Bất kể là trận chiến của võ thuật gia môn nước ngoài, gián điệp, cao thủ bí mật của quân đội, hay là quyền sư người Hoa, cùng với những vị khách thần bí là những vị lãnh đạo cao cao tại thượng trong bao sương cũng bỗng chốc trở nên căng thẳng, không vì cái gì khác, chính là vì lúc này trên màn hình lớn của máy tính hiện lên một cái tên. Vương Siêu! Cái tên này rất có sức nặng, giống như là một dãy núi lớn dài vô cùng vô tận, đè lên lòng mỗi người. Nếu như hai ngày trước cái tên thủ lĩnh God xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người đều cảm giác thần bí khó lường, cao cao tại thượng. Nhưng Vương Siêu lại khiến cho người ta có cảm giác ngoại trừ trầm trọng ở mặt ngoài, thì còn như một trái núi đè nặng lên tâm linh. Không tính tới buổi tối Augustus, cũng không kể tới trận chiến cùng năm vị súng thần, trên đại hội võ đạo, đây là vòng đầu tiên mà Vương Siêu xuất hiện. Trong sân vận động có thể dung nạp mười vạn người, lúc này lặng ngắt như tờ. Nhưng mà ánh mắt của mỗi người đều nhìn vào đối thủ của Vương Siêu, chính là Ngô Khổng Huyền của Ngô Thức Bát Cực. Vì rằng cái tên này cũng không vang dội, rất nhiều người lần đầu tên nghe thấy. Không biết rốt cuộc là tôm tép phương nào, hay là là kẻ hùng bá một phương. Lại bất hạnh phải luận võ cùng Vương Siêu. Khi mà Ngô Khổng Huyền vừa đứng lên, lập tức có vạn ánh mắt nhìn chằm chằm vào. Đồng thời, hắn cũng cảm giác được ánh mắt của đám đông này là khinh thường, thậm chí là cười nhạo. Cười nhạo hắn vận khí không tốt, phải luận võ cùng Vương Siêu. "Các ngươi cứ nhìn đi! Ta sẽ làm cho các ngươi khiếp sợ đến mức nhảy dựng lên". Ngô Khổng Huyền hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng, làn da nhăn nhúm cũng bắt đầu căng lên, từng khớp xương sống từ từ thẳng lại, mỗi một đốt xương thẳng lại thì lại phát ra một tiếng "Băng!" Thanh âm vang lên rất lớn, giống như là tiếng sắt thép va chạm. Hắn cứ như vậy vận động eo lưng, từng đốt xương sống vang lên lách cách! Thanh âm càng lúc càng lớn, làm cho người ta có cảm giác xương cốt trong thân thể của hắn không phải là xương, mà là những cây cột thép lớn. Đồng thời, theo những âm thanh xương sống của hắn vang lên, thì dưới lớp da của hắn dường như có thêm một tầng mỡ, rất nhiều người ở đây bằng mắt thường có thể thấy rõ ràng sự bành trướng xảy ra trong quá trình. Người ở chỗ này, đều là những kẻ có ánh mắt tinh tường, tuy bị lớp y phục che khuất, nhưng làn da vận động liên tục tác động lên quần áo, tạo ra những gợn sóng nhè nhẹ, ai nấy đều có thể tưởng tượng được biến hóa kịch kiệt đang diễn ra bên trong. Lưng thẳng tắp, cốt như thép, màng da phồng lên, lớp da trên mặt Ngô Khổng Huyền bắt đầu trở nên ửng đỏ, chuyển hóa thành màu tái nhợt. Sau đó từ tái nhợt chuyển thành màu vàng óng, cuối cùng ổn định ở màu vàng nhũ như ngọc, làn da óng ánh, lớp màu vàng trên nền da như một tầng bảo quang. Nhất là làn da màu vàng nhũ dưới ánh đén chiếu rọi, làm cho người ta cho rằng đó là màu vàng kim nhàn nhạt. Thật giống như là cơ thể hắn không phải là cơ nhục, mà được chế ra từ vàng! Dưới ánh đèn chiếu