương cả đời đó."
Hàn Nhất lấy nĩa ghim trái cây, nhướn nhướn mày, trả lời: "Lười còn tốt hơn là ngốc, lười còn cứu được, ngu ngốc thì có uống thuốc cũng không trị hết!" Còn nữa, sống cùng Trịnh Hải Dương cả đời tốt lắm nha, ít nhất thì cậu không cần phải rửa chén.
Hàn Thập khóc lóc đi tìm Dương Dương của nhóc đây, hiện tại nhóc tin rằng anh Dương Dương mới là anh ruột, Hàn Nhất tuyệt đối không phải!!
Buổi tối Trịnh Hải Dương tắm cùng Hàn Thập xong đưa thằng bé lên giường, thằng bé bị diss cả buổi, giờ phút này tắm xong nhìn như cọng rau héo, lộ ra một gương mặt bánh bao vô tội cùng đôi mắt thủy tinh to tròn, cực kì đáng thương nhìn Trịnh Hải Dương: "Anh Dương Dương, sao anh trai lại gọi em là ngốc?" Tuy rằng hình như nhóc có hơi ngốc thật.
Trịnh Hải Dương đắp mền cho thằng bé đàng hoàng, ém góc mềm, nói: "Đừng nghe anh trai em nói bậy, nó mới ngốc, gần đây hormone nó mất cân đối nghiêm trọng."
Hàn Thập: "Hormone là cái gì?"
Trịnh Hải Dương: "Là một loại kích thích tố, gần đây dượng cả anh em tới, cảm xúc không ổn định, qua vài ngày sẽ ổn thôi."
Hàn Thập nghĩ nghĩ, cô của nhóc làm băng vệ sinh, dì cả tới là cái gì, anh trai có dượng cả tới, thế là có cần băng vệ sinh hong? A, ra là vậy.
Hàn Thập đã hiểu, gật gật đầu, hiểu rõ nói: "Em hiểu rồi, anh trai là tới thời kỳ mãn kinh." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương: "..........." Cái này.......!Đứa bé ngốc, khó trách Hàn Nhất luôn không an tâm về nhóc.
Hàn Thập ngủ xong Trịnh Hải Dương lập tức xuống lầu, Hàn Nhất ở dưới xé luận văn, gần đây Hàn Nhất giúp giáo viên phê duyệt luận văn của sinh viên năm nhất hệ chính quy, theo lời cậu là "Làm cái cứt chó gì đây? Thế mà cũng sao chép của nhau? Thật muốn mang mớ cứt này trét lên mặt họ."
Hàn Nhất thấy anh xuống lầu, một bên xé một bên nói: "Dù sao cũng phải viết lại, thì đừng có chép theo cái đống cứt này nữa!"
Trịnh Hải Dương yên lặng vì đám sinh viên chính quy kia mà lau mồ hôi hộ.
Bay thẳng ra cửa, vừa bay vừa nói: "Anh về đây."
Hàn Nhất đột nhiên ngẩn đầu: "Về sao?"
Trịnh Hải Dương đứng ở cửa: "Đúng, làm sao? Em còn có việc gì à?"
Trong lòng Hàn Nhất cũng loạn thành một đoàn, nghĩ thầm anh ta về thì về, tự dưng mình lại có phản ứng kỳ cục gì thế này? Cũng đâu phải ngày mai không gặp được, cậu vốn muốn phất tay cho anh đi luôn đi, chỉ là tay hơi nâng lên lại buông, một cảm giác kỳ lạ quanh quẩn trong lòng, cứ như Trịnh Hải Dương bước ra khỏi cánh cửa đó liền sẽ biến mất luôn.
Trịnh Hải Dương thấy Hàn Nhất sửng sốt, nhướn mày: "Nghĩ cái gì đó?"
Hàn Nhất phản ứng lại, "A" một tiếng, lắc đầu: "Không có gì, anh...!giờ đi về à?"
Trịnh Hải Dương khó hiểu: "Không thì?"
Đầu óc Hàn Nhất quay cuồng, từ sô pha bay tới, đi về phía anh: "Anh thất nghiệp phải ở nhà vài ngày đúng không? Chi bằng chúng ta tâm sự nhân sinh tươi đẹp?"
Trịnh Hải Dương nghĩ thầm mình cũng đâu phải thiếu niên lầm đường lạc lối muốn nói chuyện nhân sinh kiểu gì? Còn chưa kịp mở miệng Hàn Nhất đã đi tới, anh nhìn móng vuốt của Hàn Nhất đặt trên vai mình, bất đắc dĩ nghĩ thằng bé lớn thật mau, hiện tại tay to đến độ ôm bờ vai anh.
Hàn Nhất ôm Trịnh Hải Dương xoay người, mang người lên lầu, bộ dạng nói lời thấm thía, vừa đi vừa nói: "Đi đi đi, vào phòng em, chúng ta chơi mấy ván game."
Đến bây giờ Hàn Nhất còn chơi Mario, trình qua cửa cũng cao hơn hồi nhỏ nhiều, Trịnh Hải Dương cũng chẳng tệ chút nào, chơi mấy ván trời cũng đã muộn, anh dứt khoát không thèm về, dù sao hai người cũng đã quen với việc ngủ chung một giường.
Buối tối tắm xong nằm trên giường, Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất ủ người trong ổ chăn, hai người tuổi trẻ nhiệt huyết không hề sợ lạnh, cửa sổ còn mở một nửa ra, Hàn Nhất nghiêng người nằm, hỏi kế hoạch sau này, cậu biết anh là người có chủ ý, khẳng định là nghĩ kỹ rồi mới có thể từ chức, chỉ là chưa từng nghe qua sau này anh muốn làm gì.
Trịnh Hải Dương nói: "Anh tính mở một công ty bất động sản, đã đăng ký tài chính rồi, chỉ cần tìm tiếp một văn phòng là có thể hoạt động rồi."
Hàn Nhất nhìn Trịnh Hải Dương, từ cái trán đến chóp mũi, đến độ cong môi cũng làm lòng cậu phát ngứa, thật kỳ cục, trước nay cậu chưa bao giờ có cảm giác này, cứ như có gì đó gãi nhẹ trong lòng, làm cậu khó chịu chết được, cậu nói: "Anh lúc trước không phải luôn muốn làm Internet sao?"
Trịnh Hải Dương thở dài nghĩ cũng phải, nếu lúc trước anh bắt đầu làm công cụ tìm kiếm, làm ổn tốt là tương lai không có Baidu (*) luôn, nhưng đây cũng chỉ là một cái viễn cảnh tươi đẹp thôi, dù anh có trọng sinh đi chăng nữa, những thứ không hiểu thì sẽ không làm được gì đâu, mấy thứ như công cụ tìm kiếm thì đúng là ngôn ngữ ngoài hành tinh.
Hơn nữa anh không hiểu máy tính lắm, trời xui đất khiến thế nào mà bỏ lỡ thời điểm đầu tư Internet tốt nhất, hiện giờ đã qua 5 năm.
(*) Thanh công cụ tìm kiếm dữ liệu mạng lớn nhất Trung Quốc.
Trịnh Hải Dương nói: "Không làm, anh không hiểu cũng không quen biết ai trong ngành."
Hàn Nhất vươn một chân từ trong chăn ra, gác lên người Trịnh Hải Dương: "Em còn tưởng anh trở về làm hóa phẩm với em?"
Trịnh Hải Dương quay đầu, thế mà lại chưa hỏi qua Hàn Nhất muốn làm gì: "Em tốt nghiệp xong muốn làm gì?"
Hàn Nhất nằm có hơi biếng nhác:" Tốt nghiệp xong tuổi vẫn chưa đủ để đi làm, giáo viên nghĩ nên để em ra nước ngoài du học, vừa vặn trong trường cũng có khóa, còn có học bổng, nhưng em lại không muốn học tiếp, gần đây luận văn tốt nghiệp của em liên quan đến đồ trang điểm, em tính tiếp theo làm đồ trang điểm."
Trịnh Hải Dương lại không ngờ Hàn Nhất muốn làm trong ngành trang điểm, anh cứ cho rằng Hàn Nhất tốt nghiệp xong sẽ trở về viện nghiên cứu, nghiên cứu khoa học.
Dù sao đứa nhỏ này thông minh từ nhỏ, hoàn toàn có thể làm trong viện nghiên cứu, mà Hàn Nhất chỉ trả lời: "Làm nghiên cứu khoa học cống hiến cho quốc gia là vinh quang vô hạn, em không có cái giác ngộ đó, em chỉ muốn kiếm tiền."
Trịnh Hải Dương phụt, "Kiếm tiền? Làm nghiên cứu khoa học thì không thể kiếm tiền à?"
Hàn Nhất tinh thần tỉnh táo, kề sát Trịnh Hải Dương, chân kẹp chăn, hai mắt tỏa sáng: "Đương nhiên là không kiếm nhiều bằng đồ trang điểm! Em học hóa nhiều năm như vậy hoặc làm trong viên nghiên cứu hay cũng có thể tự mình kiếm tiền.
Viện nghiên cứu có đãi ngộ ổn định, nhưng em không cần cái ổn định đó, em muốn kiếm tiền, tiền của phụ nữ rất dễ kiếm, anh biết một miếng mặt nạ của cô em bao nhiêu tiền không? 180 đồng! Em nhìn bảng thành phần bên ngoài, mấy thứ đó thành phần tuyệt đối không tới 20 đồng! Trừ bỏ mấy thứ như phí quảng cáo, phí vận chuyển, chi phí phát sinh thì tuyệt đối kiếm gấp mấy lần tiền."
Trịnh Hải Dương luôn biết tiền của phụ nữ dễ kiếm, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài cái gì mà quần áo nội y đều có thể kiếm tiền, trên phố nếu không bán đồ điện tử thì là bán đồ của phụ nữ, chính anh cũng không biết thì ra đồ trang điểm có thể kiếm từ như vậy? Năm chín mươi mấy Hàn Đình Đình đã bắt đầu làm skincare, nhưng khi đó đồ trang điểm có mắc như bây giờ đâu, một miếng mặt nạ mà 180? Phí tổn chỉ 20?!
(*) Phí tổn là chi phí làm ra món đồ nhưng mà kiểu trừ hết các yếu tố khác, chỉ tỉnh chi phí vật liệu thôi.
Hiện tại Trịnh Hải Dương không hiểu ngành này đương nhiên bị dọa sợ, năm nay kiếm tiền không dễ như mấy năm trước nữa, lúc ấy vài người qua một đêm phất lên không ít, đầu năm nay muốn phát tài thì phải đến đua bản lĩnh, ngành ăn uống cũng không dễ làm như trước.
Trước kia Nhất Dương bán gà rán 6 đồng một phần, nhiều năm như vậy cũng chẳng tăng lên bao nhiêu, tăng số lượng chứ không tăng giá tiền.
Trịnh Hải Dương: "Phí tổn thấp vậy sao? Sao bán mắc như thế?"
Hàn Nhất hừ nói: "180 là hàng cao cấp, cũng không phải mắc lắm.
Bất quá phụ nữ có tiền mua đồ skincare trang điểm là bình thường, nguyên liệu thật sự dễ kiếm, chỉ là có chút nguyên liệu đặc thù tương đối mắc, trong một lọ kem thành phần cũng không có bao nhiêu.
Mỹ phẩm dưỡng da là một ngành có lợi nhuận kếch xù, chờ xem, về sau khẳng định còn kiếm nhiều hơn quần áo, đến sợi bông còn chịu ảnh hưởng của thị trường quốc tế." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương đối với ngành sản xuất của Hàn Nhất không hiểu mấy, chỉ là ủng hộ Hàn Nhất gây dựng sự nghiệp, làm công cho người khác sẽ bị khinh, anh cực khổ lôi kéo thằng bé đương nhiên không thể để người khác trút giận, anh nói: "Được đó, nếu em làm thì phải để anh có cổ phần đó, anh lại giúp em đi tìm Lâm Quân với ba anh lừa chút tiền."
Hàn Nhất đột nhiên ngồi dậy, kề sát Trịnh Hải Dương: "Trong tay anh có bao nhiêu tiền?" Tuy Trịnh Hải Dương làm công ở công ty bất động sản đã lâu, nhưng cậu không tin là anh cậu lại thành thành thật thật ngồi chờ lấy lương, khẳng định còn đầu tư cho mấy thứ khác, hiện tại anh muốn mở công ty trong tay khẳng định có không ít tiền.
Trịnh Hải Dương nằm trên giường giơ tay kéo mặt cậu, nói: "Vậy hiện tại trong tay em có bao nhiêu tiền?" Mấy năm nay lợi nhuận của văn phòng phẩm đều được Hàn Nhất thu, còn được chia hoa hồng từ hóa phẩm của Hàn Đình Đình, 2002 còn chen chân vào cổ phần, trong tay thằng sói con này cũng có không ít tiền.
Khi còn nhỏ hai huynh đệ này giấu tiền cùng nhau, nhưng hiện tại hai người đều có quỹ đen riêng, còn không biết người kia có bao nhiêu, Trịnh Hải Dương thì không hứng thú gì mấy với đống tiền của Hàn Nhất, nhưng cậu lại mong chờ vào túi tiền của anh, thằng bé này cứ như sói, trên địa bàn của bản thân đừng nói là sói, đên cọng cỏ cũng là của cậu!
Hàn Nhất cúi đầu với Trịnh Hải Dương: "Em không có bao nhiêu, chỉ một ít, anh khẳng định có không ít."
Trịnh Hải Dương: "Đúng vậy, đúng vậy, cho em cưới vợ đó!"
Hàn Nhất: "Đừng lừa em! Cưới vợ cái gì, mau nói cho em biết là bao nhiêu, em cũng đâu có cướp tiền của anh."
Trịnh Hải Dương bị Hàn Nhất ủi ủi ép ép đến mép giường, ngửa cổ đẩy anh ra: "Sắp rớt xuống giường rồi? Bây giờ em lại cầm tinh con heo à!"
Hàn Nhất thấy hỏi không được hừ một tiếng, lần nữa nằm trở về: "Có gì đặc biệt, một năm nay em có hơn một trăm vạn đấy." Khẩu khí thập phần kiêu ngạo khoe khoang.
Trịnh Hải Dương biết Hàn Nhất có tiền, dù sao thì cũng được chia hoa hồng bên Hàn Đình Đình, nhưng anh đâu biết một năm lại nhiều thế!!!! Hơn một trăm vạn!!! Mợ! Trịnh Hải Dương muốn quỳ, anh xốc chăn của mình lên, chui sang chăn Hàn Nhất, không chút tiết tháo nói: "Thiếu hiệp, cần làm ấm giường không?"
Hàn Nhất lớn tiếng ồn ào một hồi, vẻ mặt không cao hứng, mắng xong liếc mắt nhìn Trịnh Hải Dương một cái, chém đinh chặt sắt (*) nói: "Muốn!!!"
(*) Dứt khoát.
Đậu xanh, Trịnh Hải Dương nghĩ thầm ông đây chọc mày chơi thôi, tốc độ nghe lời cũng nhanh quá ha!
Hàn Nhất kẹp lấy đùi Trịnh Hải Dương phòng ngừa anh chạy trốn, một bên duỗi tay tắt đèn, nói: "Ngủ!".
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
22 chương
17 chương
14 chương
36 chương
39 chương
40 chương