Long uy chiến thần
Chương 184 : Chiến đấu ngoan cường (3)
Lúc này trên con đường dẫn đến Thung lũng Ngạc Na...
Vô số xe tăng, xe bọc thép và xe quân sự đang gầm rú, tăng tốc hết cỡ. Bụi bay mù mịt bầu trời!
Khung cảnh hoành tráng này khiến các phương tiện đi qua phải dẹp sát vào một bên đường mà tránh. Tất cả những ai chứng kiến đều mắt tròn mắt dẹt!
"Nhanh lên, nhanh lên! Tiếp tục tăng tốc!" Lưu Bảo Kim vô cùng lo lắng, luôn miệng hối thúc đoàn quân tăng tốc!
Vì ông ta biết Lê Uy Long có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào ở thung lũng Ngạc Na. Tình hình hiện thời vô cùng nguy hiểm vì vậy cả sư đoàn phải chạy đua từng phút với thời gian.
Nếu Lê Uy Long có bất kỳ ảnh hưởng nào sẽ là một mất mát lớn đối với Long quốc và bản thân Lưu Bảo Kim không thể giải thích hay bào chữa gì với lãnh đạo quốc gia.
Lệnh ban ra, đoàn xe lập tức chạy nhanh hết mức có thể !
Ô tô cũng được lái như máy bay!
Nơi đoàn quân đang hướng tới là một thung lũng chết người, thung lũng Ngạc Na.
Một trận chiến táng đởm kinh hồn giữa công lý và cái ác sắp sửa xảy ra tại đó!
Thung lũng Ngạc Na đêm nay chắc chắn sẽ chìm trong biển máu!
...
Lúc này, tại thung lũng Ngạc Na…
Máu trên người Ánh Hạ không ngừng chảy. Vết thương trên đầu làm cô váng vất.
Tuy nhiên, cô vẫn không gục ngã, và vẫn chiến đấu ngoan cường!
Chỉ một lát sau, áo quần của cô đều nhuộm màu đỏ!
Bóng dáng người nữ chiến sĩ cảnh sát như chìm dần trong máu!
Nhưng ngay cả khi vẫn còn một hơi thở, cô vẫn chiến đấu đến cùng!
Từ lúc cô quyết định đến Thung lũng Ngạc Na, cô đã biết sẽ phải lao vào một cuộc chiến thập tử nhất sinh nắm chắc cái chết. Nhưng cô không hề do dự mà vẫn chọn lựa cái chết ở đây!
Vì sự công bình của thành phố này cô không ngần ngại chết!
Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Nguyễn Thu Hằng nhìn Ánh Hạ một thân đầy máu nhưng vẫn ngoan cường chiến đấu, tất cả đều xúc động rơi nước mắt.
Anh hùng là ai? Anh hùng là đây!
Ngay cả một con hổ sa trường như Lê Uy Long, người đã trải qua bao nhiêu trận chiến, mắt thấy ngàn ngàn kẻ thù phải đầu rơi máu chảy mà nhìn Ánh Hạ nhuộm thân trong máu, vung tay sang trái, xoạc chân sang phải vất vả chống cự cả biển quỷ khát máu, nước mắt của anh cũng lưng tròng chực rơi xuống.
"Ánh Hạ này không những là một chiến sĩ dũng cảm và tài năng, mà cô còn là một con người ngay thẳng, không bị chi phối bởi cường quyền. Thật là một tấm gương mẫu mực trong ngành cảnh sát !" Lê Uy Long thở dài trong lòng.
Trong lòng anh không ngừng thầm cổ vũ cho Ánh Hạ: "Ánh Hạ, cô phải cố gắng lên. Sau khi tôi quét sạch lũ thối nát này, cô sẽ trở thành Giám đốc công an Thành phố! Cô phải nắm giữ chức vụ đó để còn tiếp tục trừ hại cho dân, cho nước!"
Lúc này, Ánh Hạ đã bị thương nặng. Mắt cô vằn đỏ, vết thương không làm cô cảm thấy đau mà dường như càng làm cô có thêm sức mạnh.
Những kẻ bao vây đều sợ hãi khi thấy cô quá dữ dằn và ngoan cường.
Tuy nhiên, mắt thấy cô sắp bị bắt, chúng nhất định không bỏ cuộc giữa chừng.
Nhiều kẻ không dám lao tới, nhưng một số vẫn ngoan cố lao lên như một đám thiêu thân.
Đột nhiên, Ánh Hạ lảo đảo đứng không vững rồi sụp chân quỳ xuống đất. Đầu gối chân trái của cô đã bị kẻ nào đó dùng gậy sắt đâm trúng!
Thấy Ánh Hạ đã quỳ trên mặt đất, vô số kẻ nhào tới hòng là người đầu tiên bắt sống cô.
Đột nhiên một luồng ánh sáng lóe lên.
"Á ... ..."
Đám người đang nhào về phía trước lại liên tục hét lên. Máu bắn vương vãi khắp nơi!
Ánh Hạ chống tay trái quỳ trên mặt đất nhưng cánh tay phải vẫn cầm một cây dao dài vung lên chém tiếp!
Mấy kẻ bị cô chém trúng hét lên thảm thiết, hồn lìa khỏi xác !
Nhìn cảnh tượng hiện tại của Ánh Hạ, lòng Lê Uy Long đau đớn. Cảnh người nữ cảnh sát bị trọng thương quỳ trên mặt đất không khác gì cảnh cha anh trong những giây phút cuối cùng chiến đấu với bọn tay chân bang Hổ Báo!
Hận thù mới và hận thù cũ chất chồng làm lòng Lê Uy Long sục sôi căm hờn!
Bây giờ Ánh Hạ đã gặp hiểm nguy, Lê Uy Long không thể tiếp tục chứng kiến cô bỏ mạngt trong trận chiến, vậy là anh bắt đầu vật lộn một cách tuyệt vọng bất kể vết thương ở cánh tay và đùi, cố gắng phá vỡ kiềng sắt để cứu Ánh Hạ.
Căng người vật lộn, tay và chân của anh đầm đìa những máu, vết thương ở chân phải do chặn viên đạn cho Ánh Hạ đêm qua cũng bắt đầu vỡ ra và tiếp tục chảy máu.
Nhưng anh không cảm thấy đau! Nỗi đau trên da thịt của anh là gì so với Ánh Hạ!
Lúc này, Ánh Hạ mất máu quá nhiều nên bắt đầu kiệt sức, phản ứng của cô dần trở nên chậm chạp.
Những gậy sắt của kẻ thù liên tục giáng mạnh vào cơ thể cô!
Tất cả đều thấy rằng Ánh Hạ sắp không duy trì được nữa nên chúng chỉ dùng gậy đánh vào cô thay vì dùng dao vì nếu dùng dao ắt cô sẽ chết. Lúc đó thì phần thưởng cho chúng cũng chẳng còn!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
28 chương
10 chương
700 chương
711 chương
92 chương
201 chương
6 chương
51 chương