xuống, lại làm cho người ta có cảm giác như vậy, trong nháy mắt, người ở nơi này lập tức hiểu rằng. Tên Ngô Khổng Huyền thần bí của Ngô Thức Bát Cực là một tuyệt đỉnh cao thủ, hơn nữa là một người có võ công ít kẻ có thể đối địch. Nhưng mà, Ngô Khổng Huyền làm cho người ta rung động còn hơn thế rất nhiều. Dường như hắn muốn làm cho toàn trường kinh sợ, đem khí thế của mình tuôn ra đến tận cùng, có thể chống lại với Vương Siêu. Thế là hắn há miệng lấy hơi, thổ xuất khí tức, phát ra một tiếng thét dài, không giống tiếng hạc kêu, không giống tiếng ưng gáy, cũng không giống tiếng phượng minh, mà là thanh âm xuyên kim phá thạch mang theo khí phách hùng bá thiên hạ. Cỗ khí phách trong tiếng thét dài này khác hẳn với khí phách ngạo nghễ thế nhân chỉ có ta là hùng của Nhạc Bằng, mà Ngô Khổng Huyền thể hiện ra lại chính là ý cảnh quân lâm thiên hạ. Một tiếng thét dài, làm cho người ta có cảm giác lực lượng toàn thân hắn lay động, tràn ra, tùy thời đều có thể phóng thích ra. Hơn nữa lực lượng lại vô cùng vô tận. Trong tiếng thét dài, chân của hắn điểm nhẹ, cả người mạnh mẽ nhảy lên, lăng không nhảy xuống phía dưới, mỗi một bước nhảy giống như là đại điểu giương cánh bay lên bầu trời, lúc hắn chạm đất thì mặt đất chấn động kịch liệt, xuất hiện những vết rạn nứt. Tổng cộng năm lần lên xuống, Ngô Khổng Huyền đã đi tới trung tâm sân thi đấu, năm lên nhảy lên hạ xuống này, mỗi một lần đều như khiến nền đất chấn động như máy ủi đang đẩy đất. Một tiếng động lớn rồi đến một tiếng khác. Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Năm âm thanh chấn động lớn vang lên rõ ràng trong tâm khảm mỗi người, đồng thời cũng đã nhìn ra lực lượng cường hãn không gì sánh kịp của Ngô Khổng Huyền. Cuối cùng khi mà Ngô Khổng Huyền hạ xuống sân là thanh âm mạnh mẽ nhất, một tiếng vang lớn, mỗi người đều cảm giác ở dưới chân có chấn động rất nhẹ, có cảm giác như mốn xóc nảy lên, giống như là cả sân vận động bị bước nhảy cuối cùng của Ngô Khổng Huyền làm nảy lên vậy. Thanh thế như vậy, cũng có thể tính là kinh thiên động địa. So với thủ đoạn mà Nhạc Bằng thi triển ở Nam Dương Đường Môn càng thêm hung mãnh, càng làm rung động lòng người. Ngô Khổng Huyền xuất hiện, có thể nói là thu hút ánh mắt của rất nhiều người, khí thế cực cao! Trong nhát mắt mà hắn bước vào trường thi đấu, rất nhiều cao thủ cũng đã nâng hắn lên một bậc: Cao thủ có thể chống lại Vương Siêu. "Vào thời điểm này, không nên xem thường bất cứ ai? Đại hội võ đạo quả là ngọa hổ tàng long, càng tiếp cận thời điểm cuối cùng thì nhân vật xuất hiện càng lợi hại". Rất nhiều người đều cảm nhận được đại hội võ đạo càng gần đến ngày cuối cùng, thì càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi. Khác hẳn với khí thế to lớn của Ngô Khổng Huyền, Vương Siêu chỉ đơn giản đứng lên, từng bước đi xuống sân thi đấu, chốc lát đã tới bên trong sân, đứng đối mặt cách Ngô Khổng Huyền chừng bốn mươi mét. "Vương Siêu sư phụ, ngươi đánh bại sư đệ Nhạc Bằng ở Nam Dương, không tưởng tượng được giờ đây lại đối đầu với ta". Khuôn mặt màu vàng kim nhạt của Ngô Khổng Huyền không chút biểu tình, con mắt như ngọc lưu ly lập loè sáng rực, cũng không có nhìn Vương Siêu. Ngữ khí nói chuyện của Ngô Khổng Huyền thật giống như thần Phật không có chút nào mang tình cảm của nhân loại. Từ ngữ khí như vậy, chứng tỏ trong lòng hắn không chút sợ hãi Vương Siêu. Vị đại tông sư của Ngô Thức Bát Cực này, tu luyện Khổng Tước Vương quyền đến mức tuyệt đỉnh, trong phút chốc lâm chiến, đối mặt với địch nhân cường đại, cũng tiến vào trạng thái đối địch tốt nhất. Mỗi một tuyệt đỉnh cao thủ đều không phải nhân vật đơn giản, ma là những con người tràn đầy biến hóa, ai cũng không có cách nào phỏng đoán ra họ có thể phát huy ra bao nhiêu lực lượng. Bởi vì tại thời điểm mấu chốt bọn họ đều có thể bộc phát ra tiềm lực kinh người, phát huy thực lực của mình tới mức hoàn mỹ nhất, tinh tế nhất. Đơn giản mà nói, bất cứ tuyệt đỉnh cao thủ nào, khi lâm địch thì sức chiến đấu, lực công phá đều vượt xa mức bình thường. Giống như Trần Ngả Dương. Lúc nay Ngô Khổng Huyền cũng đã tiến nhập vào một cảnh giới mà chính bản thân chưa từng đạt tới. Đại hội võ đạo là vũ đài của sinh mệnh. Địch nhân cường đại nhất chính là chất xúc tác tốt nhất để tuyệt đỉnh cao thủ đột phá. " Ngô Thức Bát Cực là một lưu phái võ thuật cổ lão, sừng sững mấy trăm năm. Môn nhân đệ tử cũng trải rộng khắp trong ngoài nước, những trong những năm gần đây, người có thể lĩnh ngộ tinh túy của Bát Cực càng ngày càng ít, Ngô Thức có rất ít tuyệt đỉnh, không thể tưởng được Ngô Khổng Huyền ngươi chẳng những luyện Bát Cực tới đỉnh điểm. Còn kiêm tu cả Khổng Tước Vương quyền, trộn lẫn với Vũ bộ, phát triển Bát Cực Quyền lên một đỉnh cao mới". Vương Siêu gật đầu với Ngô Khổng Huyền thay cho lời chào hỏi, sau đó cất lời, cũng không có chút sát khí nào, cũng không không có xuất ra một chút khí thế áp đapr. So với Ngô Khổng Huyền quả thật là hai thái cực cực kỳ trái ngược. Đối lập như vậy thật giống như là một thiếu niên quyền pháp còn thô kệch hướng tới một đại sư võ học xin thỉnh giáo. Nếu như không phải tiên nhập vi chủ (ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo), thì mặc cho ai thấy hai người như vậy thì đều quả quyết là Ngô Khổng Huyền chính là đệ nhất thiên hạ cao thủ. "Vương Siêu sư phụ, ta có một chuyện không rõ. Hy vọng ngươi giải đáp cho ta, ta xem qua các điển tịch võ học của Đường Môn, ngay cả chú giải Tẩy Tủy Kinh của Bạch Ngọc Phong cũng công bố công khai. Điều này rõ ràng là Đường Môn muốn cống hiến cho giới võ thuật. Nhưng mà, Vương Siêu sư phụ, tại sao ngươi lại thao túng mà cử hành ra đại hội võ đạo lần này? Khiến cho máu chảy thành sông? Ngươi xem xem, trong năm ngày này, đã có bao nhiêu cao thủ bị chết? Bao nhiêu người bị tàn tật? Nhất là một vài người trẻ tuổi, đều là tinh anh trong tương lai của giới võ thuật người Hoa là chúng ta, bọn họ đều trong quá trình phát triển, cứ như vậy mà bỏ mình? Nhất là hai ngày trước, bạn tốt của ngươi là Trần Ngả Dương tiên sinh cũng bỏ mình, nghe nói Vương Siêu sư phụ rất đau buồn, tĩnh tọa hai ngày không ăn không uống. Kết quả như vậy, có đúng với dự tính ban đầu của ngươi khi cử hành đại