Lộng Triều
Chương 1878
[hide]
- Qua tỷ, chị lộ tin hộ tôi xem chức thường vụ của Dược Quân có hy vọng không?
Triệu Quốc Đống có một dự cảm không tốt lắm.
Qua Tĩnh bình tĩnh nhìn Triệu Quốc Đống.
- Cậu cảm thấy chức thường vụ này rất quan trọng với mình như vậy sao?
- Rất quan trọng, đây không chỉ là tán thành sự phát triển của Ninh Lăng, càng quan trọng chính là có giúp đỡ rất lớn với việc đẩy mạnh vài quan niệm tư tưởng công việc của tôi bây giờ.
Triệu Quốc Đống không chút do dự lập tức trả lời.
- Một thường vụ có tác dụng lớn như vậy ư?
Qua Tĩnh cười rộ lên nhưng cũng giấu một tia lo lắng. Cô lo Triệu Quốc Đống có phải cảm thấy mọi chuyện đều cần thông qua số phiếu của thường vụ trên hội nghị thường ủy để chứng minh, như vậy rất nguy hiểm, không thực tế.
- Không không, chị hiểu lầm rồi. Tôi không phải cho rằng Dược Quân làm thường vụ là có thể thay đổi được gì đó trong hội nghị thường ủy, tôi chỉ muốn mượn cơ hội này để cung cấp một con đường phong phú hơn cho các nơi trong tỉnh. Con đường phát triển của Ninh Lăng mặc dù chưa chắc bọn họ có thể áp dụng nhưng quan niệm phát triển của Ninh Lăng ít nhất bọn họ có thể học, có thể tham khảo, kết hợp tình hình thực tế của bản thân. Mà Dược Quân làm thường vụ thị ủy chính là tăng thêm tác dụng của vấn đề này.
Triệu Quốc Đống lập tức giải thích.
Qua Tĩnh dùng vài giây tiêu hóa quan điểm của Triệu Quốc Đống, cô gật đầu nói.
- Biết rồi, tôi sẽ làm hết sức, chẳng qua tôi nghĩ cậu cũng biết vấn đề này ai có quyền lên tiếng lớn hơn. Lăng Chính Dược hình như cũng nhất định muốn có chức vụ này. Ừ, là chủ tịch Mặt trận tổ quốc Viên Chí Kiên.
Triệu Quốc Đống không tiếp lời, thực ra câu này Qua Tĩnh không cần nói. Viên Chí Kiên có lý lịch, có năng lực nhưng chỉ là có vẻ như trời sinh Du sao còn sinh Lượng. Nếu so sánh với Chung Dược Quân thì hai bên cũng khó phân nặng nhẹ.
Qua Tĩnh cũng có áp lực rất lớn, sức ảnh hưởng của Lăng Chính Dược trong Ban Tổ chức cán bộ trung ương là không hề nhỏ, dù sao làm thường trực nhiều năm như vậy, hơn nữa Chư Hiền cùng Lăng Chính Dược có quan hệ mật thiết, ở tình huống này ý kiến của Lăng Chính Dược càng được tôn trọng hơn. Nếu muốn nghịch chuyển thì cần phải có lực lượng khác tham gia vào.
Qua Tĩnh cũng ám chỉ vài điều với Triệu Quốc Đống, nhưng đường mà cô chỉ khá trắc trở, chưa chắc có thể chính thức vào cảng, đây là thử thách đối với Triệu Quốc Đống.
…
Lăng Chính Dược nhẹ nhàng gõ bàn, ngón tay va chạm vào mặt bàn phát ra tiết tấu đều đặn.
Bộ Phú Hải không nói một câu, vẻ mặt khá nặng nề, yên lặng ngồi đó. Tề Hoa có vẻ mặt bình thường chẳng qua lúc lại nhíu mày, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa như đang suy nghĩ gì đó.
Tương Hữu Tuyền không dễ tạo quan hệ, điểm này Lăng Chính Dược sớm biết. Sau khi Tương Hữu Tuyền tới An Nguyên thì vội vẫn duy trì thái độ siêu nhiên, nhưng Lăng Chính Dược biết đây chỉ là bề ngoài. Một thường vụ chưa có chức vụ cụ thể đương nhiên không tiện thể hiện quá nhiều ý kiến của mình. Vì thế Lăng Chính Dược cũng cố gắng xa lánh, xem đối phương có thể chịu được bao lâu. Không ngờ hắn chịu được lâu như vậy.
