Lộng Triều
Chương 1877
Sau khi hai người Dương Kính Quang đi, Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ tin tức kia. Hắn biết không chỉ mình Trương Hoành Vĩ thấy được điểm này, tỉnh khác sợ là có người cũng biết lợi dụng việc Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin sắp thành lập để tạo sàn giao dịch sản quyền đối với các công ty vừa và nhỏ, mở rộng con đường đầu tư cho người và công ty, giải quyết khó khăn về tài chính cho công ty vừa và nhỏ, đây là việc đáng để làm.
Đương nhiên trong đó cũng có không ít trở ngại về chính sách. Nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy nó chủ yếu do tranh giành quyền lực giữa các cơ quan hành chính, nhất là hiện nay nhiều tình huống không thể xác định được. Chính thức chờ việc được tiến hành thì nhiều vấn đề có thể thông qua sửa đổi để hoàn thiện giải quyết.
Chuyện này không phải mình ủy ban tỉnh là làm được, phải được tỉnh ủy toàn lực ủng hộ, Triệu Quốc Đống cũng tin tưởng dù Lăng Chính Dược có ý kiến với mình nhưng sẽ tuyệt đối không gây phiền phức ở việc này. Ngược lại hắn còn có thể muốn nhanh chóng làm được việc này, nếu An Nguyên đi trước các tỉnh khác thì đó là thành tích chói mắt.
Vì thế Triệu Quốc Đống mốn báo cáo chuyện này với tỉnh ủy, làm mọi người ý thức được đây là cơ hội lớn với cả An Nguyên và An Đô, nhất là bên Quan Kinh Sơn.
Không ai có thể bỏ qua sức ảnh hưởng khổng lồ do sàn giao dịch sản quyền này mang tới, nó thậm chí, có thể thành trung tâm giao dịch An Đô – trung tâm giao dịch thứ ba của Trung Quốc sau Thượng Hải và Thâm Quyến. Hai trung tâm kia là là giao dịch chứng khoán, mà trung tâm giao dịch An Đô lại là sân khấu tốt nhất để giao dịch tài chính và tài sản của các công ty, là thứ bổ sung tốt nhất cho hai nơi kia.
Nếu như trung tâm giao dịch này phát triển thành trung tâm giống Thượng Hải và Thâm Quyến thì đây quả thực là động lực rất quan trọng cho sự phát triển của An Đô.
Ai nghĩ tới điểm này đều muốn tranh thủ, dù là mình hay Lăng Chính Dược.
Triệu Quốc Đống lên tới Bắc Kinh đã là 9h tối, Âu Dương Cẩm Hoa cũng cùng Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh.
Đức Sơn đến đón hắn, Nhược Đồng sang Mông Cổ có lẽ tuần sau mới về.
- Anh ở đâu thế, chị không có ở đây, một mình ở nhà cũng chán. Anh muốn tham gia hoạt động không?
Đức Sơn cười hì hì làm Triệu Quốc Đống chỉ muốn đánh.
Âu Dương Cẩm Hoa khá kiên quyết từ chối lên cùng xe với Triệu Quốc Đống, cũng may tập đoàn Thương Lãng ở Bắc Kinh còn có xe khác, một chiếc xe khác được dành cho Âu Dương Cẩm Hoa.
Triệu Quốc Đống không để ý tới Đức Sơn, nghiêng người dựa và chiếc Audi, lạnh nhạt nói.
- Chú cảm thấy anh còn có thể ở ddaau?
- hắc hắc, vậy phải do anh. Nếu anh cảm thấy mình bây giờ làm chủ tịch tỉnh thì phải an phận thủ thường thì không nói làm gì.
Đức Sơn nhún vai.
Hai năm qua Thương Lãng phát triển vẫn rất vững chắc, giữ vững vị trí số một trong mảng kinh doanh nước suối. Đối mặt với sự khiêu chiến của Wahaha, Nước suối Thương Lãng triển khai phản kích rất vững chắc. Nước suối cao cấp của Thương Lãng vẫn hoàn toàn áp đảo Wahaha, nước uống bình dân thì Wahaha tiến công rất hung ác, chẳng qua mỗi khu vực có bên đoạt được, có bên thất bại.
Đương nhiên Thương Lãng từ lâu đã chuyển từ ngành kinh doanh nước suối sang bên ngành dược và thực phẩm chức năng. Mà việc kinh doanh bất động sản ở Thượng Hải, Bắc Kinh trước đó cũng khiến công ty đầu tư tài chính Thương Lãng thành một kẻ giàu có ẩn mình.
Thương Lãng không trực tiếp tham gia vào ngành bất động sản mà dùng cách hợp tác với các công ty bất động sản có thực lực của địa phương để kinh doanh bất động sản. Công ty đầu tư tài chính Thương Lãng làm ăn rất thuận lợi ở Thượng Hải, Bắc Kinh. Khẩu hiệu “cùng thắng” là câu mà lãnh đạo của công ty đầu tư tài chính Thương Lãng thường nói. Mà bọn họ cũng đúng là thành người thắng, công ty đầu tư tài chính Thương Lãng thương giấu sau màn, hành động chính là bên đối tác.
Đức Sơn vẫn thường hoạt động trong làng giải trí. Sơn ca là tên gọi thông dụng đối với hắn. Có thể đoạt được danh hiệu này ở làng giải trí là không hề dễ dàng. Có thể được người ở làng giải trí tán thành không đơn giản bỏ tiền tài, thời gian ra, cang quan trọng hơn chính là các mối quan hệ.
Triệu Quốc Đống đương nhiên biết Đức Sơn đang dùng gì hấp dẫn mình. Chỉ tiếng mình không còn như mấy năm trước, mấy năm trước thì mình nhất định sẽ bị hấp dẫn, mà bây giờ nếu muốn làm mình động lòng thì rất khó khăn.
- Không thú vị cũng tốt hơn là tìm thứ kích thích.
Triệu Quốc Đống đâm lại một câu.
- Đưa anh về nhà.
Triệu Quốc Đống không phải lo mình và Đức Sơn xuất hiện ở vài trường hợp sẽ đưa gì tới. Với cấp độ của Triệu Quốc Đống bây giờ thì không phải giới truyền thông bình thường có thể quay lén. Mà bên Ủy ban kỷ luật và Ban Tổ chức cán bộ trung ương cũng đã điều tra về gia đình mình, bọn họ cũng sẽ không chú ý vấn đề này.
Triệu Quốc Đống chỉ là qua cái giai đoạn săn gái nên không muốn đi mà thôi.
- Anh, không nên coi nơi đó là sở thích cấp thấp chứ, không phải như vậy mà.
Đức Sơn có chút không cam lòng.
- Được rồi, anh còn cần chú dạy anh làm như thế nào sao?
Triệu Quốc Đống không nhịn được nói.
- Anh có cuộc sống của mình, không cần ai chỉ trỏ.
Về tới nhà Triệu Quốc Đống muốn thả lỏng mình, thời gian hai ngày tới sẽ không nhẹ nhàng gì.
Hắn muốn gặp mặt nói chuyện với Qua Tĩnh, tiến hành nói chuyện sâu sắc, ngoài ra còn muốn gặp Phó thủ tướng Tô Giác Hoa báo cáo công việc, đương nhiên nếu có thể hắn còn có thể xin gặp phó chủ tịch nhưng điểm này chưa được xác định.
Hứa Kiều cũng đã lên Bắc Kinh, căn cứ tình hình mà xác định xem có thể mời Lãnh đạo trung ương dùng cơm hay không.
Mưu rồi mới động, rất nhiều chuyện phải tính trước nếu không đợi đến khi cần mới nhờ người thì cơ hội phát triển của anh đã bay qua người. Lời này Triệu Quốc Đống đã nói với Hứa Kiều.
…
- Được, có năng lực, vừa về đã lấy được vé của nhà hát kịch quốc gia vào tay. Ồ, tiết mục Hồ Thiên Nga cơ à, đã lâu tôi không đi thưởng thức, cậu có đi không?
Qua Tĩnh thấy Triệu Quốc Đống cầm hai chiếc vé liền cười nói.
- Qua tỷ, lời này có phải là trêu tôi không? Vẫn là chị và Dương ca đi đi, tôi không đi theo giúp vui đâu.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
- Chờ Nhà hát kịch An Đô thành lập thì tôi sẽ cùng xem với chị.
- Quốc Đống, làm chủ tịch tỉnh rồi nên nói chuyện càng lúc càng giỏi đó.
Qua Tĩnh cười cười một tiếng.
- An Đô cũng muốn xây dựng nhà hát kịch quy mô lớn, hình như bây giờ các nơi đều muốn dùng văn hóa để tạo thế. Nhưng thị trường văn hóa An Đô có thể chống đỡ được nhà hát kịch lớn như vậy không?
Qua Tĩnh từ Ban Tuyên giáo Trung ương cùng Tổng cục thông tin đi ra nên biết rõ các nơi đang mượn lý do phát triển sự nghiệp văn hóa để đầu tư lớn, xây dựng các hạng mục lớn. Cô không quá đồng ý, theo cô thấy cần phải kết hợp tình hình thực tế mới là đúng nhất.
- Không chống đỡ được, ít nhất trong thời gian ngắn là không thể làm được. Chẳng qua điểm này tôi không phản đối bước dài một chút. DÙ sao đầu tư vào làm việc văn hóa tinh thần không thể tính toán bằng lợi ích kinh tế, nó có lợi cho việc tăng thưởng thức văn hóa của một đô thị. Đương nhiên tôi cũng không đồng ý chỉ tập trung vào phát triển văn hóa tinh thần ở đô thị, ở khu vực nông thôn cũng cần như vậy.
Triệu Quốc Đống tỏ thái độ.
- Ồ, có thể chiếu cố cả hai đúng là không dễ dàng.
Qua Tĩnh cũng không nói nhiều, đó không còn là chuyện cô cần quan tâm.
Đề tài lại quay về suất thường vụ tỉnh ủy còn thiếu hụt. Đây vốn không phải việc Triệu Quốc Đống cần quan tâm nhưng hắn không thể không quan tâm.
- Quốc Đống, tôi nói thật với cậu, bây giờ ban tập trung chính vào Đại hội Đảng 17 sắp diễn ra, chuyện này nếu là bình thường có lẽ sẽ là việc nhưng bây giờ sợ là còn chưa được đưa lên thảo luận, tất cả phải nhường cho Đại hội Đảng.
Qua Tĩnh là Phó trưởng ban thường trực nên không ít việc, trước hội nghị có bao công việc cần làm. Ít nhất nửa năm tới công việc chính của Ban Tổ chức cán bộ trung ương chính là vây quanh Đại hội Đảng này, chuyện khác phải gác sang bên.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương