Lột Xác Sống Lại
Chương 61 : Sự Hiểu Lầm Của Hàn Nhất Giải Pháp Của Anh Trai
Từ khi Trịnh Hải Dương về quê mọi thứ như trở về quá khứ, nhưng lại có gì đó khác biệt.
Việc học của Hàn Nhất cũng chẳng dễ dàng gì, này nào cũng phải đi học, nhưng vì tuổi nhỏ nên mọi người không yên tâm cho nhóc trọ tại trường, cho nên ngày ngày đều đặn buổi sáng đi học, buổi chiều trở về.
Nhiệm vụ của Trịnh Hải Dương là đưa đón Hàn Nhất, nhóc lúc còn nhỏ vừa moe vừa mềm, tay trong tay dắt nhau đi, mềm mụp.
Nhưng hiện tại trưởng thành rồi, lúc Trịnh Hải Dương đưa đón, trên đường hai người còn có thể nói một chút chuyện học tập tại trường, hầu hết là mấy việc có não.
Ngay từ đầu Trịnh Hải Dương cảm thấy như vậy không ổn chút nào, Hàn Nhất mới 8 tuổi, tuổi này nên là tuổi chơi, cần gì phải trưởng thành sớm như vậy? Từ khi đến lớp Thiếu Niên nhìn mấy đứa trẻ xung quanh đó nỗi lo liền tiêu tan, đâu phải chỉ Hàn Nhất mới như vậy, không ít các bạn nhỏ ở đây đều thể hiện sự trưởng thành sớm, có lẽ đám nhóc này đều được Thương Đế ưu ái, về sau nhất định sẽ có thành tựu.
Cậu cũng nhìn ra được Hàn Nhất cực thích ngành kỹ thuật lý hóa, thích nhất chắc hẳn là vật lý, nhưng khi nói chuyện Trịnh Hải Dương vẫn nhìn ra được khẩu khí trẻ con, cũng hiểu được – đứa nhỏ này hình như cũng có hứng thú với kinh doanh? Động vật hoa cỏ thì sao? Mọi thứ đều hiểu biết sơ?
Thật ra ý nghĩ của Hàn Nhất khá đơn giản, nhóc chỉ cho rằng khoa học tự nhiên không thể kiếm tiền nhiều như kinh doanh được, trong đầu óc non nớt ẩn chứa một chân lý để đời "Tiền mới là thứ tốt nhất."
Tiền bạc rủng rỉnh, có thể mua nhà mua xe, còn có thể mua cả cao ốc.
Hiện tại lớp Thiếu Niên còn chưa bắt đầu dạy chuyên ngành, đang dạy vài chương trình học cơ sở, ngành khoa học và công nghệ là chủ yếu, tuy nhiên Trịnh Hải Dương cho rằng có thể lấy bằng kép hoặc học IT trong tương lai.
Hàn Nhất tuổi còn nhỏ, đến lúc tốt nghiệp đại học có khi mới mười mấy tuổi, lúc ấy vừa vặn máy tính phát triển ở Trung Quốc, có lợi cho sự phát triển của thằng bé, nó không phải thích tiền sao? Đi làm cho công ty IT về sau khẳng định kiếm được tiền.
Nhưng mà cũng chỉ nghĩ thế thôi, sau này vẫn nên để Hàn Nhất tự mình lựa chọn, cho dù nhóc có muốn học triết học, Trịnh Hải Dương thể hiện mình có thể tiếp hết.
~~~~
Mùa đông ở tỉnh thành không giống ở Bắc Kinh, không phải cái lạnh khô da bong như vảy cá, mà là cái lạnh ẩm ướt thấu tim gan, dù mặc áo lông cũng cảm giác được sự lạnh lẽo như chùy băng đâm vào tim.
Ngày ngày Trịnh Hải Dương đưa Hàn Nhất đi học xong trên đường về khóc thầm trong lòng, quả thực lạnh thành chó chết.
Doanh số của hóa phẩm hằng ngày vào mùa đông khá là bình thường, đây là hoàn cảnh chung, tất cả các công ty đều không chiếm được chỗ tốt, gần đây Hàn Đình Đình có hỏi thăm được, nghe nói Unilever sắp mua một nhà máy thuộc quốc nội, qui mô không nhỏ.
Trịnh Hải Dương ngồi trong văn phòng của Hàn Đình Đình tại nhà xưởng, vừa nghe liền cảm thấy vi diệu: "Vậy là công ty quốc nội lại bị chèn ép? Mấy xí nghiệp nước ngoài đó thật giàu có!"
Hiện Hàn Đình Đình đã bình tĩnh, mấy chuyện này trong quốc nội cũng không ít, cô ngồi trên ghế, điềm nhiên nói: "Quy mô thu mua lần này không nhỏ, thị phần cũng ngang ngửa chúng ta.
Cô đoán bọn họ chắc là muốn học theo P&G chèn ép Mỹ Gia Tịnh, hoặc thật sự hy vọng thông qua sự hợp tác này để nâng cao thị phần, dù sao thì Unilever là phân khúc tầm trung đến cao cấp, còn phân xưởng kia chỉ thuộc phân khúc thấp đến trung."
Hiện tại Trịnh Hải Dương còn chưa nhận ra điều gì, cậu chỉ nói: "Giá cả của bột giặt linh tinh còn có thể hạ xuống không?"
Hàn Đình Đình lắc đầu: "Không được đâu, lại giảm nữa thì đang làm từ thiện rồi."
Trịnh Hải Dương: "Vậy chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ công dụng thôi, dù sao thị trường hóa phẩm phải chậm rãi đánh, đánh đến những nhà khác đều tắt đài, thị trường chỉ còn lại mấy công ty lớn là được, đến lúc đó liền phải coi trình độ của công ty nhà ai tốt."
Tuy rằng khi Trịnh Hải Dương nói chuyện nghe có vẻ tùy ý, nhưng cũng không phải là không có căn cứ, thị trường hóa phẩm hằng ngày không dễ bị lũng đoạn như thị trường tài nguyên, cũng không thể nhanh chóng phổ biến như sản phẩm bảo vệ sức khỏe, loại sản phẩm này người người nhà nhà đều phải dùng, phải dựa vào cách nghĩ với thói quen của khách hàng mà những thứ này đều cần phải tích lũy năm dài tháng rộng, không thể một sớm một chiều mà hoàn thành được.
Hiện tại Hàn Đình Đình cũng không có đột phá gì, cô nghĩ liệu Trịnh Hải Dương có thể nghĩ ra cái quảng cáo nào đặc biệt hay không, dù sao cuộc chiến phải đánh lâu dài, hóa phẩm cần rất nhiều thời gian, một cái quảng cáo tốt và bắt mắt có thể hấp dẫn người tiêu dùng và tạo nền móng tốt cho nền tảng thị trường trong tương lai.
Hàn Đình Đình: "Công hiệu thì phải đến khoa hóa sinh cân nhắc thúc giục, quảng cáo con nghĩ giúp cô đi, chờ lát nữa cô đưa tất cả sản phẩm cho con, con xem thử."
Trịnh Hải Dương gật gật đầu, kết quả lúc bí thư của Hàn Đình Đình đưa sản phẩm cho cậu, cậu thấy cả người đều không ổn, cậu biết hóa phẩm chắc là nhiều loại, nhưng không ngờ lại thành một nùi như vậy!
Chủng loại đa dạng cực kỳ, ngay cả băng vệ sinh cũng không thiếu!
(Uyên: Cho bớt mấy bịch được hong? Chứ đặt băng vệ sinh 2 tuần rồi chưa về nữa (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻)
Trịnh Hải Dương ngâm mình trong đống sản phẩm đó cả buổi trưa, không nhìn ra được cái gì, nói thật mấy món này bao bì nhìn xấu hơn tương lai nhiều, nhưng hiện quả thì không khác lắm, hon nữa các hóa phẩm thế này cũng không phải sản phẩm sức khỏe, không có nhiều mánh lới quảng cáo lắm.
Buổi chiều đến lúc Trịnh Hải Dương đi đón Hàn Nhất tan học, Hàn Nhất về đến nơi bột giặt đầy đất, còn có hai bịch băng vệ sinh được Trịnh Hải Dương tiện tay đặt lên bàn trà.
Thời điểm nhìn qua Hàn Nhất hơi sửng sốt một chút, nhóc đến cạnh bàn trà cầm một bịch lên nhìn, Trịnh Hải Dương cầm trái cây từ bếp đi ra, liếc mắt thấy Hàn Nhất đang cầm bịch băng lên nghiên cứu nhìn trái nhìn phải, cậu vội vàng chạy tới, giật lại, nói: "Cái này không phải để con nít quậy đâu."
Hàn Nhất mù mờ chớp chớp mắt: "Chỉ là băng vệ sinh thôi mà."
Trịnh Hảo Dương nhìn trần nhà, hiện tại các bạn nhỏ đều hiểu biết thế sao? Trịnh Hải Dương nghiêm túc nói: "Đương nhiên là không phải, em biết băng vệ sinh là gì sao?"
Hàn Nhất: "Sao lại không phải? Là băng vệ sinh mà? Không phải để các bạn nữ đến tuổi thành niên cầm máu sao?"
Trịnh Hải Dương: "......." Là thần đồng nên công hiệu cũng biết à? Còn cầm máu nữa?
(*) Trịnh Hải Dương nhìn một vòng các loại đồ vật lung tung rối loạn, sợ lại có cái gì như băng vệ sinh xuất hiện, nói sang chuyện khác: "Rửa tay đi, đợi lát nữa ăn cơm."
(*) Raw để Hàn Nhất chắc tác giả nhầm.
Hàn Nhất vốn đang kỳ quái vì sao tự nhiên Trịnh Hải Dương lại giật băng vệ sinh không cho nhóc xem, lúc này mới phản ứng kịp, hóa ra là cảm thấy nhóc còn nhỏ lại cảm thấy đó là đồ đặc biệt của con gái cho nên cố ý nói chuyện khác à? Tại sao lại cảm thấy nhóc nhỏ chứ? Rõ ràng nhóc đã lên lớp Thiếu Niên rồi!!
Trong lòng thằng nhỏ không phục, con nít ở tuổi này không thể nói một hai câu dỗ cho qua chuyện được, thằng bé đã hoàn toàn có năng lực tự hỏi, nhóc nhe răng la lên: "Lại lừa em! Em biết thì có gì kỳ quái? Viện hóa chất vẫn nhuộm vải bằng thứ này! Thấm hút tốt, làm sao?" Nói xong liền giật đồ về theo bản năng.
Trịnh Hải Dương chịu thua, Hàn Nhất thở phì phì bay lên giật, một bịch băng vệ sinh thôi mà chứ có phải vàng đâu mà giành giật? Thật ra Hàn Nhất chỉ cảm thấy bất bình, nhóc đạt điểm cao nhất trong kỳ thi lần này, nhưng các bạn cùng lớp lại cảm thấy nhóc còn nhỏ nên cần được chăm sóc; vốn là nhóc có thể trọ lại trường nhưng người nhà lại cảm thấy nhóc cũng còn nhỏ nên không cho, toàn ban chỉ có vài người không trọ lại trường.
Trừ vài bạn nữ nũng nịu cùng vài bạn nam sức khỏe không tốt, còn lại nhưng người khác đều ở lại trải nghiệm cuộc sống sinh viên mini cùng trọ lại trường hưởng thụ sinh hoạt tập thể, còn nhóc lại không thể!
Nhóc trưởng thành sớm trí thông minh lại vượt trội, giao lưu cùng những người lớn tuổi hơn không thành vấn đề, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, nên luôn được chăm sóc trên mọi phương diện, Hàn Nhất quả thật phiền chết cái loại chăm sóc này!
Lúc đi học từ bảo vệ đến quản lý khuôn viên và dì lao công cũng xem nhóc thành con nít, lên lớp mọi người đều xem nhóc thành em trai nhỏ, nhóc giận lên lấy chỉ số thông minh của mình chèn ép rất nhiều bạn học khác mới đỡ giận một chút.
Nhóc trưởng thành sớm thì có gì sai? Đưa nhóc đi học lớp Thiếu Niên nhưng lại đối xử với nhóc như con nít có biết phiền không dậy!!!! Một cái băng vệ sinh thì sao chứ?!
Hàn Nhất giật hai lần không thành, trong lòng lại cất chứa cái loại cảm xúc khác, mặt đỏ tai hồng đẩy Trịnh Hải Dương, xoay người phẫn nộ chạy về nhà, hung hăng đóng sầm cửa, cái khung cửa lung lay một chút, vôi tường rớt cả mảng.
Ạch một tiếng trắng toát sàn nhà.
Trịnh Hải Dương nhìn bộ dáng làm mình làm mẩy của Hàn Nhất dập muốn nát cái cửa phòng, tầm mắt nhìn xuống miếng vôi tường trên sàn nhà, đôi mắt híp lại, không thể hiểu được, không phải chỉ là băng vệ sinh thoi sao? Không giật được có cần tức đến vậy không?
Cậu nhìn bịch băng trong tay buồn bực mà nghĩ thằng nhóc này sao dị ta? Thực sự vì một bịch băng mà thành thế này sao? Thiệt luôn? Cẩn thận nghĩ lại, Trịnh Hải Dương dựa vào trực giác cảm thấy chỉ sợ là không phải như vậy, hẳn là vì chuyện khác.
Trịnh Hải Dương ném bịch băng trong tay đi, đi tới nắm tay cửa, cẩn thận thăm dò, Hàn Nhất đang vùi đầu vào gối.
Cậu đi đến mép giường, kéo cánh tay thằng bé, nói: "Làm sao đấy? Có phải là ca ca làm sai gì rồi không?"
Hàn Nhất cúi người vặn vẹo đạp đạp, hai tay vẫn ôm chặt gối, Trịnh Hải Dương ngồi xuống giường, từ phía sau ôm lấy, lại sờ sờ hai má phúng phính, đầu ngón tay thế mà cảm nhận được sự ấm nóng, làm cậu hoảng sợ -- Hàn Nhất thế mà khóc rồi?
Trịnh Hải Dương có thể không bị dọa sao? Hàn Nhất là được cậu chăm từ bé đến lớn, đứa nhỏ này từ lúc ngây ngốc học đi, loạng chà loạng choạng té đập đầu xuống mớ than tổ ong cũng không thèm khóc một tiếng, thế mà bây giờ lại khóc?
Trịnh Hải Dương cảm thấy không ổn, vội vàng lật thằng bé lại, dù sức của Hàn Nhất không nhỏ nhưng cũng không bằng sức lực 4 năm ăn thịt uống sữa ngoại của Trịnh Hải Dương, vì thế bị lật lại như chiên cá, còn bị cậu lấy tay chặn lại không cho trốn.
Hàn Nhất bị lật qua, bộ dáng xấu hổ giận dữ bại lộ, vội vàng lấy tay che lại, sức nửa người Trịnh Hải Dương đều đè trên người thằng nhỏ, hai tay sơ sờ mặt Hàn Nhất, quả nhiên ướt nhem, thằng bé khóc nhiều vô cùng.
"Sao lại khóc rồi? Nhất Nhất, Hàn Nhất, có phải ở lớp bị bạn bè khi dễ không?" Trịnh Hải Dương theo bản năng nghĩ chính là thằng bé ở lớp bị bắt nạt, dù sao thì lớp Thiếu Niên đó con nít tuổi nào cũng có, mà ai cũng lớn hơn Hàn Nhất.
Hàn Nhất thật ra cũng không cảm thấy khó chịu lắm, chỉ là tâm cao khí ngạo cảm thấy mình không nên bị đối xử như vậy, vừa kích động liền khóc, hoàn toàn phát tiết cảm xúc, căn bản đâu có ai bắt nạt.
Nhóc khóc chính là giải tỏa một chút, nhưng muốn khóc mà không để bị người khác phát hiện, không ngờ lại bị Trịnh Hải Dương phát hiện, vì thế nhóc liều mạng che mắt lại không muốn ca ca thấy sự lúng túng của mình.
Trịnh Hải Dương có hơi luống cuống, đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao vậy? Bị bắt nạt thật sao? "Hàn Nhất đừng đè lên mắt nữa, không tốt cho mắt đâu, anh không kéo em nữa, em khóc xong thì nói anh nghe chuyện gì nha."
Hàn Nhất chỉ giải tỏa cảm xúc một lát, đã sớm khóc đủ rồi, cảm xúc dâng trào nước mắt cũng bắn ra ào ạt, lúc này tâm bình khí phục nên đương nhiên cũng ngừng, nhưng nhóc không muốn để vẻ mặt sướt mướt gặp ca ca đâu!
Nhóc là bé trai, đàn ông con trai là phải lãnh khốc nha, không được rơi nước mắt, nhóc nghĩ rằng chỉ có bé gái mới được khóc hoy, chỉ có đàn ông yếu ớt mới khóc, nhóc hít sâu vài cái, bình tĩnh lại, thanh thanh giọng nói: "Không có ai bắt nạt hết."
( Uyên: No, dù trai hay gái cũng nên và được quyền khóc hết.
Đừng quá đè nặng cảm xúc nha, phải biết giải tỏa khi cần thiết, khóc cũng là một các giảm stress hiệu quả.
)
Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ, buông Hàn Nhất ra, ngồi sang một bên, chờ thằng bé ổn định lại, vốn cậu nghĩ rời đi, nhưng ngẫm lại vẫn ngồi bên cạnh, trên đời này không phải ai cũng giải quyết được cảm xúc của mình, cậu lo rằng Hàn Nhất khóc xong rồi vẫn sẽ có cảm xúc trái chiều.
Cuối cùng, Hàn Nhất xoa xoa đôi mắt, chậm rãi buông tay, vừa nhìn lên liền đụng phải ánh mắt của Trịnh Hải Dương, trên mặt nhóc còn lấm tấm ánh nước, mí mắt sưng sưng, đôi mắt cũng đỏ, lông mi đen dài đã ươn ướt, đối mắt to tròn khóc xong cũng chảng có vẻ gì là nhu nhược yếu đuối, chỉ có chút ngại ngùng.
Trong lòng Trịnh Hải Dương nhẹ nhàng thở phào, đỡ Hàn Nhất ngồi dậy, khoanh chân, nâng cầm, kiêu ngạo như một con công.
Khi còn nhỏ nếu Hàn Nhất khóc Trịnh Hải Dương sẽ không ôm, chỉ biết thằng bé ngưng khóc bình tĩnh lại rồi mới dỗ, đây là một quy luật nhỏ, để thằng bé biết khóc cũng vô dụng, khi khóc sẽ chẳng có ai ôm ấp dỗ dành.
Hiện tại Hàn Nhất trưởng thành, Trịnh Hải Dương càng sẽ không qua ôm, tuy rằng đau lòng, cậu nhìn Hàn Nhất: "Trong lòng buồn bực sao?"
Hàn Nhất tay đặt trên đùi, lắc đầu, khịt khịt mũi: "Không có."
Trịnh Hải Dương rút hai tờ giấy từ tủ đầu giường, Hàn Nhất duỗi tay nhận, lại bị Trịnh Hải Dương tránh đi.
Cậu dùng khăn giấy lau khô nước mắt, một bên lau một bên nói: "Nếu không buồn thì có thể nói cho ca ca nghe tại sao lại khóc không?"
Lực tay của Trịnh Hải lớn kinh người, chà đến độ mặt của Hàn Nhất đơ luôn, cảm giác như tẩy luôn một tầng da đi, lúc lau nước mũi càng mạnh tay, cứ như muốn lau rớt cái mũi của nhóc xuống.
Hàn Nhất bị lau ngửa cả người ra sau, đau đến độ la lên: "Có thể! Có thể!"
Trịnh Hải Dương thu tay: "Nói đi."
Hàn Nhất dù ở nhà hay ở lớp đều không tìm được cảm giác bình đẳng, nhưng mà khi anh trai cho cơ hội như vậy, thật khó có được, vì vậy nhóc nói: "Anh không cảm thấy mâu thuẫn sao? Rõ ràng em đã thi đậu lớp Thiếu Niên, nhưng người xung quanh đều xem em như con nít.
Em không thể học nội trú cũng như chăm sóc bản thân, mọi người trong lớp đều giúp em làm cái này cái kia, nói dễ nghe là chiếu cố, chăm sóc nhưng em không cần mà.
Em cùng với những người lớn tuổi giao lưu không thành vấn đề, em cảm thấy mình không phải con nít, tuy rằng em nhỏ thật, nhưng người nhà đã đưa em đi học lớp Thiếu Niên, tại sao vẫn cảm thấy em còn nhỏ?"
Hàn Nhất nói rất nhiều, nhưng thật ra, một phần của việc cảm giác mất cân bằng này đến từ Trịnh Hải Dương.
Khi còn nhỏ Trịnh Hải Dương đã rất độc lập rồi, có thể chăm sóc người khác, nói ra ý nghĩ của bản thân.
Tất cả đều được Hàn Nhất mưa dầm thấm đất từ Trịnh Hải Dương; Trịnh Hải Dương còn xuất ngoại một mình du học, trở về còn ở lại Bắc Kinh giúp đỡ công ty, người trong nhà thậm chí kể cả Lâm Quân bọn họ khi nhắc đến Trịnh Hải Dương cũng sẽ không dùng giọng điệu trẻ con để nói.
Trịnh Hải Dương ở nhà làm một chuẩn mực cho Hàn Nhất noi theo, Hàn Nhất chỉ nghĩ anh mình rất lợi hại, vì thế nhóc chỉ muốn theo kịp bước chân ca ca, đương nhiên phải dựa vào IQ thiên bẩm cùng sự nỗ lực không ngừng mới làm được. nhưng khi ngẫm lại, nhóc đột nhiên phát hiện nhóc vẫn là một đứa trẻ, nhóc vẫn không thể nhận được sự khẳng định của người khác như Trịnh Hải Dương.
Hàn Nhất tiếp tục: "Rõ ràng em hiểu biết rất nhiều thứ, người trong nhà cũng biết, em còn tham gia rất nhiều cuộc thi toán học cùng vật lý, trong trường học người vượt qua em chỉ có vài người, vì sao luôn xem em thành con nít chớ? Anh cũng chẳng lớn hơn em bao nhiêu, sao mọi người lại chẳng xem anh là con nít? Anh muốn làm gì người trong nhà đều tùy ý anh, nhưng em muốn trọ lại trường thì ai cũng phản đối."
Trịnh Hải Dương nghiêm túc nghe, xong đột nhiên nói: "Em không thể trọ lại trường."
Hàn Nhất: "A?"
Trịnh Hải Dương nhìn Hàn Nhất, "Không thể trọ lại trường đâu, em mà trọ lại trường thì ca ca phải ở nhà một mình à."
Hàn Nhất nghe xong lời ôn nhu này đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo cổ đột nhiên đỏ, cái đuôi nhỏ lại vui vẻ đong đưa, vẻ mặt chán ghét nói: "Anh mắc ói quá nha!!"
Trịnh Hải Dương vốn cho rằng thằng bé bị bắt nạt, lúc này mới biết nguyên nhân là cảm xúc trong lòng, cậu thở phào một hơi, nói: "Mắc ói cái gì, em thấy đi học xa nhà quá thì để em mướn một phòng ở gần trường, em còn có thể rủ bạn sang làm bài tập cùng."
Hàn Nhất đề cập chuyện này với mẹ, nhưng bị ba bác bỏ ngay lập tức, bọn họ đều cảm thấy không cần thiết, chủ yếu là do người trong nhà đều bận rộn kiếm tiền, cho Hàn Nhất tiền để tự nhóc mướn nhà và sống ở đó một mình, mọi người không an tâm.
Giờ phút này nghe Trịnh Hải Dương nói như vậy, lỗ ai lập tức dựng lên, kích động nói: "Thật sao?"
Trịnh Hải Dương gật gật đầu nghiêm túc nói: "Thật sự.
Cái này tạm không đề cập tới chúng ta nói về việc khác đã." Trong lòng hộc một đống máu, lần này hứa hơi vội rồi, xem ra phải quì gối năn nỉ Hàn Đình Đình cô nương nói giúp một phen.
Nhưng dù thế nào, Trịnh Hải Dương phải giữ vững vẻ mặt lạnh lùng giáo dục trẻ nhỏ, nghiêm túc nói: "Bây giờ chúng ta nói về vấn đề em cảm thấy mình bị đối xử bất công."
Hàn Nhất cảm thấy ca ca đang bình đẳng, nghiêm túc cùng mình nói chuyện, vì thế không bài xích gật đầu: "Ừm."
Trịnh Hải Dương: "Đầu tiên anh mong em hiểu được trí thông minh của em rất cao, hiển nhiên là đối thoại cùng người trưởng thành không thành vấn đề, tâm trí cũng rành mạch rõ ràng.
Đúng không?"
Hàn Nhất gật đầu.
Trịnh Hải Dương: "Tiếp theo việc khiến em thấy khó chịu là được mọi người xung quanh chăm sóc đặc biệt đúng không?"
Hàn Nhất gật đầu.
Trịnh Hải Dương: "Em ví dụ xem, thế nào là chăm sóc đặc biệt?
Hàn Nhất: "Khi đong nước em không cần xếp hàng, các bạn học đều để em trực tiếp đi đóng trước; chú bảo vệ cùng lao công cũng đặc biệt chăm sóc em, bạn học còn chuốt bút chì giúp em, nói đừng dùng dao chuốt nữa, sẽ cắt trúng ngón tay."
Trịnh Hải Dương gật gật đầu, cầm tay Hàn Nhất ướm với tay mình, đúng là nhỏ hơn rất nhiều, "Em đúng là có thể tự chuốt bút chì, nhưng em xem tay em nhỏ hơn anh rất nhiều, tay nhỏ cổ tay sẽ khó khống chế lực, đúng không nào?"
Hàn Nhất thừa nhận, gật đầu.
Trịnh Hải Dương tiếp tục: "Em còn nhỏ, các anh chị giúp em đong nước trước, vậy các bạn cùng lớp khác thì sao?"
Hàn Nhất: "Cũng không cần xếp hàng."
Trịnh Hải Dương: "Cho nên là các anh chị sinh viên chăm sóc các bạn nhỏ thuộc lớp Thiếu Niên, chứ không phải chăm sóc đặc biệt cho em."
Hàn Nhất không phục nói: "Thế vì sao em lại không thể trọ lại trường?"
Trịnh Hải Dương: "Không phải là em không được trọ lại trường, là ba mẹ em không cho em trọ lại trường."
Hàn Nhất: "Nhưng nếu ca ca nói thì họ sẽ cho."
Trịnh Hải Dương kiên nhẫn nói: "Đó là vì bọn họ biết anh có thể tự chăm sóc bản thân.
Em nghĩ lại xem lúc em ở nhà như thế nào, trừ học bài ra thì em có dọn dẹp phòng ốc không? Quần áo có biết giặt? Phơi quần áo? Hay là thay ga giường? Nếu em với bạn cùng phòng có xích mích thì sao, lỡ thằng đấy đánh em thì sao, vấn đề này biết giải quyết thế nào? Em ở trong phòng tức giận ném đồ thì sao?"
Trịnh Hải Dương liên tục ném ra mấy vấn đề, ban đầu Hàn Nhất còn tính mở miệng cãi lại, lúc này lại ngậm miệng như hến, không hé răng, hai mắt cá chết, thực hiển nhiên Hàn Nhất hiểu rõ khả năng sinh hoạt âm ngàn điểm của mình.
Trịnh Hải Dương: "Em coi đó, em cũng biết là mình chẳng thể tự sinh hoạt, vậy sao mà trọ lại trường? Em còn nhỏ, cho nên mọi người không phải vì em cần nên mới chăm sóc em, mà chỉ là lòng tốt với trắc ẩn của họ thôi; giống như em đi trên đường thấy có người té ngã, em cũng sẽ lại giúp mà đúng không? Nếu bạn học của em nhờ em giúp đỡ, em cũng sẽ đồng ý mà đúng không? Còn có, em vốn còn nhỏ, có gì đáng xấu hổ sao? Vì em nhỏ tuổi nên mọi người giúp đỡ, sau này lớn lên em lại giúp lại những bạn nhỏ khác là được mà."
Hàn Nhất lại không phục: "Thế việc làm ăn trong nhà, anh cũng nêu ra ý kiến, người trong nhà đều nghe anh.
Tuổi của anh cũng đâu lớn hơn em là bao."
Trịnh Hải Dương: "Đó là vì biện pháp của anh hữu dụng.
Như là tuổi em nhỏ nhưng các bạn cùng lớp vẫn hỏi em cách làm bài mà, bởi vì em biết cách giải nên mọi người mới kham khảo cách làm của em.
Việc này không liên quan đến tuổi tác và địa vị."
Tròng mắt Hàn Nhất xoay chuyển, như đang tự hỏi, Trịnh Hải Dương tiếp tục: "Em đúng là tự chui vào ngõ cục (*) sao lại khát vọng trưởng thành, em ngẫm lại thật kỹ xem, nếu người trong nhà coi thường em, thế sao để em đi học ở lớp Thiếu Niên được? Khẳng định là phải cùng Bí Đao đi học tiểu học.
Nhà chúng ta từ trước đến nay không bức bách con cái, em muốn học cái gì thì cho em học cái đó, cơ bản là em muốn cái gì cũng đều được thoản mãn, không cho em trọ lại trường là vì ba mẹ lo cho em quan tâm em.
Muốn được người lớn đối xử bình đẳng thì trước tiên em hãy học cách hoàn thiện bản thân đi, có một ngày cao lên thì cái gì cũng đã hiểu, lúc đó sẽ không có ai thèm quản em đâu."
(*) Raw chui rúc vào sừng trâu, tại cái sừng trâu nó hình như cái phễu á, bít cái đầu lại, nên tui dịch thành đâm đầu vào ngõ cục nghe cho Vietnamese.
Hàn Nhất đột nhiên bĩu môi, lẩm bẩm: "Ca ca phải quản chớ."
Trịnh Hải Dương lấy tay gõ đầu nhóc: "Đó là thông não em, để em đừng có để tâm vào mấy chuyện vụn vặt."
Đầu óc Hàn Nhất thông thoáng, một khi đã thông, liền không để tâm vào mấy chuyện vụn vặt nữa, bắt lấy tay Trịnh Hải Dương cắn một cái, răng nanh nhọt hoắc ghim vào thịt, đau đến độ Trịnh Hải Dương rít một hơi: "Thằng nhóc thúi này bây giờ răng lại bén như vậy?" Nói xong bẻ tay thằng thúi đó.
Một lớn một nhỏ ngã xuống giường, chân Hàn Nhất bây giờ chân dài hơn nhiều, duỗi tay kẹp lấy Trịnh Hải Dương, hai đứa nhỏ quay cuồng, Hàn Nhất cắn vài ngụm trên người cậu, vừa cắn vừa nói: "Em còn nhỏ, có cắn mấy cái ca ca cũng sẽ không trách em đúng không?"
Trịnh Hải Dương kêu: "Giống chó hả!! Buông ra, mau buông ra, quần anh sắp bị tụt rồi!"
***
Buổi tối ăn cơm xong, Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất kéo Trịnh Khâu cùng Hàn Đình Đình chơi cờ nhảy, cờ nhảy cần 5 người mà họ chỉ có 4 người, vì thế một mình Hàn Nhất đi 2 quân, oẳn tù tì xong Trịnh Hải Dương đi trước, chi cần chiếm được địa bàn của người khác liền thắng.
Trịnh Khâu một bên chơi một bên lắc đầu cảm khái, nói với Hàn Đình Đình: "Chúng ta lẽ nào đã lưu lạc đến mức chỉ có thể ngồi chơi cờ nhảy với con nít?"
Hàn Nhất trước khi ăn cơm đã bị Trịnh Hải Dương giáo dục qua, vì thế không chút lưu tình đáp lại: "Chờ địa bàn của chú bị nuốt, chú sẽ biết với IQ của chú thì cả chơi cờ nhảy với con nít cũng không bằng."
Trịnh Khâu: "......"
Trịnh Hải Dương vươn tay, ăn ý cùng Hàn Nhất đập tay một cái, hai huynh đệ yên lặng quyết định phải nuốt địa bàn của Trịnh Khâu trước.
Cờ nhảy là một môn có thể giết thời gian rất tốt, nhưng do trong ván này có một số người IQ siêu phàm, vừa bắt đầu không bao lâu địa bàn của Trịnh Khâu đã bị nuốt hoàn toàn.
Trịnh Khâu: "....." Yên lặng quay đầu, nhìn về phía Hàn Đình Đình, cô trợn trắng mắt lên nói: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng sắp chết rồi." Quả nhiên không bao lâu sau, Hàn Nhất một mình diệt sạch Dương quân của Hàn Đình Đình cùng Trịnh Hải Dương, nhưng ở địa bàn của Trịnh Hải Dương lại chẳng có quân của Hàn Nhất.
Trịnh Khâu chỉ vào Trịnh Hải Dương trông chờ hỏi Hàn Nhất: "Sao con lại không nuốt địa bàn của Dương Dương?"
Hàn Nhất ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Bởi vì còn phải diệt quân của chú với cô nữa, không có thừa lính."
Trịnh Khâu: "........"
Trịnh Khâu đi được vài quân lập tức bị trí thông minh của Hàn Nhất nghiền ép, ngồi bên cạnh coi bọn họ chơi cờ, lại nói về việc ở công ty với Hàn Đình Đình.
IQ của Hàn Đình Đình cũng không tồi, phân tâm ra nói chuyện cũng không ảnh hướng việc chơi cờ, vừa nói vừa chơi: "Unilever có thể đang muốn mua lại ông công xưởng ở Hà Bắc, nhưng chỉ là tin đồn thôi, vẫn chưa rõ ràng.
Nếu thật sự xác nhập chứ không phải mua rồi bỏ xó, thị phần của bọn học chắc sẽ tăng lên.
Đến lúc đó, sợ là P&G cũng sẽ không ngồi yên mà lại cũng liên doanh sáp nhập, dù sao bọn họ cũng có tiền."
Trịnh Khâu không hiểu lắm về mấy hóa phẩm này nhưng lại quan tâm công ty của Hàn Đình Đình, "Không có biện pháp nào khác nào để tạo điểm nhấn sao? Không có biện pháp khác để chiếm lĩnh thị trường à? Tôi thấy mấy cái quảng cáo bột giặt của mấy hãng khác gần đây làm nhìn cũng được lắm."
Công ty của Hàn Đình Đình hiển nhiên là cũng bị cái hãng kia đạp cho không ít, lông mày cô giật giật, nói: "Đừng có nhắc đến mấy cái hãng đó trước mặt tôi, tôi đạp anh bây giờ."
Trịnh Khâu im lặng ngậm miệng.
Quân của Hàn Nhất đã nuốt được phân nửa địa bàn của Hàn Đình Đình, nhóc đi quân, thuận miệng nói: "Người ta làm bột giặt, sao cô không làm băng vệ sinh đi? Thấm hút tốt ngừa khuẩn viêm nhiễm gì đó, chiều dài thoải mái thông khí thoáng mát.
Khoa hóa sinh trường con còn sử dụng băng vệ sinh làm thuốc nhuộm cho thí nghiệm, còn phàn nàn khả năng thấm hút kém, dễ bị trào."
Trịnh Khâu: "......." Má, hiện tại quảng cáo hại chết các bạn nhỏ rồi, mới bao lớn mà đã biết băng vệ sinh?
Trịnh Hải Dương: "........." Mợ nó, sao cậu lại quên cái vụ này? Gì mà thấm hút kém dễ trào? Thí nghiệm của trường họ sao mà hung tàn thế?!
Hàn Đình Đình: "........."( ╯‵□′) ╯︵┻━┻, hất bàn real, "Nhất Nhất, con vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
Cái bàn bị cô hất đi, trong trong tay trong tay Hàn Nhất còn cầm quân cờ, trừng mắt nói: "Thấm hút kém."
Hàn Đình Đình: "Không phải, câu trước đó."
Hàn Nhất: "Sử dùng làm thuốc nhuộm?"
Hàn Đình Đình: "Trước đó nữa!!!"
Hàn Nhất: "Thấm hút tốt, chống trào, chiều dài thoải mái thông khí thoáng mát."
Hàn Đình Đình hai mắt bắn lục quang, ôm Hàn Nhất lại hun trán, đứng lên đi ra ngoài, Trịnh Khâu mới phản ứng lại, hướng bóng lưng đang mang giày của cô nói: "Đã trễ thế này còn đi đâu nữa"?
"Đi lên xưởng, tôi đi trước, mượn xe anh một chút." Hàn Đình Đình nói xong mở cửa chạy xuống lầu.
Trịnh Khâu ở phía sau đạp gót giày chạy theo: "Êy cô chưa lấy chìa khóa."
Hàn Nhất xoa xoa vết son trên trán, còn chưa phản ứng lại kịp: "Lại bị sao vậy?"
Trịnh Hải Dương cũng một phen ôm chầm bả vai thằng bé, hun hun vài cái trên mặt, xoa xoa đầu: "Chống trào mà em cũng biết?"
Hàn Nhất chớp mắt: "A, học sinh trong phòng thí nghiệm đều nói như vậy, để phòng lúc rò rỉ ra khi vận động, gọi tắt là chống trào.
Mấy chị học khối trên cũng nói rằng thiết kế hiện tại đều là dạng rãnh lồi lõm kép, trên thực tế tầm 5 - 6 rãnh chống trào càng tốt; được dính lại bằng phương pháp hơ nóng keo rồi phun lên.
Nhưng nếu sử dụng máy phun xoắn ốc chuyên nghiệp trong phòng thí nghiệm, dùng lượng nhỏ cũng cho ra hiệu quả không tồi, còn có thể tăng độ dài của sản phẩm; còn có bề mặt giấy lông tơ làm mặt bên của lớp hấp thụ, thì hiệu quả hấp thu bề mặt sẽ tốt hơn."
Trịnh Hải Dương đỡ trán, trong đầu xuất hiện cảnh một đám nam sinh ngành khoa học & công nghệ cầm miếng băng vệ sinh trong tay nghiên cứu, nghĩ thầm việc sử dụng kiến thức thực tế của các chàng trai khoa học và kỹ thuật ngày nay quá là mạnh đó nha, quả nhiên học bá có thể xưng bá aka thống trị địa cầu.
Hàn Nhất chớp chớp mắt: "Ở phòng thí nghiệm lúc chán, mấy chị ấy còn chỉ em là vài cái, thấm hút rất là tốt lun."
Trịnh Hải Dương muốn quỳ, học dốt quả nhiên không thể nào mà tiến lên được, khẩu hiệu ngày ngày học tập (thiên thiên hướng thượng) không phải kêu bừa mà, các bà các chị các bia đia xem, đàn ông con trai mà chịu khó học tập nay lại có lợi cho các chị em đây này!!!
Trịnh Hải Dương nhân lúc này khen Hàn Nhất một hồi: "Em coi, em coi, hiện tại lời của em hữu dụng, cô chịu nghe theo rồi đó, việc em nói có lợi cho việc làm ăn trong nhà.
Cũng đâu ai nghi ngờ lời em nói."
Cái đuôi của Hàn Nhất chỉa lên hung hăng lắc lư, hừ hừ nói: "Đó là đương nhiên."
Đang nói chuyện, Hàn Đình Đình đột nhiên mang giào cao gót đi vào nhà, lại đá văng giày ra, Trịnh Khâu ở phía sau hấp tấp đuổi theo, thở dốc nói: "Cô lại chạy cái gì?"
Hàn Đình Đình đi vòng qua Hàn Nhất ngồi xuống, lắc lắc đầu nói: "Tôi quên mất, giờ đã tan tầm mà." Nói xong đôi mắt tỏa sáng nhìn Hàn Nhất: "Bảo bối tâm can, mấy cái con vừa mới nói đó, có thể cẩn thận nói lại một lần không, phòng thí nghiệm rồi sao nữa?"
Hàn Nhất quay sang nhìn Trịnh Hải Dương một cái, hất cằm, chống nạnh: "Con nói cho cô nghe, cô để con vào làm ở bộ phận kỹ thuật của cô nha." yoooooooooooooooooo~~~~~~ Thằng nhỏ thúi này còn biết cò kè mặc cả điều kiện? Trịnh Hải Dương trong lòng im lặng giơ ngón tay cái cho Hàn Nhất, nghĩ thầm đứa nhỏ này ở phương diện kinh doanh có tài năng nha....!Ừm, giống mình!
Hàn Đình Đình không chút do dự, gật đầu: "Được, không thành vấn đề."
Hàn Nhất: "Nói phải giữ lời!".
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
43 chương
49 chương
11 chương
12 chương
74 chương
79 chương