hội võ đạo?" Ngô Khổng Huyền nói với Vương Siêu, lời nói của hắn, mỗi chữ đều như mũi dao sắc nhọn đâm vào tâm khảm, nhất là nhắc tới Trần Ngả Dương, ý tứ rất rõ ràng, chính là khiến cho nội tâm của Vương Siêu cho rằng cái chết của Trần Ngả Dương là do một tay hắn gây ra. Mục đích là công phái khe hở trong nội tâm Vương Siêu, để cho phần thắng của bản thân Ngô Khổng Huyền sẽ gia tăng thêm một phần. Mà sự thật quả thật là như vậy, nếu Vương Siêu không thao túng đại hội võ đạo lần này, thì Trần Ngả Dương cũng sẽ không vẫn lạc. Đối với điều này Vương Siêu chỉ lắc đầu. Ánh mắt nhìn lên trên nóc, chậm rãi nói: " Đại hội võ đạo lần này tuy máu tanh. Thương vong cực lớn, nhưng cũng là lần rửa tội chính thức diễn ra lần đầu tiên, đại hội võ đạo qua đi, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu cao thủ? Những người không chết, thành tựu sẽ không thể tưởng tượng nổi, tương lai của võ học thế giới, nhất định sẽ rất đặc sắc, nhứn năm tháng tiếp theo cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Nếu như không có đại hội võ đạo, không có đối mặt với ta, không có áp lực của ta, thì giờ đây trạng thái tinh thần của Ngô Khổng Huyền ngươi có thể đạt tới cảnh giới bây giờ sao? Với ánh mắt của ta thì nếu như ngươi không đứng trước mặt ta, thì cuối cùng của cuộc đời ngươi, cũng chỉ là ở cấp độ đan cương mà thôi. Cái chết của Ngải Dương ta cũng rất đau lòng, nhưng đối với hắn mà nói, trong hắn chết trong khoảnh khắc đặc sắc nhất, đối với người luyện võ, đây cũng là kết cục tốt nhất. Được rồi, ngươi đã đứng trước mặt ta, cũng cho thấy ngươi xem thường cái chết, có dũng khí vứt bỏ hết thảy, đối với người như vậy ta không thể không cho ngươi. Đương nhiên, cơ hội này không thể cho không, cũng có hạn chết, nếu ngươi có thể tiếp được ba quyền của ta, ba quyền mà không chết thì ta sẽ để cho ngươi nhận thua mà rời khỏi, không lấy đi tính mệnh của ngươi. Nhưng nếu như ngươi không thể ngăn cản nổi ba quyền thì cũng không thể trách được ta". "Ba quyền sao? Ba quyền mà muốn đánh gục ta? Vậy đến đây đi?" Sau khi cước bộ đạp sau, thên thể Ngô Khổng Huyền cong lên phía trước, giống như thức mở đầu "Đại Bàng giương cánh", nhưng cũng có chút khác biệt rất nhỏ. Bỗng chốc trong lúc này, Vương Siêu nhìn thấy rõ ràng ở vị trí trung ương của vầng trán Ngô Khổng Huyền phồng lên, giống như một khối kim cương, trở nên bão mãn vô cùng. Ở trung ương của trán, giữa hai lông mày, trong y học cổ lão gọi là "Thiên Đình". Xem tướng, nếu một người có phúc khí thì người phán nhất định sẽ nói Thiên Đình bão mãn. Nếu như nói huyệt vị bí ẩn toàn thân người là những vị thần, như vậy điểm chính giữa trán chính là Thiên Đình, thống lĩnh của chúng thần. Vị trí này, cũng là bộ vị thần bí và ảo diệu nhất của cơ thể con người, trong điển tịch của đạo gia thì chính là nơi điểm mà"Chúng thần chi sở quy y, Nguyên Thần chi ký thác" (Nơi tinh thần tụ về, nguyên thần hướng về ký thác). Trên thế giới, võ học có đủ loại, mênh mông như biển khói, phương pháp cũng có đủ kiểu loại, nhưng mà vận kình Thiên Đình thì lần đầu tiên mà Vương Siêu trông thấy.