Một quyền cuối cùng của Phong Thái đã triệt để phá nát tầng phòng ngự vô cùng vững chắc của Y Hạ Nguyên, đánh trúng lồng ngực của hắn, làm cho cả thân thể hắn bay lên, lực rung động quả là không gì sánh kịp. Cho đến khi thân thể của Y Hạ Nguyên rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động " Ầm ầm!", mà đại bộ phận những người ở đây quả thật là vẫn không dám tin vào hai mắt của mình. Trận chiến này, có thể nói là trận chiến hồi hộp và gay cấn nhất, song phương luận võ có thể nói là kỳ phùng địch thủ, nhưng mà nói về thanh thế thì trong nội tâm của các cao thủ đều cho rằng phần thắng của Y Hạ Nguyên hẳn là cao hơn một ít. Nhưng mà giờ đây kết thúc lại là: Y Hạ Nguyên bị áp chế dưới thế công hung mãnh, sắc bén như thái sơn áp đỉnh của Phong Thái, cuối cùng bị một kích Phượng Hoàng Đằng Phi hoàn toàn đánh bại. Kết quả như vậy, đại bộ phận cao thủ có ánh mắt cao minh ở đây đều không đoán trước được. "Ngươi..." Y Hạ Nguyên rơi trên mặt đất, ngay sau đó xoay người một cái, cẳng tay chống đỡ thân thể nhổm lên, đứng dậy một cách khó khăn. Trong ánh mắt cũng tản ra những tia khó tin. Mặc dù hắn vẫn còn hô hấp, nhưng ánh mắt cũng bắt đầu tản mác. Đây chính là dấu hiệu báo trước sự tử vong. Một quyền kia của Phong Thái đa phá nát trái tim của hắn, cũng đoạn tuyệt sức sống của hắn, mặc dù hắn đã đạt tới cảnh giới Đan kình nhưng cũng không thể chịu được thương tổn lớn như vậy. Giờ đây sở dĩ hắn còn có thể gắng gượng đứng lên hoàn toàn là do một tia kiên cường, đây cũng là một chút sức lực cuối cùng. "Ngươi rất lợi hại, trận chiến này.. ta thua... Nhưng mà ta không cam lòng, thật hy vọng, thật hy vọng có thể còn sống sót, một lần nữa trải qua trận dấu tiếp theo!... Nhưng... Giờ đã không thể đến trước mặt Vương Siêu mở mang kiến thức về tuyệt chiêu Phiên Thiên Ấn...." Ánh mắt của Y Hạ Nguyên nhìn về phía Vương Siêu, trong miệng lẩm bẩm nói, không biết là đang nói cái gì. Dường như là thở dài, cảm khái. Cuối cùng Y Hạ Nguyên duỗi hai tay ra, đem chiếc băng dài ở trên đầu mình cởi xuống sau đó lại buộc lại một lần nữa, tiếp đó nhắm mắt lại, hắn đã ngừng hô hấp, tim cũng đã ngừng đập. Mạch lạc, huyết mạch cũng không còn hoạt động. Hắn đã chết hoàn toàn. Nhưng mà sau khi Y Hạ Nguyên đã chết, thân thể vẫn đứng thẳng tắp, hai chân không phải hình chữ đinh (丁) mà cũng không phải hình chữ bát (八), mà là chữ thung pháp tiêu chuẩn của võ thuật gia. Phong Thái lắc đầu, cũng không để ý tới Y Hạ Nguyên nữa. Đi ra khỏi trường, nàng vừa hạ tràng thì sắc mặt lập tức tái nhợt, bước đi liêu xiêu. Vương Siêu vừa trông thấy nàng như vậy, lập tức tiến lên đỡ nàng, đồng thời cũng biết vừa rồi Phong Thái đón đở sát chiêu Trảm Lãng của Y Hạ Nguyên, xương cốt toàn thân đã bị thương. "Xương cốt của cô bị đã bị tổn thương, nhưng mà may là không phải quá nặng, nhưng mà luận võ kế tiếp nếu như cô gặp cao thủ Đan kình thì không nên đánh, chậm nhất la bảy ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn". Vương Siêu tinh tế tính toán cẩn thận. "Điều này trong lòng tôi hiểu rõ, trận chiến ngày hôm nay đã tiêu hao quá nhiều tinh thần cũng thể lực của tôi, tôi phải về nghỉ ngơi cho tốt, anh cũng không phải tổn hao tinh thần vì tôi, thương thế này tôi có thể tự mình lo được". Phong Thái khoát khoát tay mỉm cười. Sau đó đưa mắt nhìn Nghiêm Nguyên Nghi ở bên kia. Nghiêm Nguyên Nghi cũng đưa mắt nhìn Phong Thái. Hiểu rằng, trong giây phút Phong Thái đánh gục Y Hạ Nguyên thì Phong Thái đã trở thành đối thủ chân chính của nàng. Từ nay về sau, cuối cùng không thể coi thường Phong Thái nữa. "Ừm!" Vương Siêu gật gật đầu, bàn tay đang đỡ lỏng xuống, Phong Thái lại mỉm cười, phiêu phiêu mà lướt đi không hề chú ý tới ánh mắt đang kinh ngạc của rất nhiều người ở đây, làm cho người ta có cảm giác mười bước giết một người, ngàn dặm không hề ngừng lại. Lúc này, hiện trường đã cực kỳ chấn động. Y Hạ Nguyên tử vong không phải là một việc nhỏ, cả giới võ thuật Nhật Bản cơ hồ đều sợ đến ngây người. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng, Y Hạ Nguyên sẽ thua ở trận đầu tiên của đại hội võ đạo, hơn nữa là thua một cách triệt để như vậy, ngay cả tính mạng cũng phải để lại. Tất cả võ thuật gia của Nhật Bản đều không muốn tiếp nhận sự thật này. Một không khí tâm tư như chết truyền khắp toàn trường. "Giới võ thuật của Nhật Bản đã triệt để bị loại bỏ. Nếu như nói lức trước nói bọn họ là ai binh, vậy thì giờ đây có thể nói là bọn ho như những người đã chết( chết lặng thôi >"