Đinh Sâm đi hơi sớm, Lăng Chính Dược vốn tưởng là cuối năm mới đi, hắn tin Tương Hữu Tuyền không nhịn được tới tận lúc đó, ai ngờ mới tháng tám đã đi, Tương Hữu Tuyền tới hợp lý lên chức. Bây giờ mới một tháng mà đã bắt đầu có các biện pháp mang tính xâm lược được Tương Hữu Tuyền áp dụng.
Tăng cường sự lãnh đạo của đảng ủy chính pháp đối với cơ quan công an là không sai, nhưng nếu như đảng ủy chính pháp nằm ngoài tỉnh ủy thì không thể được.
Tương Hữu Tuyền cũng hay tới văn phòng mình, cũng tiến hành trình bày quan niệm tư tưởng về công tác chính pháp toàn tỉnh.
Từ duy trì ổn định đến khống chế tổng hợp, từ phòng chống tệ nạn, diễn tập, từ công tác Tòa án khó khăn đến công tác công an gần đây có mấy tiêu điểm gì, cũng đưa ra ý kiến mang tính xử lý, ngay cả Lăng Chính Dược cũng thừa nhận Tương Hữu Tuyền đã dành nhiều tâm tư để tìm hiểu về An Nguyên.
Nhưng tán thành là một việc nhưng đối phương gần đây thể hiện rõ ý đồ trong vấn đề nhân sự làm Lăng Chính Dược không thể không cảnh giác.
- Đảng ủy chính pháp tăng mạnh xây dựng hệ thống chính pháp là việc tốt. Cơ quan công an là quân chủ lực trong hệ thống chính pháp, càng phải nằm dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng ủy, đây là nguyên tắc.
Lăng Chính Dược không gõ bàn nữa mà từ tốn nói.
- Bộ máy thành viên Sở công an nếu tới tuổi thì cần dựa theo trình tự công việc mà lui, trình tự phải tiến hành nhanh chóng. Ngoài ra Phú Hải, anh nói với Thành phố An Đô, Lưu Triệu Quốc nếu không thích hợp tiếp tục ngồi ở vị trí cũ thì an bài tới đâu?
- Vấn đề này vẫn còn khúc mắc, tôi nghĩ trưởng ban Tề có thể đã trao đổi với Thị ủy An Đô, rốt cuộc để Lưu Triệu Quốc đến Đại hội đại biểu nhân dân thành phố An Đô hay là lên đảng ủy chính pháp tỉnh, bây giờ còn chưa chính thức có quyết định. Điều này có thể còn cần trưởng ban Tề thương lượng với Thị ủy An Đô.
Bộ Phú Hải đáp.
- Lão Tề, anh và bên An Đô trao đổi thế nào?
Lăng Chính Dược nhíu mày, Bộ Phú Hải sao lại thiếu quyết đoán như vậy.
- Ý của lão Quan là tốt nhất để Lưu Triệu Quốc tới đảng ủy chính pháp tỉnh làm phó bí thư, chẳng qua bên lão Tương cho rằng không ổn. Bây giờ biên chế phó bí thư của đảng ủy chính pháp chỉ thiếu một người, lão Tương hy vọng đề bạt một người trẻ tuổi. Y cảm thấy Lưu Triệu Quốc khó có thể đảm nhiệm công việc với trạng thái như bây giờ.
Tề Hoa cũng khó xử, người trong hệ thống chính pháp đi ra đã ít đường để chọn, không dễ an bài.
Lăng Chính Dược nhíu mày không nói. Mặc dù đây không phải buổi báo cáo an bài nhân sự nhưng liên quan tới mấy vị trí chủ chốt bên cơ quan công an nên hắn cần cẩn thận suy nghĩ.
Lưu Triệu Quốc rời đi lưu lại hai chức vụ có thể nói đều là vị trí khá quan trọng. Ý của Bộ Phú Hải thì Lăng Chính Dược biết. Cục công an thành phố An Đô từ trước đến giờ vẫn có mâu thuẫn với Sở công an, đây là truyền thống. Bây giờ Thị ủy An Đô cũng hy vọng bí thư đảng ủy chính pháp Thị ủy không kiêm chức cục trưởng Cục công an. Bộ Phú Hải hy vọng có thể từ Sở công an phái một người xuống làm cục trưởng Cục công an An Đô, nhưng điều này nhất định không phải ý kiến của Thị ủy An Đô. Còn có chọn ai làm bí thư đảng ủy chính pháp An Đô cũng là vấn đề khó khăn. Thêm nữa Sở công an cũng có hai cấp phó chuẩn bị trống, vô số người nhìn chằm chằm. Trong thời gian này Lăng Chính Dược nhận được không ít cuộc điện thoại, vì thế hắn sớm hy vọng quyết định xong chuyện này.
- Lưu Triệu Quốc đi đâu tạm thời không nói, lão Tề, anh xuống thương lượng với Chấn Trung, xử lý ổn thỏa.
Lăng Chính Dược xua tay nói.
- Ứng viên cho hai chức phó giám đốc Sở công an thì Ban Tổ chức cán bộ cân nhắc như thế nào? Còn cục trưởng Cục công an thành phố An Đô thì sao?
- Hai phó giám đốc thì ngoài một người về cơ bản xác định do Chánh thanh tra sở Lôi Chí Hòa đảm nhiệm thì vị trí còn lại vẫn có tranh luận.
Tề Hoa dừng một chút nhìn Bộ Phú Hải.
- Ý của lão Tương là do phó cục trưởng Cục công an thành phố An Đô Khâu Nguyên Phong phụ trách, nghe nói chủ tịch Triệu cũng đồng ý. Phú Hải, ý kiến của Đảng ủy Sở công an tỉnh là Tổng đội trưởng Tổng đội cảnh sát hình sự tỉnh. Nhưng bây giờ chọn ai làm cục trưởng Cục công an thành phố An Đô có đối lập. Thị ủy An Đô đề cử do bí thư quận ủy – quận Huyền Bạc Hoàng Chấn phụ trách. Sở công an lại muốn do chủ nhiệm ban chính trị sở - Tạ Vĩnh Kiệt phụ trách.
- Ý của Chấn Trung thì sao?
Lăng Chính Dược ý thức được nguyên nhân của vấn đề.
- Do chưa hình thành ý kiến thống nhất nên tôi chưa báo cáo.
Tề Hoa lắc đầu nói.
Lăng Chính Dược thở dài một tiếng, Tề Hoa không có vấn đề nhưng năng lực lại thiếu một chút. Hắn có chút hối hận vì trước đó đã đề cử Tề Hoa làm trưởng ban tổ chức cán bộ, nếu do Trần Anh Lộc phụ trách thì cục diện đâu phải như vậy. Sợ này sợ kia, hắn làm trưởng ban tổ chức cán bộ chỉ là bù nhìn thôi sao? Không có chút ý kiến và sự quyết định của riêng mình.
Quan Kinh Sơn tuy có thái độ cứng rắn nhưng chẳng lẽ hắn không coi ý kiến của Sở công an vào đâu? Cục trưởng Cục công an thành phố An Đô là cán bộ cấp phó giám đốc sở, phải do tỉnh ủy quyết định. Khảo sát cán bộ cấp sở không phải Thị ủy An Đô, mà thuộc chức năng của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Đề cử của Thị ủy An Đô chỉ mang tính tham khảo, nặng nhẹ phải phân rõ. Mà Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy càng phải tích cực phối hợp Sở công an và Thị ủy An Đô nhanh chóng có ý kiến nhất trí.
Tề Hoa làm không tốt ở phương diện này, từ vẻ mặt của Bộ Phú Hải là Lăng Chính Dược đoán ra được.
Bên Tương Hữu Tuyền có lẽ cũng là vậy. Phó giám đốc Sở công an thì đảng ủy chính pháp có quyền đề nghị nhất định, nhưng quyền chủ động vẫn thuộc về Ban Tổ chức cán bộ, hơn nữa Đảng ủy Sở công an ủng hộ thì anh sợ gì chứ? Triệu Quốc Đống?
Nếu như Triệu Quốc Đống nói theo ý cá nhân thì hoàn toàn có thể bỏ qua, nếu đề cử vì công việc thì hắn cũng nên giao tiếp với Ban Tổ chức cán bộ, mà không phải là thông qua đảng ủy chính pháp để nói ý đồ của mình mà.
Nghĩ vậy Lăng Chính Dược không khỏi tức giận. Tề Hoa làm gì không biết. Chuyện này đồn đại rất nhiều làm ngay cả Miêu Chấn Trung cũng có ý kiến rất lớn, khiến cho mình cũng bị động.
[/hide]
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương