Trong khi đó… -Dạ thưa cậu chủ, tối nay và bốn ngày tới ông bà sẽ không về. Ông bà có dặn tôi việc ăn uống của cậu chủ phải lo lắng kĩ càng. Ông bà cũng đã giao quyền trông nom cậu chủ cho tôi. – chị Dương giúp việc rụt rè đứng trước mặt Vinh báo cáo. -Có khi nào ba mẹ tôi về đâu mà chị báo cáo làm gì cho mất công vậy. Tôi cũng đã lớn rồi, không cần chị trông nom. -Dạ đó là nhiệm vụ ông bà đã giao, tôi không dám trái. Tôi đã dọn cơm sẵn rồi. Mời cậu chủ xuống ăn cơm. Vinh thở dài rồi vuốt mặt, không nói không rằng đứng dựa vào tường. Cậu mở toang cửa sổ để những cơn gió lạnh táp vào mặt. Đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào những vì sao sáng chói trên bầu trời. Rồi đột nhiên Vinh quay lại hỏi chị Dương: -Chị sống theo qui tắc như vậy, chị không thấy mệt mỏi sao? -Dạ thưa, đó là bổn phận của tôi. Vinh lại thở dài: -Không biết chị thấy sao chứ tôi thấy ngột ngạt lắm. Căn nhà này của tôi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Quen thuộc là bởi vì tôi đã sống ở đây từ nhỏ đến lớn. Còn xa lạ là vì… – Vinh đột nhiên ngậm ngùi – ngôi nhà này chưa bao giờ có chút hơi ấm của một gia đình. Tôi thấy đây là cái nhà mà cũng không phải là cái nhà. Nói thật, tôi thà ở trong khách sạn còn hơn là ở đây. Chị Dương cũng hiểu tâm trạng của cậu. Mấy ngày đầu vào đây, chị cũng vô cùng ngạc nhiên với cách sống của gia đình này. Ông bà chủ chỉ toàn ở công ty chứ không ở nhà, hơn nữa lại không bao giờ quan tâm đến bếp núc và cũng không bao giờ có ý kiến gì về người giúp việc. Cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình cậu chủ Quốc Vinh sống. Ngày chị mới vào đây làm, Vinh chỉ mới năm tuổi. Chị cũng thấy kì lạ vì một đứa trẻ ở độ tuổi này thường sẽ rất hiếu động, quậy phá lung tung trong nhà nhưng Vinh thì không. Vinh rất nề nếp, có quy tắc, ăn uống cũng theo thực đơn kê sẵn, không biết phàn nàn là gì. Điều đáng nói ở đây là Vinh rất kiệm lời. Ở nhà, Vinh không bao giờ hé môi nói một tiếng nào nhưng cứ mỗi khi chị báo ông bà chủ sẽ không về ăn cơm thì Vinh lại nổi nóng, đùng đùng bỏ ra khỏi nhà đến khuya lắc khuya lơ mới về làm chị Dương không biết đường mà tìm. Lớn một chút lại thêm việc đập phá đồ đạc. Cứ mỗi lần Vinh nổi giận thì đồ đạc trong nhà bị đập nát hết, lại thường xuyên bỏ bữa. Lúc chị báo ông bà chủ sẽ về ăn cơm, Vinh cũng không tỏ thái độ mừng rỡ hay hồ hởi gì, gương mặt vẫn lạnh tanh như không. Vinh lại nói: -Những lúc như thế này, đi ăn uống, tụ tập với bạn bè hóa ra lại hay hơn. Vậy nên tối nay tôi sẽ đi ăn với bọn Long, Huy và Tú, chị không cần lo cho tôi. -Nhưng… Chị Dương còn chưa nói dứt câu, Vinh đã khoác vội chiếc áo khoác da màu đen, lạnh lùng đi ra cửa. Vừa đi, Vinh vừa gọi điện thoại. -Tú tiểu đệ nghe đây đại huynh ơi! -Tối nay mày rảnh không? -Cả hai bậc tiền bối đều đã đi làm ăn ở tận bên Nhật rồi, bỏ đệ nằm chèo queo ở nhà nè. -Tốt. Vậy mày gọi hỏi xem thằng Long với thằng Huy có bận gì không. Nếu không thì gặp nhau ở Now Club. Tao vọt ra đó trước. -OK đại huynh. Rồi Vinh phóng ngay con Airblade ra khỏi cổng lớn, mất hút ngay sau đó 3 giây. Vinh đỗ xe trong bãi xe của quán bar rồi ung dung bước vào trong. Lẽ ra Vinh chưa đủ tuổi để vào đây nhưng vì Vinh có một người anh làm bartender ở đây nên Vinh được phép vào. Hôm nay Now Club có vẻ đông hơn mọi hôm, Vinh thong thả bước vào, len vào giữa đám đông để đi đến quầy bar. Với gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sâu hun hút, Vinh đã nhanh chóng thu hút được mọi cặp mắt về phía mình. Ánh đèn mờ cứ chập chờn nhảy múa trên gương mặt lạnh lùng của Vinh. Ánh đèn màu xanh cứ tự nhiên lướt nhẹ nhàng trên từng đường nét trên gương mặt Vinh, lướt trên hàng mi dài mềm mại, lướt trên chiếc mũi cao thanh tú, lướt trên đôi mắt sáng trong và làn môi mỏng màu anh đào gợi cảm. Ánh đèn màu đỏ lại cứ tranh nhau mà rơi trên mái tóc màu hạt dẻ của Vinh làm màu tóc càng nổi bật hơn. Vinh đột nhiên muốn đến đây nên cậu không trau chuốt lắm cho vẻ ngoài nhưng ở Vinh vẫn có một sức hút mãnh liệt khiến người ta không thể cưỡng lại được chỉ với quần jean xanh cùng với chiếc áo sơ mi màu tím. Một cô gái chắc khoảng hai mươi mốt tuổi, đẹp như một tiên nữ với bộ váy đỏ rất bốc lửa, ôm gọn thân hình có số đo ba vòng chuẩn xác của cô, cổ áo khoét sâu làm lộ cả bộ ngực trắng trẻo. Cô gái đó rất tự nhiên bước đến khoác tay Vinh, nói giọng õng ẹo. -Chào anh. Em chưa từng thấy anh. Anh mới đến đây lần đầu à? Vinh cười khẩy, đưa tay nâng nhẹ cằm cô gái đó và nói: -Em đã tới đây được cả trăm lần rồi bà chị à. Rồi Vinh hất mạnh tay cô ta ra, dửng dưng đi về phía quầy bar. Thong thả ngồi trên một chiếc ghế xoay màu đen bóng, Vinh búng tay gọi: -Một ly B52(1). -Sao lại là B52? – một anh bartender mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo ghi lê đen đến chống tay lên quầy cười hỏi Vinh. -Buồn. – Vinh trả lời hờ hững. -Lí do? – Anh bartender nhướn mày hỏi lại. -Bị bỏ rơi. -Hiểu rồi. Chờ anh tí. Nói rồi anh ta quay vào trong pha một ly B52 như Vinh yêu cầu. (1)B52 là tên gọi của một loại cocktail ngắn nhiều tầng bao gồm một phần rượu hương cà phê, một phần rượu Baileys Irish Cream và một phần rượu hương cam Le Grand Marnier. Khi được pha chế một cách thích hợp và chính xác thì ly rượu cocktail này sẽ có ba tầng ba màu rõ ràng. Sự chia tầng này do mật độ rượu khác nhau của ba loại rượu được dùng. Khi uống B52, phải đốt lớp rượu trên cùng. Anh chàng bartender mang ly B52 ra và Vinh nhấp một ngụm, từ từ thưởng thức vị rượu với ngọn lửa xanh cháy bên trên. Rượu nóng càng làm cho đôi môi Vinh đỏ hơn, mềm hơn, quyến rũ hơn. -Anh ra nhảy với em được chứ? Lại một cô gái nóng bỏng nữa cầm ly rượu đến mời gọi. Vinh không trả lời mà chỉ nhìn anh chàng bartender cười. Anh ta hiểu ý đành nói với cô gái: -Em tha cho thằng nhóc với. Nó là em của anh, chỉ mới mười sáu tuổi thôi. Cô gái ấy vô cùng sửng sốt khi nghe nói anh chàng hấp dẫn trước mặt mình chỉ mới mười sáu tuổi. Cô ta xấu hổ bỏ đi. -Hahaha… – Vinh cười vang – Cái Now Club này loạn rồi. -Ai bảo em hấp dẫn quá làm gì. Người gì mà đẹp trai, cao ráo, cuốn hút, lãng tử. Nhìn em, ai mà biết em chỉ mới mười sáu tuổi chứ. -Em già như vậy sao? -Không. Chỉ vì phong cách của em không giống như những đứa mười sáu tuổi khác. Em như một dân chơi thứ thiệt. Vinh nhếch môi cười. -Hey đại ca. Long, Huy và Tú cuối cùng cũng đã đến. -Cho em một Long Island(2) đi anh. – Long ngồi xuống và chọn cho mình một thứ đồ uống. -Cho em Brave Bull(3). – Huy cũng đã chọn cho mình một ly cocktail. -Còn Tú đây thì uống Americano(4). – Tú ra dáng một công tử sành điệu. (2)Long Island là một loại thức uống hỗn hợp năm loại rượu: Vodka, Tequila, Gin, Rhum và Triple sec kết hợp hoàn hảo với nước cốt chanh tạo nên một thức uống với đủ các vị chua, cay, nồng và đắng. (3)Brave Bull là một loại cocktail bao gồm rượu tequila và rượu Kalúa. (4)Americano cocktail được pha chế bởi soda, rượu campari, rượu sweet vermouth. -Đại ca à, hồi nãy tụi em bị mấy bà chị vây quanh muốn ngạt thở, đặc biệt là anh ba nè, bị mấy chỉ lôi kéo đi nhảy, đến khi anh ba nổi giận mới chịu buông. Thiệt làm em buồn cười muốn chết. – Huy phấn khích kể lại. -Trời, thật hả Long? Hồi nãy tao cũng bị nè. – Vinh hớn hở khoác vai Long. -Ủa, vậy là…tụi mình có sức hấp dẫn mấy bà chị….hahaha… – Tú nói chêm vào một câu khiến cả bọn ôm bụng cười nghiêng ngả. Ở nhà nó “Không biết trang chủ của trường có kết quả thi chưa ta? Truy cập thử xem. Nhất định mình phải biết được điểm thi của bốn ông tướng đó, gì đâu mà trốn mất biệt, không thấy tăm hơi đâu hết” Nó khởi động laptop rồi truy cập nhanh vào trang web của trường. Nó nhìn kĩ từng mục và vào mục các tin đã đăng nhưng vẫn không thấy kết quả thi cuối kì. Thất vọng, nó tắt máy rồi lại gọi vào máy của Vinh một lần nữa. Lần này có bài nhạc chờ “I lay my love on you” đáp lại chứ không phải là giọng nói của cô gái quen thuộc đó nữa. -Ê tụi mày, lớp trưởng gọi. – Vinh luống cuống nói, suýt sặc một ngụm rượu. Bốn chàng trai cùng nhìn vào cái tên “nữ quái” đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại của Vinh. -Giờ sao? – Huy lo lắng hỏi. -Nghe máy đi. – Long đề nghị. -Mày điên hả Long? Mình đi thi, làm bài không đàng hoàng, giờ Ty Ty hỏi, biết trả lời sao? – Vinh bác bỏ ngay. -Vậy thì tắt máy đi. – Tú lúng túng. -Cũng không được. Lộ tẩy hết. Thà mình tắt nguồn luôn để Ty Ty không gọi được. Chứ giờ mình tắt máy là Ty Ty biết mình đang trốn Ty Ty liền. Thiệt tình, tự nhiên nãy gọi tụi mày xong tao quên tắt nguồn…Haizz… -Cái nào cũng không được. Vậy thì mày cứ để điện thoại reo đi. Gọi một hồi nàng cũng chán à. -Được vậy tao cũng mừng. Mày không biết được là lúc tao mở máy để gọi cho mày, tao phải sửng sốt vì nhìn thấy một trăm hai mươi cuộc gọi nhỡ từ “nữ quái” đâu. -Cái gì? Vĩ đại vậy? – Cả ba chàng trai đều há hốc mồm. -Thì đó. Người ta kiên nhẫn lắm. – Vinh mặt mày thiểu não. Rồi tiếng chuông điện thoại tắt. -Ê, tắt rồi kìa. – Tú reo lên mừng rỡ. -Không dễ vậy đâu. – Vinh cảnh báo. Tít tít “Bạn có một tin nhắn mới từ Nữ quái” -Thấy chưa? Tao đã bảo mà. -Ặc…Lớp trưởng của mình thật lợi hại. – Huy rụt cổ. -Mở ra xem đi. – Long vẫn thong thả. “Trịnh Quốc Vinh!!! Cậu nghe máy cho tôi.” -Mẹ ơi! Sặc mùi sát khí. – Tú than thở. -Mình không thoát được rồi. -Thy gọi lại kìa. – Long phát hiện dòng tên “nữ quái tiếp tục nhấp nháy trên màn hình điện thoại. -Tụi mày cứ bình tĩnh. Để anh đây đối phó. – Vinh nháy mắt. Rồi Vinh nhấn nút nghe. -Ô, chào Ty Ty! – mới lúc nãy mặt mày còn thiểu não vậy mà bây giờ Vinh đã đổi giọng hớn hở. -Vinh đang ở đâu mà ồn ào quá vậy? Thy không nghe gì hết. -À xin lỗi, chờ tí. – Vinh hét vào điện thoại để nó có thể nghe thấy. – Rồi Vinh quay sang nói với ba người bạn của mình – Tao ra ngoài nghe điện thoại, tí nữa vào tao kể lại cho nghe. -Ừ. – ba chàng cùng nói. Vinh ra ngoài và trở lại cuộc nói chuyện với nó. -Vinh trở lại rồi đây. Có gì không Ty Ty? -Thi cử thế nào? -Ty Ty cứ yên tâm. Đâu vào đấy rồi. – Vinh trả lời tỉnh rụi. -Đâu vào đấy nghĩa là sao? Tích cực hay tiêu cực? -Tất nhiên là tích cực rồi. -Thật không đó? Sao Thy nghi quá. -Ty Ty này, Vinh không có gạt Ty Ty đâu mà. -Muốn biết thật hay không thì chờ đến ngày đi học lại, Thy xem điểm là biết liền. -Ừ. Vậy nha Ty Ty. Bye. Vinh cúp máy cái rụp, không để cho nó nói được chữ “bye” cuối cùng. Vinh bước vào trong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. -Sao rồi? Lớp trưởng hỏi gì? Mày trả lời sao? – Huy nôn nóng. -Hỏng rồi. – Vinh bình thản. -Hỏng là sao? – Long và Huy nhìn nhau. -Hỏng là hỏng chứ là sao. Mà thôi kệ đi. Tao thấy không có gì đáng lo hết. Trước giờ mình cũng thi điểm thấp mà, có sao đâu. -Sao mà được. Cấp III phải thi đua giữa các lớp nữa, điểm thi mình thấp làm ảnh hưởng tới lớp, Thy với thầy Văn la mình cho coi. – Huy lo lắng. -Từ khi nào mày sợ bị la vậy Huy? Ty Ty đơn giản chỉ là lớp trưởng thôi chứ có phải mẹ mình đâu mà mình sợ. Mày đâu có sợ ba mẹ mày. Vậy thì tại sao mày lại sợ Ty Ty? Cứ bình tĩnh đi. Chửi thì nghe thôi chứ có gì đâu. Tao đã nói với Ty Ty là tụi mình làm bài đâu vào đấy rồi. – Vinh ung dung nhấp một ngụm rượu. -Cái gì? Sao mày liều vậy? Rồi mai mốt phát bài ra… -Lúc đó cứ để tao đối phó cho. Vào đây là để ăn chơi, thư giãn. Tụi mày đừng để cho dây thần kinh nó căng quá. – Vinh vẫn cứ thư thả. Nghe Vinh nói vậy, Huy và Tú cũng yên tâm phần nào. Riêng Long từ đầu đến giờ vẫn bình tĩnh, xem như là không có chuyện gì xảy ra. Bốn chàng trai lại tiếp tục cuộc vui. Một tuần thư giãn sau thi đã trôi qua và ngày hôm nay là ngày toàn thể học sinh trường Ban Mai đi học lại để nhận kết quả thi cuối học kì I.